Nhưng cô cũng thấy ngạc nhiên, cô cứ nghĩ số người nói chuyện với anh ngả ngớn thế này sẽ rất ít, nhưng mà hai lần mang cô đi, cả hai lần đều có người trêu chọc cô. Là bởi vì anh xem nhẹ lời đùa cợt này hay là bởi vì anh xem nhẹ cô?
Âu Dương Dạ Trạch lắc lắc ly rượu trắng trong tay, cười nói: “Phải, nhiều năm như vậy, thay đổi khẩu vị một chút cũng tốt”
“Hay là như vậy nhé, Cửu gia, chúng ta ở đây chỉ ăn uống thật sự không có một chút ý vị nào, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không?” - Một thanh niên trẻ tuổi nhất trong đám người lên tiếng.
Lâm Nhã Tịnh lập tức có dự cảm không tốt. Trò chơi của đám nhà giàu này không phải người bình thường như cô có thể chịu được. Như là vụ đua xe lần trước, chỉ là một trò chơi vậy mà xuýt chút nữa là lấy tính mạng người khác, hay là ở tổ chức buôn người ấy, chính cô cũng là một món đồ chơi.
Đọc FULL bộ truyện.
Âu Dương Dạ Trạch từ lúc bước vào đây là một bộ dạng lười biếng tùy tiện mà uống rượu, hạ tâm mắt nhìn xuống cái đầu nhỏ ngẩng cũng không dám ngẩng lên, hai tay quy quy củ củ mà đặt lên đùi, đôi mắt đột nhiên mang theo vẻ hứng thú: “Được”
Thanh niên trẻ tuổi kia nhận được hưởng ứng của Cửu gia, đây là vinh dự đến nhường nào. Điều này chứng tỏ hắn đã được Cửu gia chú ý đến, nếu như làm tốt, có khi sau này tiên đồ tương lai sẽ được mở rộng sáng lạng.
“Cửu gia, thế này nhé, chúng ta chơi bài đi, nếu như ai thua, thì người phụ nữ của người đó liên cởi một món đồ, đồ cởi hết rồi, liên phạt người đó lên nhảy một bài có được không?” - Vừa dứt lời, cả đám người đều cười ha hả đồng ý.
“Ong” một tiếng, Lâm Nhã Tịnh nghe qua như sét đánh ngang tai. Sắc mặt trắng bệch khó coi vô cùng.
Lâm Nhã Tịnh đôi mắt mơ hồ liếc nhìn, trong căn phòng quả thật có một sân khấu nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy nhiên giữa sân khấu lại đặt một cái cột, hai bên đèn mờ ảo đều chiếu đến cái cột này.
Nhìn thấy cảnh này, hai tay cô không nhịn được mà run run xoắn lại với nhau, cô cắn môi, mang dáng vẻ đáng thương tràn ngập kháng cự mà đưa mắt nhìn Âu Dương Dạ Trạch.
Âu Dương Dạ Trạch khẽ cong lên môi mỏng, nói một tiếng: “Được” Lâm Nhã Tịnh nghe đến một tiếng này, lập tức vươn tay kéo kéo ống tay áo của hắn, liên tục lắc đầu.
Âu Dương Dạ Trạch cười đến dịu dàng, xoa xoa đầu cô như xoa đầu con chó nhỏ của mình, môi mỏng ghé sang tai cô thì thâm: “Nói cho em một bí mật, tôi không giỏi trò này lắm”
Vẫn biết rằng đi theo hắn không có một cái kết cục tốt đẹp... Âu Dương Dạ Trạch liếc qua đôi mắt lưng tròng của cô, vô cùng hài lòng bồi thêm một câu: “Đã mặc nhiều áo chưa”
Rõ ràng là một câu uy hϊếp nhưng nghe qua lại giống như là đang tán tỉnh trêu chọc. Nhận thấy tâm tình hắn tối nay không tệ, Lâm Nhã Tịnh to gan hơn một chút nhỏ giọng đề nghị: “Hay là tôi...chúng ta đi về trước có được không?”
Cô muốn nói bản thân muốn đi về trước nhưng nhìn lại bi kịch của bản thân, cô giờ này mới đến đây, lại bị anh gọi mà đến, nếu như bây giờ cô muốn một mình trở về, khả năng hẳn không đáp ứng là rất cao, có khi còn nổi giận.
Âu Dương Dạ Trạch không nhìn cô, vươn tay lấy mấy tấm bài mà gã khác chia cho anh. Không biết trò chơi đã bắt đầu từ lúc nào rồi.
Lâm Nhã Tịnh sốt ruột cắn cắn môi, nhưng cô nóng vội bất an cũng không có tác dụng gì, bàn tiệc này sẽ không vì cô mà dừng lại. Trong lòng thấp thỏm nhìn theo từng lá bài mà.
