Chương 17: Tuổi nhỏ, tâm già, máu không lạnh (Hạ)!
Sau khi chòm râu dài phát tiết xong bỗng nhiên ôm đầu khóc rống:- Tửu Tao Cẩu của ta, Tửu Tao Cẩu của ta! Đào tạo nó, ta hao phí bao nhiêu tinh lực, tốn hơn một nửa tài sản! Nếu như ta bắt được tên tiểu tử kia, ta sẽ tự tay ngũ mã phanh thây hắn! Xử hắn lăng trì! Nghiền xương của hắn thành tro! Ách?
Đột nhiên có một trận gió thổi tới mặt của hắn. Lúc chòm râu dài phát hiện không ổn, thì đã quá muộn.
Sở Vân vận sức chờ phát động, dùng tâm tính vô tâm, tập kích như tia chớp, dưới một đao, đi đời nhà ma!
Phốc!
Khảm Sơn Đao quá sắc bén, chém đứt đầu của chòm râu dài. Đầu lâu bay ra, máu tươi phun lên như suối. Thi thể không đầu, giống như một bao tải rách, ngã bịch xuống đất.
- Ai, a? ! Là ngươi, là ngươi!
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị bị biến cố đột ngột này dọa sợ. Hắn co quắp ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn vào Sở Vân, toàn thân run rẩy giống như cầy sấy.
Ánh trăng chiếu sáng tứ phương, ám phong lưu động.
Khuôn mặt của Sở Vân như ngọc, mắt ẩn hàn quang. Dưới ánh trăng, hắn non nớt cộng với làn da bóng loáng, ánh trăng chiếu vào, làm cho cả người của hắn đều được một vầng ánh sáng nhu hòa bao phủ. Hắn thản nhiên đi tới, bộ dáng hoàn toàn không giống với người vừa gϊếŧ người qua, toàn thân không hề có sát cơ, giống như tiên nhân trên trời, tinh linh trong rừng, không mang theo một chút khói lửa nhân gian nào.
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị gần như sụp đổ. Ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn vào Khảm Sơn Đao trong tay của Sở Vân.
Đao này dài một thước năm, đầu đao thẳng, không có móc câu và mũi đao cong. Thân đao dày và nặng, chuôi đao thô mà ngắn. Trên lưỡi đao hiện giờ tỏa sáng và vẫn còn lưu máu tươi. Đây vốn là vũ khí để cho tiều phu chặt cây đốn củi, lúc này lại biến thành hung khí gϊếŧ người.
Người, là thiếu niên như lang như hổ.
Đao, là gϊếŧ người đoạt mạng.
- Đừng, xin ngươi, xin ngươi đừng tới đây.
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị nhìn thấy Khảm Sơn Đao, trong đầu của hắn không tự chủ nghĩ đến hình ảnh thân thể không đầu đầy huyết tinh của mình. Hắn rất hối hận, hối hận vì sao mình lại dây vào tên sát tinh này!
Đại cục đã định, đối phương không hề có ý chí chiến đấu. Sở Vân đi đến bên người nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị, vung tay lên.
Một đạo ánh sáng màu xanh lóe ra, máu huyết tung bay tứ phía.
Bịch một tiếng, thi thể Nguyễn Nhị ngã xuống, té lăn trên đất. Hai mắt của hắn không nhắm lại, thần sắc hoảng sợ còn hiện rõ trên mặt, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất xung quanh.
Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, rừng rậm bắt đầu yên tĩnh lại.
Sở Vân đứng nguyên tại chỗ thở gấp, chiến ý từ từ mất đi. Nghĩ đến sự hung hiểm của cuộc chiến lần này, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trong lòng hoảng sợ, cánh tay đang cầm Khảm Sơn Đao lúc này cũng run lên.
Nhưng mà, đàn ông phải lấy gϊếŧ địch làm vinh hạnh, muốn làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết, nếu không như vậy thì sao xứng đáng làm đại trượng phu chứ?
Một lát sau, khuôn mặt của hắn khôi phục bình tĩnh, thần thái thong dong thu hồi Khảm Sơn Đao.
Nhặt lấy, nhanh tay nhanh chân thu quét dọn chiến trường.
Một giờ sau, hắn xuyên qua rừng rậm, đi tới chân núi của ngọn núi lửa vô danh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Nơi này có một khe núi.
Tiếng nước chảy róc rách, từ sâu trong rừng rậm uốn lượn ra tận đây, giống như một đai lưng bằng ngọc, hiện ra ở trước mặt Sở Vân.
