Cô nghe đến đây, chiếc điện thoại đã bị lấy đi. Cả người cô như có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua, cứng đơ người.
Âu Dương Dạ Trạch vẫn không tắt máy điện thoại, vẫn để nó ở bên tai mình, chẳng qua chỉ là thay đổi chủ đề một chút. Cô nghe thấy hắn nói: “Rất tốt, đưa máy cho Tiêu Dật, kêu hắn báo cáo tài chính của công ty cho tôi”
Lâm Nhã Tịnh gượng gạo cười, ngỏ ý muốn chạy trốn: “Cửu gia, nếu như ngài đang bận, tôi...tôi xin phép được lên lầu trước, không quấy rây ngài” “Sợ rồi?" - Âu Dương Dạ Trạch không những buông tha người mà còn ôm chặt hơn.
Lâm Nhã Tịnh không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ, chỉ đành giả dối mà nói: “Tôi...Cửu gia khí chất ngất trời như vậy, tôi đương nhiên là phải kính ngài vạn trượng rồi”
Cập nhật sớm nhất tại.
Âu Dương Dạ Trạch cười lên một tiếng: “Như vậy sao? Nếu đã như vậy có phải là nên ngoan ngoãn nghe lời?” Lâm Nhã Tịnh không nghĩ nhiều mà gật đầu lia lịa.
Đâu dây điện thoại bên kia đã có người tiếp nhận, giọng Tiêu Dật vang lên: “Cửu gia, là tôi đây, tài chính của công ty hiện tại không tốt lắm đâu...”
Lâm Nhã Tịnh cũng nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, chỉ là cô nghe không rõ ràng lắm mà thôi. Cô một lần nữa muốn chuồn đi. Bất ngờ ma vương bên cạnh lại cất tiếng, câu nói này khiến sắc mặt cô đã trắng, bây giờ càng tái đi nhiều...
“Cởϊ qυầи áo”
“Cửu gia, tôi...tôi vừa mới bệnh dậy, không chịu được sự lạnh lẽo của đêm khuya thế này, lúc sau lại làm phiên anh mời bác sĩ đến cho tôi, như vậy, như vậy không hay lắm đâu”
“Cởϊ qυầи áo" - Âu Dương Dạ Trạch híp mắt, lặp lại lần nữa, biểu tình trên mặt mang vẻ nặng nề, nhưng sâu trong đôi con ngươi kia lại là sự thích thú.
Lâm Nhã Tịnh lập tức lúng túng: “Cái đó, Cửu gia, ở đây là phòng khách không...không thích hợp làm chuyện này đâu, tôi xin ngài” Sắc mặt Âu Dương Dạ Trạch lạnh đi: “Không nghe lời?"
Lâm Nhã Tịnh nghe đến câu nói này thì im bặt, răng cắn chặt môi, cả người nhè nhẹ đứng dậy như đã thỏa hiệp với yêu cầu của hắn. Nhưng ngay khi Lâm Nhã Tịnh thoát khỏi bàn tay của hắn, cô liên xoay người, hai tay run run cầm khẩu súng mà chĩa vào người hắn.
Âu Dương Dạ Trạch cười lên thành tiếng. Ngay cả Tiêu Dật ở đầu dây bên kia cũng giật mình bất an, ăn nói trở nên cẩn thận: “Cửu gia, tôi vừa nói sai cái gì sao?” Tại sao hắn lại thấy lạnh sống lưng nhỉ? Nhưng bên Âu Dương Dạ Trạch lại cúp máy cái “rụp”, chỉ còn tiếng “tít...tít...tít” kéo dài.
Tiêu Dật lặng lẽ vuốt vuốt trán, nơi mồ hôi đang tuôn trào... Ngay tại phòng khách tối tăm tại biệt thự xa hoa lúc này, không khí ngưng trọng như muốn đóng băng tất cả mọi thứ...
“Rất tốt” —- Âu Dương Dạ Trạch ngồi bắt chéo chân trên ghế, ngả người ra đằng sau, thong thả mà buông lời khen ngợi.
Lâm Nhã Tịnh tay cầm súng run run, mặc kệ thái độ thong dong của hắn, lắp bắp lên tiếng: “Tôi không muốn làm bị thương ngài, tôi chỉ muốn ngài cho tôi thoát khỏi đây, tôi...tôi cũng không phải người con gái hiếm hoi gì, kiểu người như tôi, từ khuôn mặt đến vóc dáng, nhất định ở bên ngoài có hàng ngàn người, bọn họ nhất định sẽ làm ngài hài lòng. Tôi...tôi...thân thể tôi cũng rất yếu ớt, không bao lâu nữa cũng sẽ khiến ngài ghét bỏ, ngài buông tha cho tôi đi, có được không?”
Âu Dương Dạ Trạch im lặng mà nghe cô nói hết, sau cùng còn gật đầu phụ hoa: “Không sai, bảo bối, vẻ ngoài của em thật sự rất phố thông, nhưng mà tôi muốn nếm vẻ đẹp bên trong của em thì phải làm sao đây?”
Cô thật sự nghe không lọt tai những lời nói cợt nhả thế này! Lâm Nhã Tịnh tức giận, hét lên: “Ngài cầm miệng! Tôi chỉ muốn có thể thoát khỏi đây!"
