Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Chương 210: Triệu Nhị Cẩu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoàng Hữu Danh ngáp một cái rồi đi, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, ông ta cũng không muốn để tâm đến. Lục Tam Phong chỉ muốn giải quyết thôn Tiểu Lý và chi nhánh Hùng Miêu, thành phố này vốn dĩ không sợ Lục Tam Phong không giao tiền!

Lục Tam Phong đặt tư liệu xuống, nhìn Triệu Nhị Cẩu, nói: “Thôn trưởng Triệu, cổ phần này của chúng ta rất cuộc đã xảy ra chuyện gì, số liệu trong này rất lộn xộn, hơn nữa lại dính líu đến bản án thôn tính tài sản quốc gia, dựa theo phát biểu sau cùng, các ông chỉ sở hữu 3,5% cổ phần.

“Cổ phiếu sau này là do tranh chấp mà thành, chúng tôi đầu tư vào tận 177 tỷ, toàn bộ đều đổ sông đổ biển rồi, hơn nữa đất đai bọn họ cũng đã chiếm. Tổng giám đốc Lục, hôm qua tôi cũng đã mở một cuộc họp trong thôn, chúng tôi cũng không cần nhiều, một giá thôi, 177 tỷ!” Triệu Nhị Cẩu nói.

Lục Tam Phong lật xem một lượt, bây giờ Hoàng Hữu Danh chỉ thừa nhận thôn Tiểu Lý có 3,5% cổ phần, nếu đưa ra 177 tỷ, vậy giá của phân xưởng này cũng bị nâng lên đến 5320 tỷ rồi.

Với cái giá này, các xí nghiệp tư nhân trong nước đoán chừng không ai có thể bỏ ra được.

“Đương nhiên rồi, nếu Tổng giám đốc Lục thấy giá này hơi cao, thì chúng tôi vẫn có thể chấp nhận giá 71 tỷ, nhưng có một điều kiện, đó là người trong thôn chúng tôi đều muốn làm việc ở nhà máy, tiền lương không thể thấp hơn một triệu bảy.

Lục Tam Phong lắc đầu lia lịa, cả hai điều kiện này đều không thể đáp ứng, anh nhìn Triệu Nhị Cẩu, nói: “Tôi vẫn hi vọng thôn trưởng Triệu có thể đưa ra một phương án giải quyết phù hợp, điều kiện bây giờ ông đưa ra chênh lệch quá lớn, tôi là thật lòng muốn giải quyết chuyện này, các ông cứ kéo dài, đến cuối cùng cái gì cũng không có được."

“Tổng giám đốc Lục, tôi là người trong thôn, là người làm ruộng, không hiểu những thứ này, tôi chỉ là người chuyển lời thôi, đây đều là ý của người dân trong thôn, bọn họ cũng đã nói rồi, chúng tôi cũng không chiếm lợi của ai, chỉ muốn lấy lại số tiền đã đầu tư mà thôi.”

Khuôn mặt đen sạm của Triệu Nhị Cẩu đầy vẻ khó xử, móc trong túi ra điều thuốc không khói, châm lửa rít một hơi.

Lục Tam Phong hơi gật đầu, lên tiếng: “Vậy trước tiên cứ như thế đã, vẫn mong trưởng thôn Triệu quay về làm nhiều công tác hơn, chúng ta giải quyết êm đẹp chuyện này. Ngày mai tôi đến phân xưởng xem một chút, thuận tiện ghé qua nghe ý kiến của người dân trong thôn”

Triệu Nhị Cẩu gật đầu rồi rời đi, Lục Tam Phong chỉnh lí lại tư liệu một chút, ngồi tại đó suy nghĩ hồi lâu. Anh không muốn rước thêm phiền phức cho Hoàng Hữu Danh, nếu có thể lấy tiền mở đường thì tốt nhất là lấy tiền mở đường, tốn thêm mười mấy tỷ chỉ là chuyện nhỏ.

Lục Tam Phong xem qua bản phán quyết năm đó, vài cái tên CEO của các xí nghiệp thị trấn cấu kết thông qua thôn Tiểu Lý, từ đó khống chế cổ phần của chi nhánh Hùng Miêu, lợi dụng thân phận cổ đông sắp đặt ông Triệu, ông Lý gì đó... ba người nắm giữ chức vị quan trọng, chuyển vận lợi ích cho các xí nghiệp này, giá trị lên đến hơn 290 tỷ đồng.

Đây đúng là vụ án gây chấn động toàn tỉnh năm đó!

