Sắc Yêu Ngọt Ngào

Chương 23

Ngón tay trượt trên màn hình, Kim Hạ tiếp điện thoại, đầu bên kia lập tức vang lên thanh âm nôn nóng của Lục Xuyên: “Sao em còn chưa về nhà? Có lên xe lửa tối nay hay không? Khoảng lúc nào thì đến? Tôi đi đón em.”

Theo Lâm Tịch đến nhà ăn cơm xong trở về, anh đoán Kim Hạ hẳn là đã trở về, không nghĩ đến đẩy cửa ra, trong phòng tôi đen như mực, đợi cả nửa ngày cũng không thấy cô trở về, ngay cả gọi điện thoại thậm chí tin nhắn cũng không có, làm cho anh tức không có chỗ xả, lại lo lắng cô ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật sự nhịn không được mới gọi điện thoại đến.

Kim Hạ nức nở hai cái, cực lực ổn định hô hấp, không muốn để anh phát hiện mình đang khóc: “Thật xin lỗi, tôi không có lên xe lửa, bởi vì có một chút việc, có thể tôi trễ một chút tôi mới trở lại được.”

Lục Xuyên nghe được cô nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, như vừa mới khóc, tim thắt lại một chút, thanh âm cũng mềm đi: “Em, đang khóc sao? Có chuyện gì vậy?”

Kim Hạ trầm mặc, do dự có nên nói cho Lục Xuyên chân tướng sự việc hay không. Nếu nói cho anh, anh sẽ giúp mình sao? Anh dựa vào cái gì mà giúp cô chứ? Anh và cô, nói trắng ra chỉ là giao dịch, làm sao có nhân tình gì. Cho dù anh có chút thích cô, cũng không nhất định sẽ giúp cô đến mức này, ngược lại chính mình đối với anh xảy ra phản ứng phức tạp, loại chờ mong nguy hiểm này, nếu làm không tốt cuối cùng sẽ cắn nuốt chính mình.

Cô cảm thấy muốn gào thét vạn lần cứu cứu tôi, giống như lúc ấy cô bị ngã xuống đất, người trong lòng nhớ đến là anh, người muốn cầu cứu, cũng là anh. Nhưng âm thanh cô cầu cứu rất mỏng manh, giống như ánh nến đón gió, cô nói không nên lời, anh cũng nghe không được.

“Không có gì, trong nhà có chút việc nhỏ.” Cô nhẹ nhàng từ tốn nói, Lục Xuyên nghe vậy có chút buồn bực, cô không chịu nói rõ với anh, nói trắng ra chính là cô cảm thấy quan hệ của bọn họ không chiếm phần đầu, không nhất thiết phải nhiều lời với anh. Nếu đã như vậy, anh cũng không định nói nhiều, có vẻ chính mình là người quan tâm thái quá, người ta còn không cảm kích: “Vậy khi nào em trở về? Tôi nhớ rõ tôi chỉ đồng ý cho em rời đi 5 ngày.”

Kim Hạ tính nhẩm một chút, xem ra dù thế nào cũng phải ở lại đây 2 3 ngày, tính tính, bỗng nhiên nghĩ đến công tử nhỏ họ Triệu kia khi đi hung tợn liếc mắt một cái, lại có chút lo nghĩ. Chọc giận con rắn đầu đàn ở đây, không biết có bị trả đũa hay không, cô hy vọng buồn lo của mình chỉ là vô cớ: “Tôi còn phải nghỉ ngơi ở chỗ này 3 ngày, 3 ngày sau sẽ trở về.”

“Lâu như vậy? !”

Kim Hạ giống như có thể nhìn thấy, ở đầu bên kia, trên trán Lục Xuyên có khắc bốn chữ to lóng lánh tôi thật khó chịu, chạy nhanh bù thêm một câu cứu vớt: “Cũng không nhất định là ba ngày, tóm lại tôi sẽ nhanh chóng trở về gấp.”

Thế này bức bối của Lục Xuyên mới thuận chút, không tình nguyện ừ một tiếng, tiếp theo liền lâm vào trầm mặc. Anh không muốn cúp điện thoại, định tiếp tục cùng cô nhiều lời một lát, muốn nghe tiếng nói của cô, nhưng môi động lại động, cũng không biết nên tán gẫu cái gì. Loại chuyện nấu cháo điện thoại này, hình như người yêu mới có thể làm.

Trong lúc do dự, nghe được bên kia nói: “Đã trễ, anh đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm nữa, ngủ ngon.” Trong lúc nói, còn sót lại một chút khóc nức nở.

Lục Xuyên ừ, tiếp theo điện thoại đã bị chặt đứt. Anh cầm điện thoại trong tay ném lên sofa, kéo cửa ban công rồi đi ra ngoài, trên đầu cây phơi đồ còn mắc quần áo Kim Hạ, lúc cô đi quên lấy vào.