Âu Dương Dạ Trạch, cả người như ngồi trong hầm bằng, dưới ghế như có gắn thêm kim châm, cô cứ nhúc nhích mãi không yên. Đối với bài tây, cô không biết nhiều, phần lớn thời gian của cô toàn là học thi và làm thêm, nào đâu ra khoảng trống nào cho cô thư thả chơi đây.
Nhưng nhìn đến sắc mặt trầm tĩnh không nhìn ra tâm tình trên mặt Âu Dương Dạ Trạch, lại nhìn đến sắc mặt những kẻ khác ẩn giấu tia âm thầm vui mừng, Lâm Nhã Tịnh ngày càng hoảng. Không biết là do vận may hay là do người khác cổ tình nhường anh, qua ván đầu tiên, anh là người thắng.
Tuy nhiên Lâm Nhã Tịnh cũng không thả lỏng một chút nào, qua được ván đầu, ai biết ván sau sẽ như thế nào. Cô đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng lần nữa, âm thầm nghĩ cách.
Lúc cô chuyên tâm nghĩ biện pháp, không tập trung vào ván bài nhất, lại có người gọi lên tên cô, Lâm Nhã Tịnh theo bản năng đáp một tiếng, nhìn lại mới nhận ra mọi người đều đang nhìn mình.
Tim mạnh mẽ đập vào l*иg ngực “thịch” một tiếng.
“Thua...thua rồi?” - Lâm Nhã Tịnh lắp bắp.
Một gã trong đám người cười vang lên, lưu manh nói: “Bảo bối của Cửu gia quả nhiên đặc biệt nha, biểu tình thật đáng yêu. có phải đang nghĩ cách về nhà hầu hạ Cửu gia như thế nào hay không?”
Lâm Nhã Tịnh mặt vừa trắng vừa đỏ, cúi đầu, cởi lớp áo khoác dày bên ngoài. Âu Dương Dạ Trạch nhíu mày.
Lâm Nhã Tịnh mặc trên người một bộ váy liền màu trắng đơn giản mà thanh thuần, nhìn qua thập phần kín đáo so với nơi cô đến.
Ván bài tiếp tục, Lâm Nhã Tịnh lại toát mồ hôi, cô mặc trên người một chiếc đầm liên, nếu như Âu Dương Dạ Trạch thua một lần nữa, trên người cô chính thức chỉ còn lại một bộ đồ lót.
Lâm Nhã Tịnh đứng ngồi không yên, trong đầu nghĩ ra trăm phương nghìn cách, lại không có cách nào khả thi. Hiện tại, cô không có người thân nào để cầu cứu, huống hồ cô còn không có điện thoại.
Còn việc cướp điện thoại hay quậy phá “bàn tiệc” này, cô lại không dám làm, cô là người của anh, không đúng! là đồ chơi của anh, nếu như anh muốn, có thể dễ dàng bóp chết bất cứ lúc nào, con người anh khó đoán như vậy, cô thật sự không dám làm càn.
Thời gian trôi qua, nhanh chóng đã đến ván bài thứ tám, Lâm Nhã Tịnh nhìn đến những người phụ nữ giống mình đang ngồi trong căn phòng, không còn mặc nguyên vẹn như lúc đầu nữa, có người chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ, có người đã bị cởi sạch, thậm chí cũng có người mang thân thể lõα ɭồ lên sàn nhảy uốn éo khêu gợi trong sự hò hét biếи ŧɦái của bọn họ.
Lâm Nhã Tịnh tuy vẫn bảo toàn bộ đồ trắng tinh trên người, nhưng trong lòng sợ hãi đến mức hai bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh toát, cô sợ người tiếp theo sẽ là cô.
Ván bài vẫn đang chơi giữa chừng, bỗng nhiên cánh cửa trong phòng đột nhiên mở ra, nghe đến một tiếng “cạch”, sau đó một đám người hung hăng mà bước vào.
Lâm Nhã Tịnh nhìn đến bộ trang phục cùng phù hiệu trên người, trong giây lát liên nhận ra những người này tất cả đều là cảnh sát! Trong đầu Lâm Nhã Tịnh đột nhiên lóe lên một thứ gì đó.
Cảnh sát đứng đầu ra vẻ mặt nghiêm nghị đứng nhìn một lượt xung quanh, đương nhiên hắn cũng thấy những người phụ nữ đang trần như nhộng cố gắng che lấy bản thân kia, lạnh giọng mà nói: “Nghe nói ở đây kinh doanh buôn bán mại da^ʍ”
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên thấy một thân thể chạy nhanh đến chỗ hắn, nắm chặt lấy cánh tay hắn.
Bất ngờ nhìn lại mới thấy trước mặt là một cô gái nhỏ nhắn mặc một chiếc đầm trắng trang nhã đối với thế giới hộp đêm này càng làm cô trở nên khác biệt, cô nhìn anh, giọng nói run rẩy: “Làm ơn cứu tôi, tôi bị bắt cóc đến đây, xin anh hãy cứu tôi”