Năm ấy thôn trưởng thôn Tiểu Lý cũng bị phán quyết, số tiền đầu tư 177 tỷ được nhận định là đầu tư vô hiệu, số tiền tham nhũng được sung thẳng vào kho bạc nhà nước, số cổ phần của thôn Tiểu Lý từ 25% bị hạ xuống 3,5%, nhưng người dân trong thôn không đồng ý.

Toàn bộ người dân trong thôn đến náo loạn nhà máy, cộng thêm những vụ kiện cáo, nguyên nhân thị trường v.v, vài tháng sau liền dẫn đến kết cục phải đóng cửa nhà máy.

Hai năm sau đó, không ngừng có những xí nghiệp đến thu mua, thậm chí là xí nghiệp quốc doanh, cuối cùng đều không thỏa hiệp được với người dân thôn Tiểu Lý, rồi cũng không có sau đó nữa.

Thôn Tiểu Lý, toàn bộ hộ tịch nhân khẩu là một nghìn bảy trăm bốn lắm người, trên thực tế hộ gia đình chỉ có hơn bốn trăm người, trong đó một nửa là trung niên và người già trên bốn mươi tuổi, bởi vì nằm sát bên thành phố, nên hầu hết đều đã vào thành phố sinh sống.

“Bốn trăm nhân khẩu? 177 tỷ đồng?” Trương Phượng Tiên vừa lật xem tư liệu vừa kêu lên: “Nếu như đưa rồi, thôn Hoa Tây ở trước mặt thôn Tiểu Lý liền thành quỷ nghèo cả!”

“Tòa án đã ra phán quyết, hiển nhiên là muốn trốn nợ, bọn họ sống chết đòi 177 tỷ là nguyên nhân dẫn đến việc thu mua xí nghiệp thất bại trước kia, có thể nhận thấy, người thôn này rất khó dây vào!” Tô Ái Linh phân tích.

“Tôi thấy trước tiên vẫn nên tìm chủ nhà máy Hùng Miêu đã, kí hợp đồng thu mua với thành phố, sau đó mới chạy quy trình pháp lý, thôn Tiểu Lý nếu vẫn tính như lúc trước thì cũng chỉ có 25%, vẫn là một cổ đông nhỏ..."

Tô Ái Linh dứt khoát ngắt lời Trương Phượng Tiên: “Nghĩ cũng dễ dàng quá, biết cái gì là tiểu quỷ khó chơi không, nhà máy đã chiếm đất của người ta, người ta đã không vui vẻ, cô còn muốn hoạt động lại? Chỉ sợ đến cửa còn không được vào."

Lục Tam Phong chỉnh lý lại tài liệu, bỏ vào kẹp tài liệu, nói: “Ngày mai đến thôn xem xét tình hình, nếu có thể đàm phán thì đàm phán."

Tô Ái Linh nhún vai, cô ta hoàn toàn không đặt nặng chuyện này, chẳng qua cô ta cũng biết, có Hoàng Hữu Danh ở đây, Lục Tam Phong khó mà tự do hành động.

Việc thu mua của Công nghệ điện tử Thủy Hoàn đã gây một tiếng vang lớn, đặc biệt khắp nơi đều đổ dồn sự chú ý về chi nhánh Hùng Miêu, so sánh với sự ồn ào của Lục Tam Phong tại vùng đồng bằng Trường Giang, Công nghệ điện tử Nhất Bính của Tiêu Nhất Bính tại vùng đồng bằng sông Giang Kỳ đúng là xuôi chèo mát mái, công xưởng, máy móc, quảng bá đều rất đến nơi đến chốn.

Mặc dù sản phẩm vẫn chưa tung ra, nhưng đã mở một buổi tuyên bố phát hành sản phẩm, dự tính vào cuối năm nay sẽ tung ra sản phẩm đầu tiên mang tên “tivi màu ống tinh thể bất phàm".

Tại buổi tuyên bố phát hành sản phẩm, Tiêu Nhất Bính đã trịnh trọng giới thiệu đội ngũ kĩ thuật đằng sau, nhà máy công nghệ tiên tiến, dây chuyền đẳng cấp, đủ các loại công nghệ đen khó đọc tên, thuận tiện còn dìm Lục Tam Phong một chút, phân đoạn cuối cùng có tên là, “Đối thủ ở đâu?”

Trên cơ bản hai người đang chạy cùng một đường đua, làm cùng một hạng mục, tuy nhiên tiến độ hiện giờ của hai bên có thể nói là cách nhau một trời một vực.

