Lục Xuyên sắp xếp người nhà Kim Hạ ở một khu nhỏ ở Bắc Ngũ Hoàn, lúc đó mua là căn phòng đã được trang trí, vẫn chưa có người ở, tìm nhân viên dọn dẹp quét tước một chút là có thể xách giỏ vào ở. Phòng không lớn, 90m2, hai phòng ngủ, vừa vặn bà nội và ba ba cô mỗi người ở một phòng. Tại khu nhỏ kia anh còn có một căn hộ ở lầu một, cũng không trang trí, mua mấy tấm bàn mạt chược tự động đặt ở bên trong, xem như chỗ ăn chơi hưa nhàn, về sau ba cô có thể không cần mạo hiểm phiêu lưu đi đạp xe ba gác, an toàn ở phòng mạt chược thu tiền trà nước là được.
Bênh viện ba cô thì khám sắp xếp ở bệnh viện nơi Trầm Dục làm việc, trước đó hẹn một chuyên gia già dặn kinh nghiệm xem, kiểm tra bệnh tình của ba cô, khi bọn Kim Hạ đi qua, Trầm Dục còn đến đón riêng, dẫn 2 người ngựa quen đường cũ đi vào bệnh viện. Kim Hạ với chuyện này có chút được yêu quý mà kinh ngạc: “Thật ra anh không cần đến đón chúng tôi, chúng tôi cũng biết đường.”
Trầm Dục thần bí hề hề bám vào bên tai cô nói: “Nhiệm vụ Lục thiếu bàn giao qua, tôi sao dám qua loa làm cho xong?”
Ông Kim Đầu nhìn hai người thì thầm, nghĩ lầm quan hệ bọn họ không ít, đánh giá từ Trầm Dục đầu đến chân, lại từ chân đến đầu vài lần, thấy đối phương phẩm chất cũng không tệ lắm, lại làm ở bệnh viện lớn, trong lòng ông rất vui mừng, thành thật nói con gái gặp quý nhân.
Thừa lúc ông Kim Đầu xem bệnh, Trầm Dục thình lình nói với Kim Hạ: “Thì ra cô chịu ở cùng một chỗ với tiểu tử Lục Xuyên kia, là vì ba cô có bệnh.”
Kim Hạ ừ, không giải thích nhiều, Trầm Dục nháy mắt ra hiệu với cô, vui cười nói: “Cô cảm thấy Lục Xuyên thế nào?”
Kim Hạ hơi ngạc nhiên: “Cái gì thế nào?”
“Chính là ấn tượng của cô đối với hắn như thế nào a?”
Ấn tượng với Lục Xuyên sao? Kim Hạ thoáng suy nghĩ một lát: “Nói như thế nào đây, cảm giác đối với anh ấy không phải thật hiểu rõ. Nhưng anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn anh ấy.”
Trầm Dục vừa nghe, lập tức thấy không ổn, Lục Xuyên đối với cô đâu chỉ là giúp đỡ, quả thật là tốt xưa nay chưa thấy, nha đầu kia đối với anh ta thế nhưng chỉ là cảm tạ?! Thanh Thanh cổ họng, anh nói: “Cái thằng Lục Xuyên kia, cho đến bây giờ chưa từng tốt với phụ nữ khác như vậy, chẳng lẽ, cô đối với hắn một chút ý tứ cũng không có?”
Kim Hạ thản nhiên nói: “Bác sĩ Trầm, ngài suy nghĩ quá nhiều, quan hệ của tôi và Lục Xuyên, chắc chắn ngài cũng đoán được tám chín phần mười, tôi lại làm sao có thể đối với anh ấy có loại ý nghĩ không đúng nguyên tắc này.” Huống chi, trong lòng cô chứa Trần Chi Thành, làm sao chứa được Lục Xuyên.
“Kỳ thật cái thằng Lục Xuyên này, cũng không có xấu xa như trong tưởng tượng của cô đâu, hắn vẫn còn rất ngây thơ, lúc học đại học có một hồi thế sống thế chết yêu đương, từ đó về sau, tôi chưa thấy anh đối tốt với cô gái khác, như vây tính xuống, cũng sắp 10 năm. Trong 10 năm này, cô là người đầu tiên.”
Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, nhìn Trầm Dục, cô thật không ngờ, từ ngây thơ này, có ngày có thể nói về Lục Xuyên. Trầm Dục thấy cô sửng sốt, lại nói tiếp: “Ai da thật ra không phải tôi muốn gây áp lực cho cô, chẳng qua tôi và Lục Xuyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi hiểu rõ hắn, thằng này là một đứa chính có tà có, nhưng bản tính cũng không có xấu, chỉ là đầu óc thỉnh thoảng muốn động kinh.