- Không khác gì trong trí nhớ.
Sở Vân buông lỏng một hơi, hắn xác nhận tính an toàn ở nơi này rất cao.
Con suối này rất rộng, rộng khoảng bốn trượng. Nhưng lại rất cạn, nơi sâu nhất, chưa đủ ba gang tay. Người trưởng thành chỉ cần xoắn ống quần lên, là có thể vượt qua.
Sở Vân giẫm lên các hòn đá cuội, đi đến bên kia dòng suối, ngồi xổm người xuống, uống một ngụm nước suối mát lạnh. Nước suối như ngấm vào tận ruột gan, trong đó ẩn chưa vị ngọt như có như không, làm cho cổ họng khô nóng của hắn khoan khoái không thôi. Tuy hắn có túi nước Nãi Gia Quả, nhưng phải sử dụng lúc ấp trứng, không thể để mình hưởng lạc được.
Lại nói, hắn trải qua trận chiến cửu tử nhất sinh vừa rồi đã thu được không ít chiến lợi phẩm, lúc này hắn lấy ra, bắt đầu kiểm kê.
Thời điểm thu thập vật phẩm, lúc đó đang ở trong Hắc Ám sâm lâm, không thể xem cẩn thận. Lại có Mị Ảnh U Hạt Bức đang ngủ ở gần đó, không ai biết nó có thức lúc nào, lỡ nó cho mình một độc châm thì khổ sao? Tuy Sở Vân tự tay thu thập chiến lợi phẩm, nhưng hắn lại không rõ giá trị trong đó.
Hắn tiện tay lấy ra, cầm ra trong đó một cây khảm đao. Lưỡi đao sáng bóng, trên chuôi đao còn loang lổ máu, hiển nhiên vong hồn chết oan dưới lưỡi đao chắc chắn có số lượng không ít.
Loại đao nào dùng để phòng thân. Sở Vân lại có Khảm Sơn Đao trong tay, đã không còn dùng được. Hắn liền vứt qua một bên.
Tiếp theo là túi tiền. Có mười một túi tiền, có hai cái chế tác Công Khảo Cứu, chắc chắn đây là của hai tên ngự yêu sư. Sở Vân cầm lấy một trong hai cái đó, còn chưa mở ra xem, trong mắt đã hiện ra thần sắc vui mừng.
Hắn dựa vào cảm ứng sức nặng trong đó, hắn biết rõ trong đó có không ít Địa Sát Thạch Tệ.
Mở ra xem xét, quả nhiên!
Có khoảng tám mươi Địa Sát Thạch Tệ.
Giàu có như vậy?
Sở Vân càng ngày càng chờ mong, bỏ túi tiền trong tay xuống, hắn liên tiếp mở những túi tiền còn lại.
Hắn vui mừng phát hiện trong mỗi túi, có ít nhất sáu mươi Địa Sát Thạch Tệ trong mỗi túi. Trong túi tiền của hai ngự yêu sư, có tổng cộng một trăm bốn mươi Địa Sát Thạch Tệ. Tính cả năm mươi Địa Sát Thạch Tệ của Sở Vân, lúc này trong tay hắn, rõ ràng có chín trăm chín mươi hai Địa Sát Thạch Tệ, đây là khoản tài phú không nhỏ.
Ba mươi Địa Sát Thạch Tệ, đã đủ cho một gia đình bình thường ăn uống trong một tháng vẫn có thừa. Lão Hồng Thương vất vả buôn bán muối trong hai ngày, cũng không thu hơn năm mươi Địa Sát Thạch Tệ.
- Chín trăm chín mươi hai Địa Sát Thạch Tệ, đã gần đến ngàn. Quả thật chiến tranh và cướp đoạt mới là con đường thu thập tài phú nhanh nhất.
Trong nội tâm cảm khái một chút, ánh mắt của Sở Vân dời đến hai cái túi da đặc biệt trên người.
So với túi tiền mập mạp đầy tục khí, hai cái túi da này, chẳng khác nào một tên ăn mày và một hoàng đế, mang theo khí tức cao quý và trang nhã. Một mảnh lụa trắng làm đáy, thêu lên chỉ màu vàng, một sợi dây thừng màu xanh buộc chặt miệng túi. Một cái khác làm bằng da bóng loáng, mang theo hai hạt trân châu trắng noãn cực lớn.
Người trên đời này gọi loại túi này là tiên nang.