*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả đám chị dâu cũng không khỏi hoảng hốt khi nhìn thấy Lục Tam Phong như thế này, đều quay đầu nhìn về phía Giang Hiểu Nghi, có người nhà ở đó, anh không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Về phần Giang Hiểu Nghi, từ trước đến nay tính cách vẫn luôn nhu nhược, hai anh trai nói, lại cộng thêm mệnh lệnh của bố mẹ, cô có thể không nghe sao?
"Được rồi được rồi, chuyện này cho qua đi." Tống Tuyết Ly khoát tay ngắn lại, bắt đầu ba phải, nói: "Để cho người ngoài chế cười rồi, người trong nhà máu mủ ruột thịt với nhau. Lục Tam Phong, con cũng đừng nói những lời giận dỗi, trước đây mẹ con thấy con nhất định là có tiền đồ nên mới gả Hiểu Nghi cho con."
"Ôi chao, nếu như nói như vậy, mẹ đúng là có đôi mắt tinh tường rồi?" Lục Tam Phong cười giễu cợt, không giữ một chút thể diện nào, nói: "Con còn nhớ mẹ vì muốn tiền sính lễ, mà đến nhà của con náo loạn không có ít. Nếu không phải vì con quen biết với mấy người anh em, sợ là sẽ bị mẹ phế đi rồi."
"Chuyện đã qua rồi, không đề cập đến nữa." Giang Nhị Cẩu cũng đi tới, nói: "Xí xóa tất cả."
"Đừng nha, các anh bị thua thiệt, liền cắn chặt không tha, còn tôi bị thua thiệt, thì bảo là xí xóa đi? Sao lại không nói lý như vậy? Hơn nữa, đừng bảo tôi sắp xếp công việc cho hai người bọn họ, loại đần độn này, bố trí ở chỗ nào cũng là lãng phí tiền bạc." Lục Tam Phong không chút lưu tình mà nói: "Tôi không đáng bị các người ta chơi đùa như vậy."
"Hiểu Nghi, em xem Lục Tam Phong sao lại nói như vậy? Những lời này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của anh trai em, không thể nói như vậy được đâu." Giang Đông Việt nói với Giang Hiểu Nghi: "Em nói gì đi chứ, ngay cả người đàn ông của mình cũng không quản được sao?"
Tổng Tuyết Ly đi tới, dùng tay thọc cô một cái, thấp giọng nói: "Đừng có ích kỷ như vậy."
Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu nhìn về phía người nhà của mình, hai mắt đỏ hoe, cô đã không còn nước mắt để chảy ra nữa, cắn môi do dự một hồi lâu rồi nói: "Chúng ta trở về đi."
Nói xong liền bế Như Lan lên.
"Đây là tình huống gì vậy? Nói câu gì đi chứ?" Chị dâu cả ở bên cạnh nói: "Không phải là lợi hại lắm sao, có tiền cơ mà, thế mà chỉ như vậy thôi ư? Chạy đến đây giả vờ à? Giang Hiểu Nghi, cô còn là con người sao? Cả nhà này là thứ gì chứ, cô là thứ tạp chủng vong ân bội nghĩa."
"Không biết tình huống như thế nào, nói không chừng Tạ Thành Kiên kia nhận lầm người rồi, chứ mới bao lâu mà đã giàu to rồi? Có trúng xổ số cũng không nhanh như vậy." Chị dâu thứ hai ở một bên nói: "Không dám bố trí công việc, tôi e là từ đầu đến cuối chỉ là giả dối mà thôi."
"Đừng nói là giả dối, cho dù là thật đi chăng nữa thì vênh váo cái gì chứ, có gì đặc biệt hơn người đâu, cũng không phải là làm quan hay nắm quyền gì." Tổng Tuyết Ly nghiêm nghị quát: "Cũng có ích lợi gì đâu? Gặp người khác mà làm quan không phải cũng giống như chó xù hay sao?"
"Đúng đấy, cũng chỉ là ức hϊếp người nhà, phách lối với chúng ta, ra ngoài lại làm trâu bò chứ gì?"
"Ở trước mặt chúng ta là con người, còn ở trước mặt người khác, ngay cả con chó cũng không bằng."
Lục Tam Phong nghe những lời này, cũng xem như gió thoảng bên tai, nhìn về phía Giang Hiểu Nghi nhỏ giọng nói: "Em quyết định quay về đón năm mới sao? Đừng qua năm mới rồi lại tới tìm, anh cũng sẽ không bố trí công việc cho bọn họ đâu."
"Quay về đón năm mới đi, em mệt rồi."
Sở dĩ Giang Đông Việt và đảm người này muốn chửi cứ chửi, chẳng qua là vì khống chế được Giang Hiểu Nghi trong lòng bàn tay, trong lòng bọn họ hiểu rằng, tính tình của Giang Hiểu Nghị rất mềm lòng, cho dù có mắng thì qua mấy ngày nữa tìm cô bàn chuyện, thì cô vẫn xử lý cho.
