Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 289: Quân cờ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Vậy...vậy tiếp theo phải làm sao?” Lý Thiên Na có hơi không biết làm sao mà hỏi.

“Đấu!” Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Đấu tới mức trời long đất lở, tất cả chỉ là vừa mới bắt đầu, thật ra tuy nói trận chiến này nguyên nhân là do cô mà ra, nhưng lại không hề có bất cứ liên quan gì tới cô, lên xe về thôi!”

Lý Thiên Na căn bản nghe không hiểu anh đang nói gì, bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào Lục Tam Phong vì vậy liền buồn bực không vui mà lên xe, cô ta thông qua kính chiếu hậu nhìn nhà máy hai vợ chồng vất vả cực khổ xây dựng nên đang càng ngày càng xa.

Về lại khách sạn, Lục Tam Phong gọi một cuộc điện thoại cho Trương Phượng Tiên, bảo cô ta thông qua vài con đường thăm dò tin tức về Hồ Hải Long này, đồng thời nghe ngóng xem trong chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu người nhúng tay vào.

Trong phòng khách trên tầng cao của khách sạn, mấy người Tổng giám đốc Lý đang ngồi đó hút thuốc, Lý Quang Khải yên tĩnh ngồi một bên, anh ta liếc Tiêu Nhất Bính một cái, trong lòng có hơi không vui, tuổi tác cậu ta còn nhỏ hơn mình vậy mà lại có thể ngồi ngang hàng với ba mình.

“Tổng giám đốc Tôn về rồi?” Tổng giám đốc Lý hỏi.

“Đều đã về, chỉ còn lại mình cháu, ngày mai cháu cũng nên quay về rồi, vốn tưởng rằng là một trận săn mồi, kết quả vẫn khiến con mồi xé được một lỗ hồng, ông cụ nhà cháu nói không sai. Tiêu Nhất Bính dựa trên sô pha thở dài một hơi nói: “Trong nước sắp đổi trời rồi.”

“Đổi trời?” Tổng giám đốc Lý cười nhạo một tiếng, nói: “Ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ cái này chứ, nhưng mà đúng thật là bắt đầu thay đổi rồi, có quá nhiều người phụ trách công ty nhà nước trước kia đã bước lên vị trị quan trọng, lối suy nghĩ thay đổi, lối suy nghĩ làm ăn cũng thay đổi luôn rồi!”

“Loại người như Lục Tam Phong lại có thể như cá gặp nước là điều cháu không ngờ tới được” Tiêu Nhất Bính có hơi lo âu nói: “Là Hoàng Hữu Danh ở đằng sau thúc đẩy sao?”

“Lục Tam Phong, hừ, chú thấy theo như tin tức từ các nơi thì cậu ta chỉ là một sản phẩm thí nghiệm của Hoàng Hữu Danh mà thôi, người này bên ngoài tỏ vẻ cẩn thận, lớn gan, nhưng con mồi có xé rách được một lỗ hổng cũng không sao, đằng sau vẫn còn lưới mà!”

Những người khác đều dồn dập gật đầu, chẳng qua trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác, bắt đầu từ năm ngoái khi thị trường kinh doanh thay đổi, bên trên có loại người như Lục Tam Phong, nên dẫn đến thị trường bên dưới cũng bắt đầu có rất nhiều những người noi theo Lục Tam Phong.

Tiêu Nhất Bính trầm ngâm một lát rồi nói: “Cháu không lo được nhiều như vậy, vẫn phải nhờ Tổng giám đốc Lý nhọc lòng hơn, cái lưới này có thể tóm được hay không thì phải xem bản lĩnh của chú rồi.”

“Người này cực kỳ khôn khéo, chú cũng không dám đảm bảo.”

“Vậy cháu đi trước đây, gần đây công ty của cháu cũng không ổn định lắm, Chu Hoài Đông dưới tay Lục Tam Phong kia có năng lực làm việc rất mạnh, anh ta đã bố trí xong mạng lưới tiêu thụ cho cả ba tỉnh thành lớn rồi, thị trường đã bị chèn ép nghiêm trọng, không bóp chết anh ta thì mọi người đều không thể sống tốt được, cháu đã bàn bạc với Tổng giám đốc Tôn rồi, cầr phải cho anh ta một tấm lưới càng lớn hơn.”

Tổng giám đốc Lý đứng dậy, đem đầu thuốc lá dụi vào trong gạt tàn, nói: “Vậy chú không tiễn nữa, Tổng giám đốc Tiêu tuổi còn trẻ mà đã có năng lực phi phàm, tương lai nhất định sẽ có một vị trí trong giới làm ăn này!”