“Được” - Âu Dượng Dạ Trạch đột nhiên dứt khoát đồng ý.
Hắn đứng dậy, từng bước từng bước lại gần nơi cô đang đứng. Lâm Nhã Tịnh lùi lại, hai tay càng thêm run dữ dội: “Ngài đừng qua đây, nếu ngài qua đây, tôi nhất định sẽ bắn chết ngài” Trên gương mặt của Âu Dương Dạ Trạch ngoài sự lạnh lùng, không tìm thấy dấu vết của bất kỳ cảm xúc nào khác.
Lâm Nhã Tịnh thật sự không đoán được rốt cuộc là hắn đang nghĩ cái gì. Hắn tiến tới một bước, cô lại lùi vài bước. Cho đến khi lưng cô đυ.ng vào tường, không thể lùi được nữa.
“Đừng qua đây!"
Âu Dương Dạ Trạch nét mặt nghiêm nghị, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô: “Nếu như muốn thoát, chỉ có một con đường là bắn chết tôi”
Lâm Nhã Tịnh mở to mắt, hai tay giữ lấy khẩu súng lục càng run lợi hại, run đến mức quên cả cách xưng hô: “Anh đừng qua đây! Tôi...tôi thật sự sẽ bắn anh”
Âu Dương Dạ Trạch hay tay đút vào túi mình, đặt ngực mình ngay trước đầu khẩu súng, khẽ nhíu mày nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt: “Tôi cũng không nói đùa”
Lâm Nhã Tịnh cắn chặt răng, lưỡng lự không dám hành động. “Bắn đi!”— Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo nồng đậm hơi thở chết chóc đến khϊếp đảm. Hai tay cô càng run đến dữ dội.
Lần này, Âu Dương Dạ Trạch không đứng yên nữa, hẳn nhanh chóng đánh rơi khẩu súng xuống đất, đồng thời bẻ quặp hai tay ra sau lưng.
Lâm Nhã Tịnh thất kinh mở to mắt nhìn hẳn. Đôi con ngươi đen tuyền sâu thẳm của Âu Dương Dạ Trạch xoáy sâu vào đôi mắt hoảng loạn như nai con của cô, môi lạnh khẽ mở, ngữ điệu nhẹ nhàng thì thâm nhưng lại khiến cho Lâm Nhã Tịnh rét lạnh.
“Bảo bối, em vẫn chưa nghĩ đến tương lai của mình Sau này nếu như tôi còn sống sao? Vì tôi sẽ trả lại cho em gấp đôi” Lâm Nhã Tịnh lắc đầu, lý trí không chống đỡ nổi nữa, cô sợ hãi đến nước mắt chảy thành hai dòng lệ tuôn dài, trông vô cùng đáng thương: “Cửu gia, tôi thật sự không có ý định làm tổn thương ngài, thật sự chưa từng có ý định, tôi chỉ muốn...ưm”
Cô chưa kịp nói hết lời, Âu Dương Dạ Trạch đã vô duyên vô cớ hôn lên môi cô. Không có màn dạo đầu nhẹ nhàng, không có sự dịu dàng thăm dò nào.
Vừa đến liền lập tức phá vỡ khung thành mà quấn quýt lấy lưỡi nhỏ rụt rè của cô, mạnh mẽ mà chiếm lấy, hút hết tất cả mọi sự ngọt ngào trong hơi thở của cô.
Nụ hôn sâu này kéo dài rất lâu, đến khi Lâm Nhã Tịnh cảm thấy môi mình đau rát, Âu Dương Dạ Trạch mới buông cô ra, nhướn mày cất tiếng: “Lá gan cũng không lớn như tôi nghĩ, vậy mà hôm qua dám tự sát?”
Lâm Nhã Tịnh cúi đầu, vẫn đang trong một mớ bòng bong hỗn độn, cô hoàn toàn không biết nên trả lời hắn thế nào, vì chính cô cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí ở đâu mà lại dám tự sát, cô cũng không hiểu nổi bản thân, bình thường rõ ràng nhát gan như thế, nhưng không nghĩ tới cô lại dám hành động tự sát, hôm nay lại nhân lúc hắn không chú ý, dám cướp súng từ trên người hắn. Nên cô không biết nên đáp trả hắn thế nào, mặt khác cô cũng không muốn lên tiếng.
Âu Dương Dạ Trạch nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, bỗng nhiên buông thả hai tay của cô.
Lâm Nhã Tịnh tưởng rằng hắn đột nhiên nổi lên lòng trắc ẩn tha cho cô đêm nay, đang muốn một mạch chạy về phòng. Nhưng tay hắn vừa buông tay cô ra, một giây sau, hắn lại bế cô trên tay.
Vì hành động bất ngờ này, cô không thể không lấy hai tay mình ôm lấy cổ hắn để tránh bị té ngã, đồng thời Lâm Nhã Tịnh cũng la lớn: “Cửu gia, ngài...ngài muốn làm gì?”
“Em nghĩ tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho hành động tối nay của em?” Âu Dương Dạ Trạch ôm cô hướng đến trên lâu mà đi.