Một đám người đã tập trung ở cửa chính, một nửa số người trên con phố này đều tới đây. Có người nói rằng nhà họ Giang là thứ gì vậy, cũng có người mắng Lục Tam Phong, nói anh phát tài rồi, giả vờ làm đại gia ở đây.
"Đến đây! Phiền nhường đường một chút!" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Đây là nhà vợ của ông chủ Lục đúng không? Là nhà họ Giang nhỉ? Nào, nhường đường một chút."
Đám người nghe vậy quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông trung niên, ăn mặc như một người lãnh đạo, ba bốn người đi theo sau, lần lượt dẹp đường."
"Tổng giám đốc Lục? Đây là chuyện gì vậy, náo nhiệt như thế, thị trấn này thật sự là tràn ngập hương vị năm mới nha!" Vẻ mặt của Chu Hạo Nhiên tràn đầy sự vui vẻ tiến lên phía trước nói: "Vừa nhìn đã biết là có đại hỷ sự mà, chúc mừng trước nha!"
Lục Tam Phong nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Cả nhà chúng tôi đánh nhau, có gì tốt đâu mà chúc mừng?"
"Ạch..." Chu Hạo Nhiên lại nhìn tình huống xung quanh một chút, đám đông tụ tập ở ngoài cửa đúng là đang xem náo nhiệt, Lý Thụy Phong dẫn người tới có chút lúng túng.
"Các anh là ai vậy? Đến đây làm gì?" Giang Đông Việt hỏi.
"Người này chính là huyện trưởng của huyện chúng ta, huyện trưởng Lý. Người này là cục trưởng Triệu của Cục Công Thương, cục trưởng Tôn của Cục quản lý mạng lưới điện...
Lý Thụy Phong nhìn Lục Tam Phong có chút xấu hổ, vội vàng duỗi hai tay nói xin lỗi: "Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tới đây xem thử, bạn bè thân quen, tổng giám đốc Lục đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý nghi ngờ anh."
Huyện trưởng?
Trong mắt của mọi người, đây chính là người cao cao tại thượng, những ngày bình thường muốn gặp người này cũng rất khó khăn, ai trông thấy người ta không khách sáo, chứ trong mắt của mọi người, đây chính là hoàng đế thổ địa.
Nhưng mà người không ai có thể sánh được này, bây giờ lại đang kéo lấy tay của Lục Tam Phong không ngừng xin lỗi, còn mang theo nụ cười tươi như hoa, tựa hồ như sợ làm mất lòng Lục Tam Phong vậy.
Điều này khiến cho những người ở đây đầu óc không thể xoay chuyển được.
Cho dù anh có giàu có đi chăng nữa, cũng chẳng qua là người kinh doanh mà thôi, đáng nhẽ Lục Tam Phong nên nịnh bợ ông ta mới đúng chứ.
Cặp vợ chồng Giang Đông Việt, Giang Đông Cường, bọn họ hiểu rằng, Lục Tam Phong đã không còn là thứ mà bọn họ có thể với tới nữa, người này tựa như là thần long xuống biển vậy, không ai có thể khống chế được anh.
Cho dù là Giang Hiểu Nghi!
Với điều kiện kinh tế hiện tại của anh, chỉ cần anh đồng ý thôi là không biết bao nhiêu cô gái nhỏ đứng xếp hàng chờ đợi.
Chị dâu cả hối hận đến mức trái tim đều đang rỉ máu, hận không thể tát chính mình hai phát, nếu như ngay từ đầu nói những lời tốt đẹp dễ nghe với Lục Tam Phong, lên như diều gặp gió không phải chỉ là chuyện nhỏ hay sao?
Cặp vợ chồng bọn họ khi trở về không để lộ thân phận, chính là sợ quá xa lạ.
Cho dù là vừa rồi, cô ta thừa nhận sai lầm, chưa biết chừng còn có thể vẫn hồi, thế nhưng cô ta cho rằng Giang Hiểu Nghi có thể thu phục được Lục Tam Phong. Về phía Giang Hiểu Nghi, không phải là vẫn luôn nghe lời người nhà hay sao?
Tuy nhiên, nhìn vào tình hình hiện tại, thực lực của Lục Tam Phong đã vượt qua tầm kiểm soát của Giang Hiểu Nghi.
Lục Tam Phong và Chu Hạo Nhiên nói khách sáo với nhau vài câu, giúp anh nói vài lời, khẳng định hết năm sẽ định hạng mục, đến lúc đó bàn bạc lại một cách cụ thể, chuyện này giao cho Chu Hạo Nhiên chịu trách nhiệm.
"Cứ quyết định như vậy đi, không quấy rầy tổng giám đốc Lục nữa, có chuyện gì anh cứ nói."
"Có chuyện gì cần cứ tìm đến chúng tôi, anh cứ mở lời, trong thị trấn mà cần gì, hoặc là muốn làm gì, cứ việc nói, đừng khách sáo."