Kim Hạ nhìn chăm chú Trầm Dục một lúc lâu, nở nụ cười: “Lục Xuyên có anh em thay anh ấy suy nghĩ như anh, là may mắn của anh ta.”
Trầm Dục hắc hắc cười, giây lát lại khẩn trương đứng lên: “Hôm nay tôi nói với cô, cô trăm ngàn lần đừng nói cho Lục Xuyên, nếu không tôi đầu tiên mông sẽ được kêu đến cưng chiều.”
Kim Hạ gật gật đầu: “Vâng, yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.”
Sau khi chỡ ba về nhà, cô trở về Bán Đảo Thành Bang, Lục Xuyên còn chưa về, cô liền xắn tay áo mang tạp dề, chuẩn bị nấu cơm. Không nhớ rõ từ khi nào thì bắt đầu, nếu buổi tối anh không trở lại ăn cơm, sẽ gọi điện báo cho cô.
Đây là không, coi như là một loại săn sóc?
Cô lại nghĩ đến Trầm Dục nói qua, mười năm, anh không có cảm xúc thân thiết với phụ nữ khác sao? Lúc ấy cô gái là cho anh thế sống thế chết kia, là ai?”
Cô luôn có chút không thể tưởng tượng, trên khuôn mặt thong dong, dường như có thể nắm trong tay hết thảy, sẽ xuất hiện biểu tình thống khổ, tê tim liệt phổi linh tinh.
Vòi nước chảy ào ào, một đôi tay lặng lẽ không tiếng động bò lên thắt lưng cô, tiếp theo bên tai vang lên thanh âm từ tính: “Suy nghĩ cái gì vậy? Nước tràn ra rồi kìa.”
Kim Hạ thế này mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng luống cuống tay chân khóa vòi nước: “Không, không có gì.”
Cằm Lục Xuyên đặt trên vai cô, gắt gao ôm cô: “Ba em khám bệnh tốt chứ?”
“Vâng.” Kim Hạ rửa thau rau xanh, nhẹ giọng nói: “Ít nhiều có anh sắp xếp.”
Mặt Lục Xuyên vùi vào gáy cô, càng không ngừng hít, hôn, miệng thì thào: “Chỉ cần em bù đắp là tốt rồi.”
Kim Hạ hơi từ chối chút: “Đừng quậy, ngứa, tôi còn đang rửa rau.”
Lục Xuyên cũng không đồng ý buông tha, xem giãy dụa của cô như cổ vũ, lại nhẹ nhàng liếʍ chỗ mẫn cảm của vành tai cô, Kim Hạ rụt cổ né tránh, lại trốn không thoát gông cùng hai tay anh: “Tôi rất ngức, đừng làm loạn.”
Cánh tay Lục Xuyên cù thắt lưng cô: “Vậy em xin tôi, xin tôi tôi sẽ không làm loạn.”
Thắt lưng Kim Hạ đặc biệt mẫn cảm, chạm nhẹ vào chút sẽ ngứa, Lục Xuyên càng không ngừng cù cô, quấy nhiễu làm cô phải chạy trốn khắp nơi, vừa cười vừa thở gấp: “Tôi xin anh, cầu xin anh, đừng làm loạn nữa được chứ?”
Lục Xuyên căn bản không để ý đến, một cái nhanh như hổ đói vồ mồi nhấn cô ngã vào sofa, hai người liền một trên một dưới như vậy, 4 mắt giao nhau, đều thở hổn hễn.
Ban công kéo đẩy cửa nửa mở ra, gió nhẹ lay động mái tóc lộn xộn trên trán Lục Xuyên, tà dường một tia ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên mặt anh, buộc vòng quanh góc cạnh hình dáng rõ ràng, nửa khuôn mặt anh tẩm ánh sáng màu đồng thau, như bức tranh thời kỳ văn hóa phục hưng, Kim Hạ nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, cảm thấy không khí giữa hai người trong lúc đó trở nên quỷ dị, tầm mắt Lục Xuyên dừng ở bộ ngực phập phồng của cô, màu mắt cùng dần dần sẫm hơn.
Ánh mắt giống như dã thú nguy hiểm kia, Kim Hạ đã quen thuộc nhưng, khó khăn nuốt nuốt nước miếng, cô thật cẩn thận nói: “Cái kia, tôi còn phải nấu cơm.”
Tầm mắt Lục Xuyên có loại lửa rừng cháy lan đồng cỏ cực nóng: “Ừ, để cho tôi ăn món khai vị trước rồi nói sau.”
