Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 52

Khi Lục Xuyên tỉnh lại, bình minh tỏa ra ánh sáng bạc. Anh định ngồi xuống, mới phát hiện thân mình nho nhỏ trong khuỷu tay, giống như gấu Kaola ôm anh, không biết lên giường khi nào, ngay cả quần áo cũng không thay, ngực hơi phập phồng, ngủ thật sâu.

Nhớ đến ngày hôm qua hai người cãi vả, giờ trước mắt giống như cái gì cũng không xảy ra cả, cô có thể chủ động về nhà, ôm mình ngủ như vậy, đã đủ giải thích mọi thứ.

Định nâng cánh tay, muốn ôm cô thật chặt, lại phát hiện cánh tay đã tê, hoàn toàn không điều khiển được, anh không dám động, cũng không chịu động, sợ cô tỉnh giấc, liền dùng cánh tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô, đầu ngón tay miêu tả hình dáng mặt mày của cô. Anh thích cô ôm chặt anh như vậy, dựa sát vào anh, làm cho anh cảm nhận rõ ràng ỷ lại ở cô.

Không bao lâu, lông mi Kim Hạ hơi hơi rung động, tỉnh, ngẩn mặt lên, vừa vặn chống lại hai tròng mắt đầy thâm tình của anh: “Lại ngủ thêm một lát.” Anh khẽ vuốt đầu tóc cô.

Kim Hạ trực giác dạ, cúi đầu nhớ đến chuyện gì, từ trên giường ngồi dậy: “Không ngủ, em phái đến bệnh viện.”

Lục Xuyên chuyển động cánh tay bị tê, cũng ngồi dậy: “Đừng quá lo lắng, bệnh viện có y tá chăm sóc cậu ta.”

Lúc này Kim Hạ mới nhớ đến anh không biết chuyện này, ngón tay nắm chặt ga giường, cô khó khăn nói: “Anh ấy đã chết.”

Cánh tay Lục Xuyên dừng lại trên không, trầm mặc chốc lát, không tự chủ được ôm cô vào lòng, biết cô buồn, lại không tìm được lời an ủi, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô: “Anh đến bệnh viện cùng em.”

Kim Hạ gật đầu, hai người xuống giường, Lục Xuyên thay quần áo xong, cầm di động ở đầu giường, nhớ đến tối hôm qua nước vào, liền cầm lấy cái di động cũ trong ngăn kéo, đổi thẻ SIM qua, cắm vào nguồn điện sạc điện một lát.

Kim Hạ thấy anh đổi di động, cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua: “Em gọi điện thoại đến tìm anh, bị Kì Thư tiếp.”

Lục Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, im lặng chốc lát: “Cô ta nói gì với em?”

“Cô ta nói gì không quan trọng, em biết cô ta gạt em.” Kim hạ cúi đầu: “Em định nói với anh thật xin lỗi, ngày hôm qua em không nên không tin anh, sau này cũng không.”

Loại chuyện tin tưởng này, cô không phải rất quen, trước kia cô có thể vô điều kiện tin tưởng, chỉ có ba người, bà nội, ba ba, và chính mình. Nhưng bây giờ, cô bằng lòng thêm anh nữa, tin tưởng anh cũng đủ tỉnh táo, tin tưởng anh cũng đủ quyết đoán, tin tưởng anh sẽ không hại Trần Chi Thành, cũng tin tưởng anh sẽ không theo Kì Thư làm bậy.

Tín nhiệm không phải nói là đến, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, nó là một đóa hoa đẹp, cần tưới nước cẩn thận, nó là một loại năng lực, có thể bồi dưỡng từng ngày, điều kiện đầu tiên để nó sinh trưởng là dũng cảm cùng thành thật.

Lục Xuyên đi đến trước người cô, ngón trỏ nhẹ nhàng nầng cằm cô lên, dường như có chút đăm chiêu nhìn cô. Vốn dĩ, anh nghe được Kì Thư nhận điện thoại của cô, với chuyện bọn họ vừa ầm ỹ một trận, không nghĩ đến cô lại nói thật xin lỗi trước.

Tim vừa động, anh cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán cô: “Chuyện ngày hôm qua anh cũng có sai, không nên nói câu nói không gặp mặt này. Anh và Kì Thư đều không xảy ra chuyện gì, chúng tôi gặp nhau ở quán rượu, trong khoảng thời gian đó anh có đi toilet, cô ta hẳn la nhận điện thoại khi đó. Sau đó di động anh bị vào nước, mở máy không được, cô ta uống rượu, anh không biết cô ta sống ở đâu, liền mang cô ta đến khách sạn, sau đo về nhà.”

“Em tin anh.” Kim Hạ nhẹ nhàng gật đầu, ba chữ đơn giản là cho Lục Xuyên an tâm, xoa xoa đầu tóc cô: “Đi rửa mặt.”

