*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, nơi nào có lợi ích thì nơi đó có tranh giành, thành phố mỹ phẩm không chỉ có người mà còn là nơi tụ tập tiền tài.
Đương nhiên không thể thiếu giang hồ, nếu chỉ dựa vào mấy tay quản lý tầng lầu và vài tên bảo vệ kia thì sẽ không giải quyết được bao nhiêu chuyện.
Nước ở nơi đầm rồng hang hổ này không hề cạn, còn có rất nhiều đại ca và đầu gấu. Triệu Yên Nhiên có chiêu trò của mình, chị ta không có tâm trạng để kiểm tra quầy hàng mà đi thẳng đến một ngôi nhà nhỏ bên kia đường.
Trên cửa có viết là văn phòng của anh Hào, phía dưới có một hàng chữ nhỏ đề giải quyết các vấn đề hiệp thương và ôm đồm hết những vấn đề khó khăn.
Bảng hiệu đã bị bào mòn vì sương gió nên người ta không còn đọc rõ được số điện thoại và đường dây phía sau nữa.
Vào cửa là cầu thang, Triệu Yên Nhiên lên lầu chợt thấy có một bàn tiếp tân được đặt trong một không gian nhỏ hẹp và một cô gái khoảng hai mươi tuổi với mái tóc uốn xoăn đang ngồi đó cầm điếu thuốc, nom gương mặt thì biết ngay cô ta không giống một cô gái con nhà đàng hoàng. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Bên tay trái là một cánh cửa treo tấm màn bằng nhựa đã ố vàng, bên trong bốc lên mùi thuốc lá, mùi chân hội hỗn tạp, có tiếng mạt chược, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh cười đùa của phụ nữ.
“Cô muốn gì? Chơi mạt chược hả?” Cô gái chẳng buồn ngẩng đầu, lập tức hỏi.
“Tôi tìm anh Hào nhờ giải quyết chút chuyện, anh ấy có đây không?”
“Chỗ nào?” Cô gái ngẩng đầu nhìn chị ta rồi hỏi.
“Thành phố mỹ phẩm."
Cô gái đứng lên hút một hơi thuốc rồi dập đầu thuốc lá vào gạt tàn, dẫm lên đôi giày xăng-đan cao gót đi vào và nói: “Đi theo tôi.”
Bên trong huyên náo, phòng ốc có hơi hỗn loạn, khắp nơi vương vãi hạt dưa và đầy bàn mạt chược, xu đánh bạc bị ném lung tung, còn có vài người đang cởi trần uống rượu, vừa khoác lác về những việc mình từng trải qua vừa chỉ vào vết chém trên người mình.
Không gian ở vị trí sâu bên trong tốt hơn nhiều, bên cạnh có đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn là gạt tàn thuốc, nước trà và một người đàn ông mặt chữ quốc chừng ba mươi tuổi đang hút thuốc, kề bên là một cô gái ăn mặc mát mẻ nửa dựa vào người anh ta nhìn anh ta đánh bài.
“Anh Hào, có người đến tìm anh này” Cô gái đi lên trước, sau đó giơ tay rút điếu thuốc trong miệng anh Hào rồi đưa lên môi mình hút hai hơi.
Anh Hào ngẩng đầu lên liếc nhìn Triệu Yên Nhiên, nhận ra mình không quen biết chị ta mới nói: “Cô có thể xử lý dựa trên quy định và chế độ của thành phố mỹ phẩm, tôi sắp rửa tay gác kiếm rồi.”
“Vì không giải quyết được nên tôi mới đến tìm anh!”
“Tại sao? Vụ này bao nhiêu tiền?”
“Tôi được 150 triệu, còn anh ta có được tổng cộng là 900 triệu!”
“900 triệu?”
Con số này vừa được thốt ra thì tất cả người ở đây đều giật mình, họ chỉ từng làm mấy vụ chín triệu hay mười lăm triệu, cao nhất cũng là hơn 50 triệu mà thôi.
Cừ thật, 900 triệu!
“Người nào? Ác vậy?”
“Có phải là mỹ phẩm Hoa Sa không? Tôi cũng có đến xem vụ náo loạn hôm đó.
“Đúng là anh ta”
“Các anh không biết đâu, vừa rồi bên kia suýt nữa đã đánh nhau chảy máu não đấy……"
Anh Hào đã lăn lộn ở đây nhiều năm có lẻ rồi, anh ta cũng không phải là người địa phương, bảy tám năm trước anh ta cầm một khoản tiền ra biển buôn bán, thế nhưng cuối cùng lại bị một gã đồng hương lừa gạt đến mất cả quần Cộc.