Kim Hạ chỉ chỉ ban công, ấp ấp úng úng: “Nhưng mà, nhưng mà bây giờ còn là ban ngày.”
Ngực Lục Xuyên truyền ra âm thanh thở dần ồ ồ: “Lập tức sẽ tối.”
Kim Hạ theo bản năng che kỹ ngực, du͙© vọиɠ tràn ngập trong mắt anh làm cô có chút sợ hãi: “Nhưng, nhưng làm ở đây, tôi sẽ lạnh.”
Lục Xuyên đưa tay vuốt tóc dài cô, thong thả nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
“Nhưng mà…”
“Tôi muốn em.” Cô còn chưa nói xong, đã bị Lục Xuyên đánh gãy: “Em có biết tôi chờ bao lâu không?” Anh căn bản có thẻ tìm phụ nữ khác giải quyết du͙© vọиɠ sinh lý, nhưng không biết vì sao, anh chính là không muốn, lúc không có cô, anh tình nguyện tích tụ loại du͙© vọиɠ này đối với cô, thẳng đến khi cô trở về. Bây giờ bọn họ cái gì cũng chưa làm, thân dưới của anh đã nóng cứng như bàn ủi.
Kim Hạ cảm giác dưới thân bị vật cứng đâm, trong lòng biết chính mình trốn không thoát, thử hỏi cô sao có thể chạy thoát chứ?”
Lục Xuyên cụng vào trán cô, ôn nhu: “Bảo bối, anh muốn.”
Trong giọng nói kia, mang theo chút đứa nhỏ muốn ăn đường mềm dẻo, giống như trưng câu ý kiến của cô, Kim Hạ do dự một lát, vẫn gật gật đầu.
Lục Xuyên lấy được giấy thông hành, nhưng thật ra không vội không nóng, nhấm nháp món ngon chờ mong đã lâu, cũng không thể giống Trư Bát Giới ăn ngấu nghiến không biết thưởng thức như vậy, một ngụm liền xong rồi, ngay cả mùi vị cũng chưa nếm.
Cắn nhẹ môi cô, anh hỏi: “Mấy ngày em không có ở nhà, có nhớ tôi hay không?”
Kim Hạ nở nụ cười: “Có.”
“Kẻ lừa đảo.” Lục Xuyên cắn môi cô chút, tăng thêm một chút lực: “Em chắc chắn không có nhớ đến tôi, em xuống xe lửa, đều đã quên gọi điện cho tôi.”
Bị anh đâm vào giữa tình hình thực tế, Kim Hạ cũng không cố biện hộ: “Tôi đó không là vì không có việc gì
Lục Xuyên ở môi cô trăn trở: “Lần sau lại có chuyện, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng một mình gánh.”
Kim Hạ dừng một chút, rầu rĩ đáp lại: “Vâng.”
Lục Xuyên dần dần làm sâu sắc nụ hôn này, mυ'ŧ, liếʍ, cắn, đến khi dừng lại, Kim Hạ vừa hồng lại sưng. Anh yêu thường nhẹ vỗ về hai má cô, màu hồng phấn đỏ ửng kia, đôi môi ửng lên sáng bóng óng ánh trong suốt, lúc này đều thành thuốc kí©ɧ ɖụ© tốt nhất.
Khi đưa tay mở nút thắt trước ngực kia, anh lại có chút khẩn trương hiếm thấy, giống như có gì đó không giống, nhưng anh lại không thể nói cụ thể làm sao không giống. Kim Hạ nhìn anh cởϊ áσ ngoài của cô đang mặc một chút một chút, chỉ còn lại nội y trong người, mảng da thịt lớn lộ ra trong không khí, cô có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống.
Sau khi cởi hết quần áo của chính mình, Lục Xuyên liền đè lên người cô, hai tay cùng đầu lưỡi chạy bốn phía ở các nơi trên thân thể cô, đốt lửa, anh biết nơi mẫn cảm trên thân thể cô, rất nhanh liền trêu chọc cô có chút mê loạn, hai chân theo bản năng cọ xát anh. Anh nhìn khối thân thể trắng tuyết thướt tha mềm mại dưới thân, bỗng nhiên có loại ý nghĩ trong đầu, bộ dáng cô mang theo chút mê ly cùng dụ hoặc, tuyệt không thể bị người đàn ông thứ hai nhìn thấy: “Bảo bối, về sau em cứ theo anh, không cho phép có người đàn ông khác, biết không?”