Hai người vệ sinh một chút liền ra cửa, Lục Xuyên nhấn nguồn điện di động cũ khởi động máy, lượng điện tuy không đủ, nhưng miễn cưỡng có thể chống đỡ chốc lát. Không bao lâu, liền có vài tin nhắn hiện lên, đều hiện ra từ Kim Hạ.

Anh ở đâu? Em tìm không thấy anh, điện thoại đột nhiên gọi không được, em rất lo lắng.

Em rời khỏi bệnh viện, bây giờ đi dọc theo đường chính bệnh viện tìm anh.

Khởi động máy thấy tin nhắn của em, nhắn tin trả lời cho em.

Em đến quán rượu anh thường đến, không thấy anh, đổi quán khác à.

Nơi nơi đều không tìm thấy anh, em trở lại Bán Đảo Thành Ban chờ.

Di động sắp hết pin, em về nhà, không biết anh trở về chưa…

Tay Lục Xuyên cầm điện thoại không tự chủ được xiết chắc, ngực cõ trận cảm xúc kích động mạnh, Kim Hạ thấy anh đang đọc tin nhắn, nhỏ giọng giải thích: “Ngày hôm qua gọi điện thoại cho anh không được, em chỉ có thể gửi tin nhắn, chờ anh khởi động máy có thể nhìn thấy.”

Lục Xuyên kéo tay cô qua, bàn tay dày rộng chắc chắn bao lấy tay mềm của cô, một tay đỡ sau gáy cô, cúi đầu liền hôn xuống, anh thật may mắn, lúc ấy khi Hướng Nam đưa ra ý từ hôn, anh lựa chọn cược một phen, bằng không bỏ qua một đoạn phong cảnh tốt, vĩnh viễn không biết được.

Xe để ở quan rượu ngày hôm qua không lái về, bọn họ kêu xe đến bệnh viện, hai người ngồi ở phía sau, Kim Hạ hiếm khi chủ động dựa vào lòng anh, tay ôm lên lưng anh.

“Sợ?” Lục Xuyên ôm chặt cô, Kim hạ nằm trong lòng anh kêu rên: “Vâng, sợ anh biến mất không thấy.”

“Em chưa từng nghe qua câu này sao, người tốt mạng ngắn, tai họa theo ngàn năm, em đừng nghĩ dễ dàng liền thoát khỏi anh như vậy.”

Kim hạ rưng rưng cúi đầu thì thầm: “Theo ngàn năm, theo ngàn năm tốt.”

Hai người vào bệnh viện, cha mẹ Trần Chi Thành đã đến, dì khóc tê tim tê phổi, chú ngồi ngẩn người, linh hồn giống như bị mang đi. Kim hạ không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể làm bạn bên cạnh hai cụ. Khi thi thể được đưa đi kiểm tra pháp y, Lý Thiết Sinh gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo tòa soạn báo, Kim Hạ là người hiểu rõ tình hình trong đám bạn của Trần Chi Thành, liền phụ trách thông báo cho bọn họ.

Vài ngày sau, vụ án dưới áp lực phá án thật mạnh, Vương Minh Lãng rửa sạch tội oan, sự thật là ông chủ nhà máy dầu thuê người gϊếŧ anh ta. Hai cụ được thông báo có thể nhận lại xác, Kim Hạ thấy khuôn mặt cuối cùng của Trần Chi Thành, Lục Xuyên đứng bên cạnh cô, kiên cố vững chắc chống đỡ cho cô. Sinh mệnh yếu ớt như thế, chỉ khi đối mặt với tử vong, mới có thể cảm nhận khắc cốt ghi tâm được.

Ngọn lửa hừng hực cuối cùng nuốt sống thân thể Trần Chi Thành, hóa thành một đống vôi, người lớn kiên quyết mang anh ta về Tây Sơn an táng, chôn cất cho yên tâm, Lục Xuyên và Kim Hạ cũng đi theo. Ngày đưa tang đó thời tiết đặc biệt tốt, rất nhiều người đến đưa anh ta, trên tấm bia bằng sứ trắng in bức ảnh nhỏ của anh, là dì chọn, bộ dáng lúc trung học, tính trẻ con chưa mất, ánh mắt dĩ nhiên tự cao.

Lý Thiết Sinh ở trước mộ anh ta nói: cậu hoàn thành sứ mệnh kiếp này, rời xa thế giới tàn nhẫn này, đi đến thế giới vĩnh hằng, nơi đó không có tội lỗi, không có ác độc, chúng ta mỉm cười đưa tiễn cậu, chúc phúc cho cậu, nếu có kiếp sau, mong chúng ta vẫn là thầy trò.

Kim Hạ đốt một nén nhang cho anh ta, nhớ đến lúc trước còn là bạn học, anh vỗ bả vai một bạn học khác trêu chọc bọn họ, nói, các cậu thế này cũng coi như sống sao? Các người chẳng qua không chết.Ở trong lòng cô yên lặng nói từ biệt với anh, cậu chết vì lý tưởng của cậu, chuyện này đối với cậu mà nói, là một cái chết tốt hơn so với bình yên chết già. Mình rất vui, quen biết một người như cậu, thích cậu như vậy, cũng rất vui, cậu từng thích mình, hy vọng cậu ở bên kia tất cả đều mạnh khỏe, tiếp tục vì lý tưởng của cậu cố gắng.