Sau đó anh ta bất chấp tiếp tục cái nghề lừa đảo của gã đồng hương kia, trái lại kiếm được bộn tiền, đắc tội với người khách đương nhiên sẽ nảy sinh ẩu đả, ấy thế mà không ngờ anh ta lại trở nên nổi danh một vùng.
Sau khi thành phố mỹ phẩm được xây dựng, những chuyện như cạnh tranh quầy hàng, đả kích đối thủ, giành hóa đơn các kiểu, mối nào anh ta cũng nhận, có khoảng thời gian anh ta từng trở thành kẻ tàn nhẫn nhất thành phố mỹ phẩm.
Hai năm qua là sự trỗi dậy của giới trẻ, các quy định và chế độ trong thành phố mỹ phẩm dần được hoàn thiện, anh ta cũng kiếm được tiền, gần đây vợ mang thai tự nhiên muốn chơi mạt chược, vả lại mấy ngày nữa anh ta sẽ rửa tay gác kiếm, thoát hoàn toàn khỏi loại hình làm ăn này.
Không ngờ bỗng nhiên có một đơn hàng lớn thế này ập tới. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Anh Hào không còn tâm trạng đánh mạt chược nữa, anh ta đẩy bài trước mặt đi rồi hỏi: “Cô có thể trả bao nhiêu tiền đây?”
“10%, trả cho anh 15 triệu!” Triệu Yên Nhiên cắn răng đáp, chỉ cần có thể lấy được số tiền kia về, 15 triệu thật sự không nhiều nhặn gì.
Anh Hào động lòng, có 15 triệu tệ này đã đủ tiền cho vợ ở cữ rồi, thậm chí có tiền lo sữa bột các thứ cho con nữa, dù gì cũng chỉ tiện tay làm thôi, chuyện mỹ phẩm Hoa Sa bán ba trăm vạn hôm đó đã làm chấn động cả thành phố mỹ phẩm, hơn nữa anh ta cũng có hỏi thăm đôi chút.
Người kia không có bối cảnh gì và là người ngoại địa.
“Được, khi nào? Cô gọi anh ta ra đây, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Anh Hào nói.
“Vậy tối mai đi!”
“Đến lúc đó liên lạc.” Anh Hào khoát tay ý bảo Triệu Yên Nhiên đi được rồi.
Ngày mai Giang Hiểu Nghi sẽ trở về, Lục Tam Phong cũng đang chuẩn bị về công ty. Buổi chiều anh gọi điện cho Trương Phượng Tiên để hỏi thăm tình trạng kinh doanh gần đây.
Cộng thêm hơn 18 tỉ lúc trước còn dư lại, giờ cũng đã gom đủ 24 tỉ, trong vòng hai ngày nay nữa có thể trả được tiền rồi. Hiện nay tình trạng nợ nần khá cấp bách, tháng sau cần phải trả hơn chín trăm vạn tiền đã vay từ hạn mức thế chấp trước đó.
Trương Phượng Tiên dự định để công ty có thời gian nghỉ lấy sức, không muốn có quá nhiều hoạt động đầu tư tài chính nào trước cuối năm, sau khi hoàn trả được một phần nợ, có thể gia hạn và kéo dài thời hạn số nợ, vậy thì áp lực sẽ không còn lớn mấy.
Lục Tam Phong cảm thấy rất được, chỉ cần bề ngoài không phải chịu quá nhiều áp lực thì anh đồng ý để công ty có thêm thời gian nghỉ ngơi, suy cho cùng mấy năm sau mới thật sự là trận chiến ác liệt.
Trương Phượng Tiên còn kể đến chuyện định giá của các tổ chức tài chính trong và ngoài nước. Trong phút chốc Lục Tam Phong cũng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ nói sau khi về sẽ xem lại.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong ngồi đó suy tư một hồi lâu, công ty phát triển lớn mạnh, trở thành kỳ lần trong ngành nên bị cơ quan tài chính chú ý là điều rất bình thường.
Nhưng nhiều cơ quan tài chính đồng thời định giá như vậy, sao anh cứ có cảm giác không ổn lắm nhỉ?
Về tài chính, mỗi thời đại đều có cách chơi riêng, Lục Tam Phong chưa từng chứng kiến thủ đoạn thế này nên không biết trong đó có ý nghĩa gì đây. Anh không muốn suy nghĩ thêm nữa, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt của anh chính là Triệu Yên Nhiên.
