Chí Tôn

Chương 24

Chương 24: Hoàn mỹ Thiên Hồ, Linh Áp Dũng Đạo (Thượng)


- Rất có linh tính!



Ánh mắt Sở Vân tỏa sáng.

Vượt qua Hỏa Kiếp, kiếp vân chỉ còn lại tám loại. Trong đó có màu vàng của Thổ nguyên khí, bỗng nhiên sáng ngời, nhanh chóng ngưng tụ thành một tảng phi thạch to lớn.

Phi thạch lao xuống, mục tiêu chính là Thiên Hồ. Khi công kích tới gần bên người, bổng dưng Sở Vân hô lên:



- Nhảy!



Thiên Hồ nhảy lên, phi thạch đập trúng đại thụ sau lưng. Một tiếng rắc thật lớn vang lên, cây ngã xuống. Nhưng phi thạch bị Mộc khí khắc chế, tiêu tán vô hình.

Thiên Hồ vừa mới né tránh hỏa cầu, chỉ là lâm nguy nên chuyển động, dưới tình thế cấp bách nên chui vào trong nước tránh nạn. Trời đưa đất đẩy, dùng Thủy khắc Hỏa, vượt qua Hỏa Kiếp. Mà lần này Sở Vân chỉ huy, vận dụng trí tuệ và kinh nghiệm kiếp trước để vượt qua.

Trong ngũ hành, Hỏa sinh Thổ, hắn liền đoán ra sau Hỏa Kiếp chính là Thổ Kiếp.

Mà Mộc khắc Thổ, cho nên mới ra lệnh cho Thiên Hồ nhảy lên một cây đại thụ che trời. Nhờ có Mộc khí của đại thụ, khắc chế Thổ Kiếp.

Quả thật làm được.



- Sau Thổ Kiếp, chính là Kim Kiếp. Hỏa khắc Kim, Thiên Hồ chạy đến miệng núi lửa đi.



Sở Vân lại ra lệnh.

Thiên Hồ nhận lệnh, bắt đầu chạy. Tốc độ của nó cực nhanh, bản thân đã lên đến sườn núi, nhanh như chớp chạy lêи đỉиɦ núi. Sở Vân theo sát phía sau.

Sau một thời gian ngắn, Kim nguyên khí trong kiếp vân đã chuẩn bị hoàn tất. Hóa thành một lưỡi mác, đánh về phía Thiên Hồ.

Thiên Hồ chạy vòng quanh miệng núi lửa, lưỡi mác đánh không trúng, rơi vào trong miệng núi lửa, sau đó biến thành nguyên khí tiêu tán trong không trung.

Sở Vân đại hỉ, linh tính của Thiên Hồ trác tuyệt, hắn có kinh nghiệm của kiếp trước, là một quái vật không thể đo lương được. Nếu liên thủ, trong thời gian ngắn, sẽ thật sự vượt qua được Yêu Kiếp này, bình an vô sự.

Đối tượng chiến đấu, không phải là yêu thú, hoặc là nhân loại, mà là thiên địa.

Dưới uy hϊếp sinh tử, Thiên Hồ và Sở Vân chung sức hợp tác, cảm giác tín nhiệm lẫn nhau chưa từng cớ xuất hiện, nhanh chóng tăng vọt. Trong thời gian thật ngắn, Thiên Hồ và Sở Vân sinh ra một cổ tín nhiệm cực đoan và cảm giác thân mật.

Đây là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Sở Vân có thể cảm giác được, từ trên người Thiên Hồ, truyền đến cảm giác ỷ lại rất mạnh. Hắn vô cùng an tâm, rốt cuộc Thiên Hồ hoàn mỹ cũng được hắn ấp nở. Ở kiếp này, cả hai đều có lại cảm giác hợp tác rất chân thành, sáng tạo kỳ tích và huy hoàng.



- Ông bạn già!



Hắn ngồi xổm xuống, mở hai tay ra.

Tình cảnh giống như kiếp trước tái diễn, Thiên Hồ vui sướиɠ kêu lên một tiếng, chạy vội về phía hắn.

Da lông của nó trắng như tuyết, không hề có tạp sắc. Chạy trên núi đá, giống như đang bay. Đuôi hồ xinh đẹp vũ động, bốn trảo không chạm đất, giống như đang cưỡi gió tiến lên.

Nó đưa đầu vào trong ngực Sở Vân, xung lực còn chưa tan, Sở Vân ngã ra sau, đặt mông ngồi xuống đất.

Thiên Hồ lập tức nghẹn ngào một tiếng, trong mắt hiện ra một tia áy náy.

Sở Vân nhịn không được cười ha hả, lệ nóng trào ra, ở kiếp trước hắn cũng có kinh nghiệm như thế. Nhưng sau này, Thiên Hồ thông cảm cho hắn, mỗi lần như vậy, đều đánh tan xung lượng. Chắc chắn kiếp nầy, nhất định cũng sẽ cải biến như vậy.



- Tê...



Tiếng cười to dừng lại, Sở Vân lại hít một hơi lãnh khí.