“Chú Lý chê cười rồi, không cần tiễn đâu, cháu đi đây!” Tiêu Nhất Bính khách khí vài câu xong liền quay đầu rời đi.

Sau khi Tiêu Nhất Bính xuống lầu thì nụ cười trên mặt Tổng giám đốc Lý liền lập tức biến mất, ông ta ngồi xuống nói: “Mẹ nó, vứt lại một mớ lộn xộn cho ông đây, lúc đầu đã nói chắc chắn có bóp chết, bây giờ lại làm thành thế này.”

“Ai có thể ngờ tới được chứ, Điền Văn Nam xảy ra tai nạn xe chết rồi, con đang nghĩ đây có phải là do Lục Tam Phong tìm người tông chết hay không”

“Không thể nào!”

“Ba, cậu ta là ai vậy? Sao nhìn có vẻ rất lợi hại!”

“Nó lợi hại cái lông, toàn nhờ vào ông nội, ông ngoại nó, mười tên như nó cũng không đủ cho Lục Tam Phong chơi.” Tổng giám đốc Lý lại đốt một điều thuốc, hỏi người bên cạnh mình: “Đã hỏi ra sao rồi?”

“Thư ký Thôi nói vòng vo dẫn dắt hỏi một lúc, đã biểu đạt rõ ý nguyện muốn làm lại hình thức cũ của chúng ta, kinh tế chắc chắn cũng sẽ không tệ, chúng ta quyền cỡ mấy chục tỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lời của Hoàng Hữu Danh rất thú vị, ông ta nói vòng quay lịch sử đang lăn về phía trước, là nhân dân chọn lựa lịch sử, lịch sử cũng là được người dân đúc tạo nên”

“Lời này có ý gì?”

Tất cả những người có mặt ở đó đều ngơ ngác mờ mịt.

"Ồ, còn có một câu, muốn xây dựng một thế giới mới thì phải đánh vỡ thế giới cũ!”

“Cái gì mà thế giới cũ chứ? Ai là thế giới cũ hả?” Lý Quang Khải kêu lên.

Tổng giám đốc dùng tay xoa huyệt thái dương của mình, nói: “Nếu ngành công nghiệp đồng đã bị xé ra một lỗ hồng thì cũng sẽ bị xé ra vô số lỗ hổng nữa, đến lúc đó liên minh giá cả cũng sẽ không thể tồn tại, phải ngăn cậu ta lại!"

Lục Tam Phong ăn cơm xong thì về phòng gọi điện thoại cho Giang Hiểu Nghi, vừa mới cúp điện thoại thì một cuộc gọi khác lại gọi đến.

“Alo, là Lục Tam Phong sao?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói khàn đặc.

Lục Tam Phong nhướng mày nói: “Anh gọi nhầm số rồi!”

“Sao có thể nhầm được, là cái số này mà nhỉ?”

“Đúng mà!”

“Anh gọi đúng số chưa thế?”

Lục Tam Phong nghe thấy trong điện thoại có tiếng mấy người xì xầm cười lên, sau khi cúp điện thoại, không tới một phút lại có người gọi đến.

“Là Lục Tam Phong sao?”

“Sao anh lại gọi sai nữa rồi, tôi không phải Lục Tam Phong."

“Sao lại gọi sai nữa rồi? Cậu làm gì vậy hả? Gọi có cuộc gọi thôi mà ngay cả số cũng không bấm trúng.”

“Tôi bấm từng số một rồi mà!”

“Cúp trước đi đã!”

Cúp điện thoại xong chưa đến nửa phút lại gọi tới, Lục Tam Phong cũng không muốn đùa anh ta nữa, anh nhận điện thoại, còn chưa đợi đối phương lên tiếng đã nói trước: “Tôi là Lục Tam Phong!"

“Mày mẹ nó đùa tao? Mạ nó chứ, mày muốn chết đúng không!”

“Đúng đó, tôi đùa anh đấy, có chuyện gì không?"

“Ông đây cảnh cáo mày, mày đừng có mà nhúng tay lung tung, nếu không tao chặt tay mày, biết chưa, nếu mày không tin thì cứ thử đi, nếu mày nhúng tay vào thì mỗi ngày tao liền chặt một ngón tay của mày."

“Được, tôi biết rồi, anh còn chuyện gì khác không?” Lục Tam Phong nhàn nhạt nói.

“Mày mẹ nó nghe không hiểu lời tạo nói đúng không? Chắc mày không biết cái gì gọi là xã hội đen nhỉ, lập tức cút khỏi Tiêu Sơn cho tạo, nếu không nơi này chính là nơi chốn thân của mày, cái mạng này của mày không đáng bao nhiều đồng cả.” Trong giọng nói của đối phương tràn đầy khúc khuỷu, khiến người ta nghe vào liền có cảm giác hoảng hốt.