Từ những lời cay nghiệt chị ta để lại, dùng ngón chân cũng có thể đoán được chuyện này chắc chắn chưa xong đâu, thậm chí chị ta sẽ vận dụng vài mảnh mung đặc biệt, thủ đoạn giới kinh doanh dưới đáy xã hội thường xuyên sử dụng chính là đánh gϊếŧ nhau.
Trước khi đi anh nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không khi Giang Hiểu Nghi đối mặt với nó, cô sẽ không thể xử lý ổn thỏa.
Buổi tối anh gọi và nói chuyện với Giang Hiểu Nghi, vừa cúp điện thoại thì Triệu Yên Nhiên đã gọi lại.
“A lô, tổng giám đốc Lục phải không?”
“Tôi đây, có chuyện gì?” Lục Tam Phong đã nghe ra đó là Triệu Yên Nhiên.
“Dù sao cũng phải giải quyết nốt, tối mai chúng ta nói chuyện với nhau đi. Tôi cho cậu biết, Triệu Yên Nhiên này không dễ chọc đâu, mấy năm nay tôi chưa bao giờ từng chịu thiệt thòi ở thành phố mỹ phẩm này cả.”
“Tổng giám đốc Triệu, chị đừng mãi bám lấy chuyện chị chưa từng chịu thiệt nữa đi, chị cứ nói vậy trong khi tôi còn chưa tìm chị về chuyện hai tấn dầu sáp kia đấy.” Lục Tam Phong gằn giọng nói.
“Bớt nói nhảm đi, tối mai hẹn gặp tại quán nướng Anh Em ở ngõ sau, tôi sẽ làm rõ chuyện này, bằng không nếu có gì xảy ra thì tôi không thể bảo đảm được đâu đấy, ví như xưởng của cậu bị đập, còn cậu ra đường sẽ bị người ta đánh chẳng hạn.
“Chị uy hϊếp tôi?” Lục Tam Phong cau mày hỏi.
“Uy hϊếp một kẻ ngoại địa như cậu thì sao chứ? Cậu có thể làm gì tôi? Ăn vào bụng rồi thì sẽ là của cậu chắc?” Triệu Yên Nhiên quát lớn: “Tiêu hóa nổi không? Ruột ổn chứ hả?"
“Được, chị tìm giang hồ phải không? Tính gây sự chứ gì?” Lục Tam Phong hỏi.
“Đúng, không sai, cậu gánh không nổi đâu!”
“Tuyệt vời, tôi cũng tìm người đấy!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip
“Cậu có giỏi thì tìm đi, thử xem nào tôi thác đấy.” Triệu Yên Nhiên hùng hổ nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Lục Tam Phong ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt u ám, anh cảm thấy mình nhất định phải đè chết Triệu Yên Nhiên, nếu không sau này mọi phiền phức sẽ đổ xuống Giang Hiểu Nghi.
Phải dùng tư thế Thái Sơn áp đỉnh để phá hủy chị ta.
“Vốn dĩ tôi muốn sử dụng thân phận kinh doanh nhỏ lẻ để trao đổi với chị nhưng chị nhìn chị đi, cứ bắt tôi phải ra tay.” Lục Tam Phong lẩm bẩm, không ra tay thì không được rồi, không thể cứ dăm ba bữa lại chạy về đây được.
Diêm Vương dễ gặp tiểu quỷ khó chơi, đây đúng là chân lý mà.
Ngày hôm sau Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Liễu Ngoạn, hỏi xem anh ta còn đàn em nào không.
“Tổng giám đốc Lục, anh muốn nhân tài kiểu nào? Năm nay chúng tôi đã khai thác và nuôi dưỡng được kha khá người mới.”
“Kiểu người tài ưu tú có cơ thể cường tráng nhưng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, dám xông pha dám liều mạng ấy.” Lục Tam Phong hệ thống lại ngôn từ rồi đáp.
"À..."
Liễu Ngoạn cảm thấy kiểu người tài mà Lục Tam Phong đang nói sao giống loại người ngu ngốc, du thủ du thực vậy?
“Tổng giám đốc Lục, có phải anh đang tuyển chọn người vào xưởng mỹ phẩm không?”
“Không phải đâu, tôi gặp chút chuyện nên cần vài người tài đặc biệt để hỗ trợ, anh có không?”
Liễu Ngoạn không ngờ Lục Tam Phong đã đạt đến cấp độ này rồi mà gặp phải mấy chuyện như vậy, anh thật sự không biết tất cả cấp dưới của anh