Đầu lưỡi đau nhức kịch liệt!

Hắn cắn chót lưỡi, tiến hành huyết tế. Lại kêu to lớn tiếng như vậy chỉ đạo Thiên Hồ tránh né thiên kiếp, hiện giờ tinh thần đã thoát ly khỏi trạng thái lúc trước, liền cảm giác được đầu lưỡi vô cùng đau đớn.

Cắng răng, nhẫn.

Sở Vân ôm Thiên Hồ, cảm giác vuốt ve lông của nó thật tốt, lần nữa tiến vào trong sơn động. Vừa rồi chiến đấu gian khổ, Thiên Hồ rất đói. Vừa nhìn thấy vỏ trứng trên mặt đất, tinh quang trong mắt sáng lên, lập tức muốn thoát ra.

Sở Vân lập tức bắt nó lại, không cho nó thực hiện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.

Thiên Hồ ở trong ngực chủ nhân của mình, phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào. Âm thanh mềm mại uyển chuyển hàm xúc, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương xót.

Nhưng thái độ Sở Vân cương quyết, bời vì quá trình ấp trứng, còn chưa kết thúc.

Bước thứ tám, khai vị.

Bước này chẳng khác nào dệt gấm trên hoa.

Thiên Hồ vừa mới sinh ra, vì bảo vệ dạ dày mới sinh của nó, không thể để cho nó ăn những thứ quá cứng rắn. Bởi vậy phải khai vị.

Về phần khai vị, hắn đã chuẩn bị, đó chính là: Tiên Gia Nãi.

Dưới ánh mắt ai oán của Thiên Hồ, Sở Vân thu hết vỏ trứng vào tròng. Đồng thời lấy một túi Tiên Gia Nãi ra.

Thiên Hồ nghe thấy mùi hương liền động, tiến đến trước mặt Sở Vân, cái đuôi to lay động sau lưng. Con mắt ngập nước, ngước 45 độ nhìn Sở Vân.

Sở Vân cười khổ, tình cách Thiên Hồ giống hệt kiếp trước: tham ăn.

Hắn cẩn thận mở miệng túi da ra, chậm rãi nghiêng đổ nước Tiên Gia Nãi ra.

Thiên Hồ lập tức ném chuyện vỏ trứng ra sau đầu, nó nhào đến, hé miệng, duỗi cái đầu lưỡi đỏ tươi ra, chuẩn xác tiếp được nước Tiên Gia Nãi.

Sở Vân chỉ nghiêng một chút liền dừng lại, thu hồi túi nước.

Thiên Hồ lè lưỡi, liếʍ miệng sạch sẽ, thần sắc vẫn chưa thỏa mãn. Lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn chủ nhân của mình.

Cái gọi là khai vị, chính là không thể uống nhiều. Sở Vân cường ngạnh như vậy, không để ý tới vẻ đáng thương của Sở Vân, kiên quyết thu hồi túi nước. Đây là vì tốt cho nó.

Nếu thật sự tạo thành phụ tải cho dạ dày, khi đó được không bù nổi mất.

Sau nửa ngày, Sở Vân tiến hành bước thứ chín, cho ăn.

Cho ăn chính là vỏ trứng của Thiên Hồ, trong vỏ trứng có đủ năng lượng và dinh dưỡng phong phú, là đồ ăn tốt nhất cho yêu thú mới sinh.

Một bước này nhìn thì đơn giản, nhưng có ý nghĩa trọng đại. Đây là bước cuối cùng của quá trình ấp trứng, tiêu chí là ấp trứng yêu thú thành công, có thể tự mình ăn uống, thành công bước một bước sinh tồn đầu tiên.

Đương nhiên Thiên Hồ không có vấn đề gì. Đưa vỏ trứng vào trong miệng cho nó nhai nuốt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào túi nước bên hông của Sở Vân. Hiển nhiên vẫn còn nhớ thương hương vị mỹ diệu của túi nước Tiên Gia Nãi.

Nhìn nó ăn vỏ trứng trong miệng, tảng đá lớn trong lòng của Sở Vân đã biến mất.

Giữ sự trong sạch, giặt rửa trứng, tuyển địa, xây tổ, huyết tế, linh tính hô hoán, phá xác trúc cơ, khai vị, cho ăn. Chín quá trình khi ấp trứng, rốt cục cũng vượt qua.

Vốn mang đến Tuyết Sa, trân châu Lệ đều đã tiêu hao hết. Khi gϊếŧ địch kiếm được 992 Địa Sát Thạch Tệ, bây giờ chỉ còn lại 6 đồng ít ỏi.

Trong quá trình này, cũng có biến đổi bất ngờ, đó chính là Yêu Kiếp. Sở Vân mấy lần suýt thất bại, nhưng mà, rốt cuộc cũng thành công vượt qua.

Trải qua gian nguy, tiếc nuối của Sở Vân đã biến mất. Từ nay về sau, đã có một đầu Thiên Hồ hoàn mỹ, trở thành chiến lực cường đại nhất của hắn.