Âu Dương Dạ Trạch trước nay chỉ gϊếŧ người, máu bẩn hết cả hai bàn tay này, chưa bao giờ chính bản thân hắn lại làm một việc nghĩa nào mà không có mục đích. Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại đặt Lâm Nhã Tịnh nằm xuống sàn, làm biện pháp hô hấp nhân tạo cho cô.
Âu Dương Dạ Trạch tuy hành động nhất thời không suy tính, nhưng hắn cũng không phải loại người cứ băn khoăn xem xét mãi một chuyện không thôi. Nhất thời loại cảm xúc của ngày hôm nay lại bị hắn xem nhẹ... Có lẽ Lâm Nhã Tịnh chìm dưới nước không bao lâu, nên khi được Âu Dương Dạ Trạch cứu, không lâu lắm, cô liền mở mắt ho sặc sụa.
Ngay lúc Lâm Nhã Tịnh được cứu về sau khi đi một vòng quỷ môn quan, Âu Dương Dạ Trạch bóp lấy gương mặt nhỏ bé của cô, giọng nói mang theo thịnh nộ mà đến: “Lâm Nhã Tịnh, cô muốn tự tử?” Lâm Nhã Tịnh vừa từ cõi chết trở về, lá gan dường như to hơn.
Cô mỉm cười thản nhiên đáp lời: “Phải thì thế nào?” Cô chết thì thế nào? Ai sẽ quan tâm cô? Cô vốn dĩ không còn người thân nữa, cô không có tương lai nữa, ngay cả thứ còn lại duy nhất của cô là tôn nghiêm, cô cũng không giữ được, vậy chết đi không phải sung sướиɠ hơn sao? Đôi con ngươi của Âu Dương Dạ Trạch dần sẫm màu.
Được lắm! Cô gái này là người đầu tiên dám tự tử trong biệt thự của hắn mà không được hắn cho phép! Bàn tay đang bóp mặt cô càng thêm dùng sức, điều này chứng minh chủ nhân của nó đang giận dữ đến mức độ như thể nào, nhưng cô không quan tâm.
Lâm Nhã Tịnh cười mỉa mai, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại như không muốn nhìn thấy hình ảnh của hắn thêm một giây phút nào nữa. “Tốt lắm" - Đột nhiên, Âu Dương Dạ Trạch buông tay ra, khen ngợi một câu, sau đó đôi mắt như tia tử ngoại mà nhìn thân thể trần trụi của cô từ đầu đến chân, cất lên tiếng nói lạnh lẽo: “Em muốn chết đến như vậy, tôi sẽ không cản, như vậy đi, em cứ tiếp tục, em đi rồi, tôi sẽ tìm một cô gái tên là Trương Phi Phi thay thế chỗ của em” Trương Phi Phi...
“Đồ bỉ ổi!” - Lâm Nhã Tịnh tức giận nhìn Âu Dương Dạ Trạch, cô thật hối hận tại sao trước kia bản thân không học nhiều câu chửi rủa một chút, để giờ phút này có thể “trổ tài” mà chửi tên cầm thú này! Trương Phi Phi? Đó không phải là tên của người bạn thân nhất của cô sao! Hắn đây là trắng trợn uy hϊếp cô!
“Anh không sợ bị quả báo sao? Sớm muộn gì báo ứng cũng sẽ đổ lên đầu anh” - Lâm Nhã Tịnh vừa thốt lên câu rủa này, Âu Dương Dạ Trạch không hiểu vì sao lại như xem đó là một câu hài hước mà cười lên một tiếng.
Lâm Nhã Tịnh còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra đã bị Âu Dương Dạ Trạch ôm ra khỏi phòng, quăng xuống giường lớn.
Đầu cô gặp một trận choáng váng, nhưng cô không cho phép mình mất đi tỉnh táo lúc này. Cô lập tức bò dậy, ánh mắt nhìn hắn đầy cảnh giác: “Anh lại muốn làm gì tôi?” “Không phải muốn chết sao? Tiếp tục đi, thân thể này thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi làm gì cần phải thông báo sao?” - Âu Dương Dạ Trạch vừa nói vừa cởϊ áσ trên người ra.
Lâm Nhã Tịnh bắt đầu hoảng loạn: “Anh muốn làm gì, anh muốn làm cùng với một xác chết sao? Anh đừng làm bậy, cho dù có làm cũng sẽ không có cảm giác đâu! Anh buông tha cho tôi đi có được không?” Âu Dương Dạ Trạch kịp thời bắt lại cánh tay của chủ nhân muốn bỏ trốn kia, sau đó áp dưới thân mình.