Kim Hạ lúc này suy xét rõ ràng năng lực không đủ, liền gật gật đầu có lễ, Lục Xuyên thuận tay cởϊ qυầи áo che đậy thân thể cuối cùng, vùi đầi hôn lên hai luồng cao ngất kia, Kim Hạ vô ý thức rêи ɾỉ ra tiếng, thanh âm mất hồn mòn xương kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Xuyên một người chân khí không ổn, thiếu chút nữa liền cầm giữ không được.
Thân thể được khai phá không hề trúc trắc, dễ dàng động tình, không bao lâu Kim Hạ cũng đã trơn ướt đủ, Lục Xuyên cười cắn nhẹ vào khóe miệng cô: “Nhanh vậy liền ướt, kỳ thật em vẫn muốn anh.”
Kim Hạ giận dỗi liếc mắt anh một cái, không có sắc mặt gì, lại không nói tiếp, Lục Xuyên tách hai chân cô ra, chậm rãi chen vào, Kim Hạ vịn vào cánh tay anh, lòng bàn tay chạm vào đường cong cơ bắp, sôi sục mạnh mẽ. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến, đoạn quan hệ này có thể lâu dài.
Lục Xuyên ép buộc cô thật lâu, giống dã thú đỏ mắt đói khát, sau đó mềm xuống trong thân thể cô, sống chết không muốn ra, Kim Hạ thấy tư thế không biết thỏa mãn kia của anh, biết anh còn muốn tiếp tục, rất nhanh cầu xin tha thứ: “Không làm nữa được không?
Lục Xuyên quấn quít nửa buổi, mới cố gục đầu: “Vậy đợi đến buổi sáng ngày mai làm.”
“…” Kim Hạ nhụt chí, vội vàng chui ra từ dưới thân anh mặc quần áo, có thể tha một phút thì một phút. Lục Xuyên cũng đứng lên, sau khi mặc xong quần áo, theo cô vào phòng bếp nấu cơm.
Kim Hạ vẫn nhớ rõ mang theo dưa muối anh thích ăn, trên bàn cơm, Lục Xuyên gắp miếng dưa muối vào trong bát, trừng cô liếc mắt một cái, không hờn giận nói: “Kẻ lừa đảo.”
Kim Hạ ngạc nhiên không hiểu gì nhìn hắn, Lục Xuyên ăn một ngụm rau ngâm trộn lẫn cơm, còn nói: “Kẻ đại lừa đảo.”
Kim Hạ sợ hãi: “Tôi lừa anh cái gì?”
Lục Xuyên lạnh lùng từ từ giương mắt: “Lần đầu tiên tôi ăn dưa muối này hỏi qua em, thân thể cha mẹ em có khỏe không, em nói thể nào?”
Kim Hạ xấu hổ: “Tôi, tôi không nhớ rõ .”
Lục Xuyên hừ một tiếng: “Em nói đều rất khỏe mạnh.” Kết quả cô không mẹ, ba còn bị bệnh nặng.
Kim Hạ cười gượng hai tiếng: “Tôi, tôi không phải cố ý lừa gạt anh, chỉ là cảm thấy không có gì hay để nói rõ, cho nên liền có lệ cho qua.”
“Nếu em sớm nói cho tôi biết, không phải tôi có thể giúp em sớm hơn.”
Kim Hạ xới bát cơm, trầm mặt chốc lát, mới mói: “Tôi không muốn đi giành được cảm thông của anh.” Quan hệ của bọn họ trong lúc đó, vẫn còn chút thuần túy, đơn giản chút tốt. Huống hồ người cùng người khác biệt lớn, ngày bé cô có người bạn, mỗi ngón đều có hoa tay cái miệng nhỏ nhắn muốn khóc tìm mẹ, cổ tay cô bị cháo nóng làm bỏng, hư một lớp da, cũng suy sụp rơi rất nhiều nước mắt. Cái gọi là tính cách quyết định vận mệnh, đại để chính là như thế, đau đớn của cô, không thích lấy ra khoe, không thích cho là lợi thế đánh cờ.
Lục Xuyên nhìn cô một lát, cũng biết cô thật ra là người kiên cường, chuyện lớn không thích giả vờ yếu ớt, liền thở dài. Cũng vì thế, tóm lại bây giờ anh đã biết, có thể giúp liền giúp nhiều chút, nghĩ đến đây, anh nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lần trước tôi nói giúp em tìm việc, bây giờ đã có rồi. Qua hai ngày nữa em đến Nhân Hằng phỏng vấn.”
Nhân Hằng? Kim Hạ kinh ngạc giương mắt, chính là Nhân Hằng kia? Hướng Nam Nhân Hằng?
Lục Xuyên thấy cô thất thần, lại nói thêm một câu: “Phỏng vấn chỉ lướt qua, đừng căng thẳng.”