Triệu Nhị Cẩu quay về thôn, sáu bảy người đàn ông trung niên đang ngồi xổm ở cổng thôn hút thuốc, đứng ở đây có thể nhìn thấy phân xưởng Hùng Miêu ở xa xa như một ngọn núi nhỏ.

“Bàn bạc thế nào rồi? Có đưa tiền không?”

“Người trong thôn đang chờ tin đó, có thể đưa bao nhiêu tiền vậy?”

“Tôi xem trên báo nói đây là một ông chủ lớn đó!”

Mấy con người mồm năm miệng mười thi nhau nói, Triệu Nhị Cẩu dừng xe gắn máy nhìn thoáng qua mấy người kia rồi nói: “Ngồi chờ phát tài đi, tôi nói cho mấy ông biết, có phất lên được hay không thì phải xem lần này thế nào.”

“Đòi bao nhiêu tiền?”

Triệu Nhị Cẩu giơ ngón tay ra, nói:

“177 tỷ!”

“177 tỷ? Đòi cũng ác quá đi, đừng có dọa người ta chạy mất."

“Đúng thế, nếu lần này không được nữa thì chúng ta cứ bán cho rồi, nhà tôi thiếu tiền, chia dăm bảy chục triệu xây mấy gian nhà ngói cũng được."

Triệu Nhị Cẩu nhìn mấy con người thiển cận này, thấy không vui lắm, bọn họ vẫn không hiểu được giá trị của nhà máy này, hai năm nay đã có không biết bao nhiêu xí nghiệp đến đây, xí nghiệp nào đến mà không phải bỏ ra chút lợi cho bọn họ.

Nếu kí tên bán đi rồi, vậy thì thật sự không còn liên quan gì nữa, một bữa no, hay là nhiều bữa no, trong lòng ông ta biết rõ.

“Mọi người quay về cùng mở cuộc họp với người trong thôn, kêu Tôn Nhị, Tứ Tiêu, Lục Tử đến ủy ban thôn, tôi có chuyện muốn bàn với họ.

Triệu Nhị Cẩu nói xong liền rồ ga chạy đi.

Điều Triệu Nhị Cẩu muốn rất đơn giản, Lục Tam Phong là ông chủ lớn như vậy, muốn thành sự mà không chịu móc ra một cái bì lì xì sao?

Hơn nữa ông ta thấy Lục Tam Phong còn rất trẻ, chẳng qua chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lấy được trăm tỷ từ anh cũng dễ dàng, đến lúc đó ông ta sẽ chia một chút cho thôn dân, muốn làm một thôn trưởng tốt thì phải học cách lừa trên gạt dưới, ra sức mà kiếm chút xơ múi.

Trên đường về, Triệu Nhị Cẩu vẫn đang chửi thầm thôn chủ tiền nhiệm, một ngàn chín trăm mẫu đất cứ thế mà bản đi, đến tay ông ta thì không còn gì để bán nữa, ông ta ngừng xe gắn máy lại nhổ một bãi, mắng một câu mẹ nó đen thật chứ.

Không lâu sau, ba người thanh niên dáng vẻ như lưu manh đi tới. Một người cao gầy, tên là Tôn Nhị, mắt gà chọi, chân vòng kiềng, trên người có hình xăm. Một người khác dáng người hơi to béo, đầu trọc lốc, mắt lờ đờ, đỉnh đầu có một vết sẹo dài, tên là Tứ Tiêu.

Duy nhất một người trông bình thường, người đàn ông này để tóc dài, mặc quần ống loe, miệng ngậm điều thuốc, trông có vẻ thời thượng, người này là Lục Tử, anh ta tiến lại gần, hỏi: “Chú Triệu, bàn bạc kiểu gì?”

"Lục Tử đến rồi à, ngồi xuống đây, tôi giao cho cậu chút chuyện. Ngày mai ông chủ lớn muốn đến đây, có thể xơ múi được gì không thì phải xem cậu thế nào, lần này là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, hù dọa một chút, cậu mang đám bạn du còn trên trấn của cậu đến đây, ba trăm năm mươi triệu, cứ theo đó mà đòi.”

“Chú yên tâm, chuyện này tôi chắc chắn sẽ xử lí ổn thỏa.” Lục Tử rít một hơi thuốc, ngồi lên bàn, nói: “Bằng không thì đòi nhiều thêm chút, không dễ gì trúng mánh một lần, hay là làm một vố lớn luôn, dứt khoát đem máy móc trong nhà máy ra ngoài bán