Cô lập tức không còn đường lui nữa, cô bị bao vây bởi cơ thể của anh. Âu Dương Dạ Trạch thấp giọng trêu đùa: "Có cảm giác hay không, phải thử mới biết được”
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy đầu mình lại ập đến một trận choáng váng, tay chân như bị trút hết tất cả sức lực, khiến cô chẳng khác nào như một con búp bê trưng bày tủ kính, không thể tự điều khiển được bản thân, chỉ biết nằm đó mặc cho người ta sắp đặt.
Âu Dương Dạ Trạch nâng khuôn mặt của cô lên, khiến cô nhìn vào đôi mắt hắn: “Darling, sắc mặt trắng bệnh thế này không ngờ lại mang đến một cảm giác mới mẻ khác”.
Nói rồi hắn cúi đầu căn lên cổ của cô. Thật ra Lâm Nhã Tịnh cũng không biết hắn đây là đang hôn hay đang cần, bởi vì cô cảm thấy cổ truyền đến một trận đau rát, cô cất lên giọng nói phản kháng: “Đừng mà, đừng đυ.ng vào tôi” Cô cứ nghĩ giọng nói của mình giống như tiếng hét vậy, sẽ vang lên âm thanh lớn đến chói tai, nhưng thật không ngờ khi phát ra khỏi miệng, nó lại yếu ớt thì thào như tiếng muỗi kêu vo ve.
Đôi mắt cô dần nặng tru, cô cảm nhận hình như hắn lại đang hôn một chỗ khác, thân thể cô lại đột nhiên tăng thêm nhiệt độ. Hình như cô bị sốt rồi...Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi tâm chí cô hoàn toàn chìm vào một màu đen tăm tối..
Lâm Nhã Tịnh cảm thấy mình như đã ngủ một giấc rất dài, rất dài mà cô không muốn tỉnh lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn tốt số mệnh lớn, âm phủ vẫn chưa muốn nhận cô, cô vẫn có thể mở mắt ra được.
Một lần nữa nhìn đến căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc này, lòng cô như bị trói buộc cùng với một tảng đá lớn, nặng trïu mệt mỏi, cô bất lực thở dài một hơi.
Sau đó như chợt nhớ đến điều gì, cô lập tức ngồi dậy, đầu cô lại bắt đầu xoay như chong chóng, khiến cô ngã lệch hẳn sang một bên, cô theo phản xạ ôm lấy đầu mình một lúc sau mới có thể tỉnh táo được. Lâm Nhã Tịnh bất an sờ lên thân thể của mình, cô vẫn nhớ được tối hôm qua tên cầm thú đó muốn làm chuyện kia với cô, trong lúc ấy thì đột nhiên cô bị ngất đi.
Cô không biết được hắn có thừa nước đυ.c thả câu hay không. Nhưng mà toàn thân cô chỗ nào cũng đau, nhưng nơi đó không có cảm giác đau giống như...giống như đã bị xâm nhập vào rồi. Chung quy cô vẫn không thể xác định rõ ràng được.
Nhưng trong lúc lo sợ thế này, trong thâm tâm cô lại vô cùng mâu thuẫn. Cô đã bị đưa đến đây, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, làm gì còn đường thoát trở ra, cô tuy không thông minh, nhưng không ngu ngốc đến mức không nhận ra người đàn ông gọi là Cửu gia kia không phải thuộc dạng người bình thường.
Chỉ trong một buổi tối, hắn có thể biết tên cô, tuy rằng biết tên quả thật không lấy gì làm lạ, hắn có thể hỏi tụi buôn người kia, nhưng hắn còn biết tên bạn thân của cô, thì điều này thật sự không thể xem thường được nữa.
Cô đã vào đây, việc chạy thoát thật sự khó như lên trời. Mà cô trước sau gì cũng bị hắn làm cho dơ bẩn, cô còn lo sợ chỉ điều này nữa. Cho dù không phải hắn, với cái quá khứ từng đứng ở hội chợ buôn người kia, thì suốt đời này, cô cũng đừng mong đến chuyện tìm được hoàng tử của cuộc đời mình nữa.
Tuy rằng đã suy nghĩ kỹ rồi, thông suốt rồi, trinh tiết của cô cũng không có đáng giá bao nhiêu, nhưng lòng cô sao vẫn đau buồn như thế này. Cô quả thật không cam tâm...
“Tiểu thư, cô dậy rồi sao? Cô mau ăn cháo đi” - Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, một người phụ nữ từ cửa bước vào.
Người phụ nữ này gương mặt trông rất xa lạ, cô cất tiếng khàn đặc: “Bà là ai?”
“Tiểu thư khát rồi sao? Để tôi rót nước cho cô” - Nói rồi bà ta đặt cái khay thức ăn trên bàn, rót cho cô một ly nước lọc.
Lâm Nhã Tịnh bán tín bán nghi nhận lấy. Thấy cô nhận lấy ly nước, người phụ nữ mới bắt đầu giới thiệu: “Tôi họ Mạc, là quản gia mới ở đây”