Châm điếu thuốc, anh tựa vào lan can, nhìn thành phố trước mắt đèn đuốc sáng trưng như cũ, trong lòng có chút cô đơn. Anh không định thừa nhận, nhưng quả thật anh trông chờ cô trở về, cho dù buổi tối ở nhà Lâm Tịch ăn cơm, anh đều muốn ứng phó nhanh cho xong chuyện, anh phải về nhà.

Chỉ là anh không ngờ, gọi điện thoại qua, cô lại đang khóc. Lật lại trí nhớ của mình từ đầu đến cuối một lần, anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng cô rơi nước mắt, ngay cả đỏ mắt cũng chưa từng gặp qua. Cô khóc lên, có bộ dáng gì? Lại là chuyện gì làm cho cô khổ sở?

Liều mạng hút điếu thuốc, anh vứt đầu thừa còn lại của điếu thuốc ra ngoài, đốm lửa màu đó nhanh chóng rơi xuống, rất nhanh bị chôn vùi trong bóng tối, anh nhớ đến lần đầu tiên thấy cô, trong ngõ nhỏ kia, trên mặt cô có biểu tình âm tình bất định.

Trên người cô mang theo bí ẩn, anh đã sinh ra hứng thú, rục rịch muốn đẩy ra cửa lớn đi thông vào thế giới của cô.

Nhưng mà, sau khi đẩy ra thì sao? Này cũng không phải công viên dạo chơi, thanh toán vé vào cửa, đi vào tham quan một phen, sau đó có thể vỗ mông chạy lấy người.

Anh ẩn ẩn một loại trực giác, một khi tham quan cuộc sống của cô, cuộc đời của anh, có lẽ sẽ không khống chế được cũng không nói trước được.

*

Ba người đều một đêm không ngủ.

Trước sáng sớm, Trần Chi Thành gọi điện thoại cho Kim Hạ, nói mình sẽ đi phỏng vấn, sẽ không đến bệnh viện cùng với cô, nhưng nếu có chuyện gì cần giúp, xin cô nhất định nói cho anh ta.

Kim Hạ đáp ứng rồi, cúp điện thoại, lại có chút hối hận với chuyện ngày hôm qua, ban đêm cũng như vậy những điều không cam lòng cùng tiếc nuối này lặp đi lặp tai quanh quẩn trong lòng cô.

Cô suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ cô sẽ không trả lời như vậy.

Chỉ tiếc, ván đã đóng thuyền.

Lúc sắp đến giữa trưa, di động lại vang lên, Kim Hạ nhìn người gọi đến, lại là Lục Xuyên. Cô trực giác anh gọi đến không có gì tốt, cho nên khi ở bên người phòng bệnh tiếp điện thoại, giọng nói của cô có chút mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì vậy?”

“Tôi ở nhà ga, qua đây đón tôi.”

“Hả?” Đầu óc Kim Hạ có chút như đang nằm mộng: “Anh ở nhà ga? Anh ở… Nhà ga nào?”

“Nhà em ở địa phương nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn có thể có hai nhà ga?”

Kim Hạ cứng lại một chút: “Anh, anh sao lại muốn đến đây?”

“Tôi…” Lục Xuyên hiếm khi có chút nghẹn lời. Buổi sáng lái xe ra khỏi cửa, rõ ràng muốn đi làm, đã chạy đến cửa cơ quan, lại quay đầu một cái, chạy về phía nhà ga: “Tôi, đến giải quyết công việc.”

Cô ở bên cạnh anh, vẫn hầu hạ thật chu đáo, anh không thích ăn gừng, cô nấu cháo sẽ không bó vào, anh thích để đồ bừa bãi, cô luôn thay anh săp xếp lại ngăn nắp, đặt ở chỗ thuận tay… Bởi vì cô vẫn luôn chu đáo, cho nên ngày hôm nay không có lên xe lửa, cũng không có xin phép anh, chuyện mới này có vẻ kỳ quái. Anh nghĩ nhất định là đã xảy ra chuyện lớn, mới có thể làm cho cô quên có chừng có mực, mới có thể làm cho cô khổ sở.

Giải quyết công việc? Kim Hạ hồ nghi nhíu mày, anh làm sao có thể đến loại địa phượng này giải quyết công việc? Không có lý a. Hay nói, anh đặc biệt đến vì cô? Cũng không có lý luôn, cô chỉ sợ không có quan trọng như vậy.

Lục Xuyên thấy cô nửa ngày không có phản ứng, không kiên nhẫn hỏi: “Em rốt cuộc có đến đón tôi hay không?”

Kim Hạ lấy lại tinh thần, cố ý nói: “Anh đến giải quyết công việc, vì sao muốn tôi đến đón anh a?”

“Tôi…” Lục Xuyên bị ứ họng, lui từng bước: “Bằng không em nói cho tôi biết em ở đâu, tôi đi xe đến đó.”

Thử đến đây, Kim Hạ hiểu được không sai biệt lắm, anh đến đây không phải để giải quyết công việc, rõ ràng là đến tìm cô. Cô chỉ là không nghĩ đến, anh thế nhưng sẽ đến. Trầm mặc chốc lát, cô cũng không tính vạch trần anh: “Tôi có chút việc, đi không được, hẳn là sẽ có người đến đón tiếp anh đi.”