Thương tiếc xong, rời khỏi ngôi mộ của anh ta, ánh mặt trời chói mắt, bi thương dưới bầu trời đầy mây là bi thương, bi thương dưới bầu trời đầy nắng là thống khổ. Kim Hạ có chút hoa mắt, trong tầm nhìn có sương mù mỏng manh, mười ngón tay Lục Xuyên đan vào tay cô, một đường trầm mặc, bỗng nhiên cô nói: “Sau này em muốn chết trước anh.”

“Vì sao?”

Kim Hạ đưa tay che nắng trước mắt: “Bởi vì đưa tiễn quá khó khăn, đưa anh càng khó, em làm không được.”

Lục Xuyên im lặng một lát, khóe miệng hiện lên một tia cười yếu ớt: “Được, sau này anh đưa em.”

Trở lại Bắc Kinh, trước mắt vẫn là thành phố kia, xe cộ đông đúc, thế giới này vẫn hoạt động giống như trước đây. Nhưng cho dù cảnh vật giống nhau, ở trong mắt Kim Hạ, cũng không giống như lúc trước.

Người chết đi rồi, người sống khổ sở. Bởi vì có người rồi đi, mới nhắc nhở người còn sống, phải quý trọng mọi thứ mình có ở hiện tại.

Kim Hạ nói với ba ba bà nội, muốn chuyển đến sống cùng Lục Xuyên, người già có vẻ truyền thống, chuyện ở chung trước hôn nhân khiến cho bọn họ nhất thời có chút không chấp nhận được, cũng may lục Xuyên luôn thể hiện quyết tâm, nhất định đối tốt với Tiểu Hạ, hơn nữa bình thường biểu hiện hiền tốt trước mặt hai cụ, có tích lũy tin tưởng, người lớn vì thế mới đồng ý.

Ông Kim Đầu kề lưng Kim Hạ hỏi Lục Xuyên: “Chú biết tư tưởng của bọn trẻ bây giờ không giống thế hệ trước, trước khi kết hôn sống chung là chuyện phổ biến, nhưng cháu có tình toán gì cho sao này không?”

Lục Xuyên cười cười: “Chú, chú yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện có lỗi với Tiểu Hạ, cháu nghĩ để cho cô ấy chút thời gian thích ứng, sau đó liền mang cô ấy đi gặp cha mẹ cháu. Chờ cô ấy gặp mặt hai cụ, chúng ta liền thu xếp chuyện kết hôn.”

Ông Kim Đầu thế mới an tâm, trước khi chuyển này, Lục Xuyên hỏi Kim Hạ: “Chuyển đến Bán Đảo Thành Ban, hay là chuyện đến chỗ ở bây giờ của anh?”

Kim Hạ suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Bán Đảo Thành Ban đi.” Nơi đó là bắt đầu của bọn họ, cho dù tốt xấu, đều thuộc về cô, không muốn đổi đến chỗ khác.

Lục Xuyên đồng ý, thu dọn hành lý ra khỏi chỗ ở bây giờ của mình, toàn bộ chuyển vào trong nhà. Bọn họ dành toàn bộ thời gian cuối tuần dọn dẹp, tủ quần áo lại treo đầy lần nữa, giá sách cũng chất đầy lần nữa, đến ngay cả kệ giày trước cửa, cũng lại để đầy.

Mãi đến chạng vạng, từ ban công nhìn ra bên ngoài, một mảnh vàng rực mặt trời chiều lặn, hai người sau khi sửa sang quét dọn phòng sạch sẽ. liền ngồi ở ban công ngắm hoàng hông, Kim Hạ tựa vào lòng anh, trong lòng tràn ngập yên bình khó có thể diễn tả bằng lời, từ nay về sau, cô liền sống ở chỗ này, cuộc sống lại đón chào một đoạn bắt đầu khác.

Lục Xuyên từ phía sau ôm cô, trầm tư, bây giờ người cũng lừa đến tay, tiếp theo chính là cầm tấm vải đỏ bao phía ngoài cô, đâm vào một cái sở hưu độc quyền cả đời, chẳng qua, trước đó, còn cần mang cô đi gặp cha mẹ anh.

Nghĩ đến hai cụ trong nhà, anh không khỏi có chút đau đầu, với bối cảnh Kim Hạ, ở trước mặt bọn họ tìm không ra một chút tốt, còn nhất định sẽ khiến cho bọn họ phản đối, cứ như vậy, Kim Hạ sẽ tổn thương, anh cũng không dễ chịu, ba mẹ càng mất hứng, kết quả thất bại.

Anh đã có dự cảm, chờ anh ở phía trước, sẽ là một trận đánh ác liệt trước nay chưa từng có, trước tiên anh phải chuẩn bị sẵn sàng, đánh đòn phủ đầu.