"Yên tâm đi, hẹn gặp lại, sang năm gặp." Lục Tam Phong vẫy tay đưa mắt nhìn cả đám Chu Hạo Nhiên rời đi.
"Anh muốn xây nhà máy ở trong huyện sao?" Giang Hiểu Nghi ngạc nhiên nói.
"Chỉ là một cái tên mà thôi, vừa rồi Chu Hạo Nhiên kia muốn thăng chức, khảo sát vừa qua, ông ta muốn kéo hạng mục, để ổn định bản thân một chút, hết năm thì thông qua rồi." Lục Tam Phong nhìn đám người xung quanh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc, mở miệng nói: "Đưa Như Lan lên xe đi."
Giang Hiểu Nghi gật đầu lên xe.
Lục Tam Phong nhìn cả gia đình Giang Nhị Cẩu, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chị dâu cả muốn tiến tới nói vài lời xin tha thứ thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tam Phong, cũng không xê dịch nổi bước chân.
Lục Tam Phong lên xe, đạp cần ga một cái nghênh ngang rời đi.
Tống Tuyết Ly đặt mông ngồi dưới đất gào khóc la lên: "Sinh con gái thì có ích lợi gì chứ, con gái lấy chồng rồi như nước đã đổ đi, không có tác dụng gì hết, hai đứa con trai tốt hơn một đứa phế vật bỏ đi..."
Giang Hiểu Hiện đứng trước cửa nhà, nhìn mọi thứ trước mắt bằng đôi mắt lạnh lùng, nhìn thấy mẹ của mình, cô ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tạ Thành Kiên lấy cô ta, cô ta sẽ cưới ngay, rời khỏi gia đình này càng xa càng tốt.
Trên đường trở về, dấu vết của con người còn hiếm thấy, huống chi là xe cộ, chỉ có không khí lạnh giá khiến cho con người ta không có chỗ để trốn. Giang Hiểu Nghi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng chua xót khổ sở không nói ra được, cô không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
"Mẹ không khóc."
Lục Tam Phong muốn an ủi cô vài câu, thế nhưng không biết phải nói gì. Cô không sai, cô đã làm hết sức mình với tư cách là một người con, chỉ có thể nói rằng vận mệnh sẽ không sắp đặt cho mỗi người một người mẹ đủ tư cách.
Lục Tam Phong vốn tưởng rằng Giang Hiểu Nghi hết giận, sẽ để cho mình giúp hai người anh của cô, thế nhưng không phải, có lẽ cô đã hiểu ra rồi.
Làm sủi cảo, nấu ăn, dán câu đối xuân, Giang Hiểu Nghi vốn đã khéo tay, một nhà ba người bận rộn, ngược lại cũng vui vẻ hòa thuận với nhau, có một loại hương vị Tết vui vẻ thật khó tả.
Đêm ba mươi tết, trên TV chiếu tiết mục cuối năm. Vào năm nay đây là lần đầu tiên Triệu Bản Sơn được biểu diễn tiết mục cuối năm. Tiết mục bây giờ là cả gia đình hân hoan, vô cùng náo nhiệt.
Bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa nổ tung lên, âm thanh bọn trẻ vui đùa ầm ĩ truyền tới tai, trong hành lang có thể nghe thấy đi đi lại lại, có lẽ mọi người đang đến nhà một ai đó chơi mạt chược.
Pháo đã châm ở dưới nhà, Như Lan đã chơi sớm mệt rồi, nằm trên ghế salon ngáy o o, Lục Tam Phong đứng trước cửa sổ, nhìn trăng sáng trên cao, phía sau là âm thanh của TV.
"Các bạn khán giả thân mến, lại là một năm nữa của gala đêm hội mùa xuân, ở nơi này tôi muốn nói tạm biệt với các bạn, năm nay là năm con ngựa, hãy để cho năm nay của chúng ta mã đảo thành công, tinh thần Long Mã, để đến năm con dê chúng ta gặp lại!"
Giang Hiểu Nghi thở dài nhẹ nhõm, nhìn về phía Lục Tam Phong, nói: "Kết thúc rồi, mau đi ngủ đi, mấy ngày nay cũng không có việc gì làm, nghỉ ngơi thật tốt một chút, đỡ phải bận rộn liên tục không ngừng nghỉ."
Lục Tam Phong quay đầu nhìn cô nói: "Em ghét anh sao?"
"Cái này gọi là gì nhỉ?"
"Thực ra, đáng nhẽ nên đến nhà anh, nhưng chúng ta đã có gia đình riêng của mình, cho nên anh không gọi điện thoại cho mẹ."
"Em không muốn nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều sẽ mệt mỏi lắm, tự tại như thế này cũng tốt!" Giang Hiểu Nghi dường như cảm thấy xúc động, mấy ngày nay dưới sự hun đúc của Lục Tam Phong, cô tựa như không còn xấu hổ ngại ngùng như vậy nữa, ít nhất là ở trước mặt Lục Tam Phong như thế này, cô nở nụ cười, đặc biệt đáng yêu, mở miệng nói: "Em chỉ biết là, em yêu anh."