Lục Xuyên nghe xong, không khỏi có chút tức giận. Anh biết anh lấy cớ không cao siêu, cô thông minh như vậy, nhất định đoán được ý đồ thật sự anh đến đây. Nếu anh không xa ngàn dặm, đặc biết đến quan tâm cô, cho dù cô không nói cảm ơn, thế nhưng nói cô có chút việc? Tiếp anh môt chút sẽ chết sao?!

Giật giật cổ áo, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho em hai lựa chọn, hoặc là em đến tiếp tôi, hoặc là tôi lục tung huyện này lên để tìm em, sao?”

Trong lòng Kim Hạ cả kinh, tính cách Lục Xuyên cô hiểu rõ, muốn cái gì nhất định phải có được, nếu không đi đón anh, cô thật khó tránh khỏi anh sẽ làm ra chuyện thiêu thân lao vào lửa gì. Khẽ thở dài, cô thỏa hiệp nói: “Anh ở ngay tại nhà ga không cần đi loạn, tôi lập tức qua đó.”

Tìm thấy Lục Xuyên đứng ở trước trạm, anh mặc áo bành tô màu xám nhung cừu, bên trong là áo lông cổ chữ V màu lam sẫm, cùng áo sơ mi màu trắng, tại nhà ga nho nhỏ kia, anh dễ nhìn thấy như vậy, khí thế cùng xung quanh không hợp nhau, làm cho Kim Hạ liếc mặt liền phát hiện ra anh.

Lục Xuyên cũng liếc mặt một cái liền nhìn thấu Kim Hạ, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại lải nhải: “Em không phải nói lập tức sao, như thế nào nửa ngày mới đến vậy?”

Kim Hạ nghĩ, cô đã chạy đến rất nhanh được không, nhưng trên mặt vẫn cười: “Anh muốn đi đâu đây? Tôi có thể miễn phí chỉ đường cho anh.”

Đợi cô đi đến gần, thế này Lục Xuyên mới thấy, bên trái mặt cô ở chỗ xương gò má, có một khối máu tụ nhợt nhạt. Nhíu nhíu mày, anh tự tay kéo cô vào lòng mình, cẩn thận nhìn khối màu sắc chói mắt kia, nhíu mày: “Làm sao lại như vậy?”

Vẻ mặt Kim Hạ hơi xa cách chút: “Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ.” Tay chống lên ngực anh, muốn khoảng cách giữa hai người nới ra một chút, cánh tay anh lại úp trên lưng cô, làm cho cô không thể mảy may động đậy.

Lục Xuyên liền đem cô giam cầm ở trong lòng anh như vậy, không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào vết thương kia. Cho đến hôm nay anh mới nhìn ra, dưới nhù hòa hời hợt kia của cô, lại cất giấu phẩm chất quật cường.

Không chịu nói của cô, đại biểu cho, cô không chịu ỷ lại vào anh, thế giới của cô là một vòng tròn, anh ở bên kia giới tuyến, bên ngoài.

Tay úp lên lưng cô dần thắt chặt, ánh mắt của anh cũng từ từ sắc bén lên: “Tôi đây đổi câu hỏi, vết thương này, là ai đánh?”

Kim Hạ rốt cục nâng mắt lên nhìn anh: “Đáp án câu hỏi này, rất quan trọng đối với anh sao?”

Lục Xuyên gặng từng chữ: “Thật, quan, trọng.”

Kim Hạ lại ngẩn người, cô không nghĩ đến, anh thế nhưng lại thoải mái thừa nhận, cái này biến thành cô ngược lại không biết nói gì mới tốt.

Lúc thấy anh ở trước trạm, cô chỉ biết, người đàn ông phong trần mệt mỏi này đến rồi, không phải vì lý do gì khác, cũng chỉ vì lo lắng cho cô.

Nhưng mà…

Cô thở dài thật dài: “Biết đáp án thì sao? Lấy bạo chế bạo?” Cho dù đánh ba người kia một chút, cũng không thể đổi lại cô và ba không bị đánh.

Ánh mắt Lục Xuyên như đi qua chìm trong băng: “Bằng không thì sao? Lên khóa giáo dục đạo đức?” Có thể động tay đánh một cô gái nhỏ, mặc kệ đối phương là ai, đều không bằng loại cặn bã. Huống chi, anh chỉ nhìn vết thương kia, cũng đã phẫn nộ muốn gϊếŧ người.

“Tôi không cần.” Kim Hạ cúi mặt xuống, nhẹ giọng nói. Cô thật sự không cần, cô không muốn trêu chọc thị phi gì nữa, thầm nghĩ mang theo cả nhà, rời khỏi chỗ này.

Lục Xuyên nâng cằm cô lên: “Nhưng tôi để ý, em coi như là giúp tôi, nói cho tôi biết ai đánh, vì sao đánh em.”