“Được thôi, xã hội đen, tạm biệt!” Lục Tam Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Ngồi trên sô pha, sắc mặt Lục Tam Phong không hề dễ nhìn chút nào, đối phương đã sắp nóng vội tới mức chó cùng rứt giậu rồi, trò chơi này là đấu văn hay đấu võ, hai bên đều vẫn chưa nghĩ rõ.

Nếu như giở thủ đoạn bẩn thì mình đúng là nên đề phòng một chút, trong lòng còn đang suy xét thì điện thoại lại vang lên, Lục Tam Phong nhận cuộc gọi, nói: "Sao thế xã hội đen.”

“Cái gì mà xã hội đen?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hoàng Hữu Danh.

“Tổng giám đốc Hoàng à, sao lại gọi điện thoại cho tôi thế, vừa nãy có mấy tên xã hội đen uy hϊếp tôi, nói muốn chặt tay tôi.”

“Có chuyện này? Vậy cậu phải cẩn thận vào đấy.” Hoàng Hữu Danh hơi dừng một lát lại nói: “Lượng tiêu thụ của Waypod gần đây thế nào rồi?”

“Sao ông còn quan tâm cả chuyện này nữa thế, cũng tàm tạm thôi, gần đây Tổng giám đốc Chu đang chạy làm marketing, theo như kết hoạch ban đầu thì vào khoảng giữa tháng sau đã gần như có thể đưa ra tiêu thụ rồi, đến lúc doanh thu đương nhiên sẽ tăng lên”

“Có khó khăn gì cứ nói, tôi có thể giúp được cậu thì sẽ tận lực giúp, qua một tháng nữa sẽ ban bố một giải thưởng xí nghiệp, tôi định giao cho cậu danh hiệu xí nghiệp tiên tiến.”

“Đừng đừng, có thể cho một cái nhãn hiệu lừng danh không?”

“Cậu đang trả giá với tôi?” Hoàng Hữu Doanh đột nhiên đổi lời nói khác: “Chuyện bên phía cậu cũng có một phần của công ty công nghiệp đồng Diệc Thần, vừa hay cục trưởng sở công an bên đó là bạn học của tôi, để tôi bảo ông ấy cho vài người tới bảo vệ cậu”

“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Lục Tam Phong chau mày, trong lòng liên tục kinh ngạc, xem ra chuyện này đã vượt qua dự đoán của anh rồi.

“Có lẽ là có, tôi mong cậu sẽ thành công.

“Hai chúng ta là con kiến trên cùng một sợi dây”

“Tôi không muốn nghe thấy loại lời này từ trong miệng cậu, càng không muốn nghe thấy lời này từ một người hay bè phái nào trong giới làm ăn.”

“Yên tâm, sau này sẽ không nói nữa.” Lục Tam Phong chân thành nói.

Hoàng Hữu Danh lại dặn dò thêm mấy câu mới cúp điện thoại, Lục Tam Phong một mình ngồi trong căn phòng trống rỗng bắt đầu trầm tư, nhớ lại lúc mình vừa tới đây, Hoàng Hữu Danh không muốn, lại nghĩ tới chuyện của nhà máy điện tử, tiếp đến chính là lời mời của hội đồng thương mại nơi này.

Càng nghĩ càng nghĩ lại nhận ra một loại ý vị khác, mười phút sau Lục Tam Phong đột nhiên cười lên, lẩm bẩm nói: “Tôi là một quân cờ, thật là một quân cờ tốt mà!”

Điện thoại vang lên, Lục Tam Phong nghe máy, là Trương Phượng Tiên gọi đến.

"Hồ Hải Long này là người của công ty khoáng sản, có hợp tác với ngành khoáng sản nơi này, phụ trách vận chuyển, tuyển dụng đội khai thác khoáng, thô luyện khoáng sản, trước đó còn từng vay tiền, có dính dáng sơ đến cả ba giới đen trắng xám, nghe nói dưới trướng có bồi dưỡng một đám người, cũng coi như là một người khó chọc ở nơi này, còn về giám đốc Mã, chỉ là một giám đốc bình thường, tôi có hỏi vài công ty nhỏ từng hợp tác với Công nghiệp đồng Văn Nam, cô ta đã làm việc ở Công nghiệp đồng Văn Nam rất lâu rồi, đúng rồi cô ta còn có một đứa con gái đang học lớp mười hai ở trường Lục Trung.”

“Hết rồi?” Lục Tam Phong hỏi.