Triệu Linh ngồi xuống gật gật đầu, "Ta
sẽ đợi tới khi viện quân của Lý Thành
Mậu tới.” Lang Hoa có chút bất ngờ, theo phán đoán của nàng, Triệu Linh nhiều lắm chỉ là tới Hàng Châu gây sự ép Lý Thành Mậu xuất binh, hoặc từ bên cạnh gây vài phiền phức nhỏ cho người Tây Hạ và phản quân.
Những việc này dễ làm nhất, cũng dễ thắng nhất, vì đều là tập kích bất ngờ, đối với Triệu Linh mà nói, trong nhà gặp thảm họa diệt môn, đến giờ trên đầu còn gắn tội danh mưu phản, việc quan trọng nhất đè trong tim hắn có lẽ là lật án cho Khánh Vương, chứ không phải liều mạng vì triều đình.
Cho nên, nàng không ngờ Triệu Linh còn có thể tới đây, càng không ngờ hắn muốn tới Dương Châu. Nàng luôn tính sai về Triệu Linh, có phải vì kiếp trước nàng căn bản không biết Triệu Linh này, hoặc là cách nghĩ của Triệu Linh vốn khiến người ta khó mà đoán thấu.
Nhưng cái nàng biết rõ là, Triệu Linh sẽ không dễ dàng thần phục bất cứ ai, hắn dù đi theo Phó Tướng của Hàn Chương tới Dương Châu, cũng sẽ nghĩ cách làm ảnh hưởng phán đoán của Phó Tướng, khống chế chiến cục trong lòng bàn tay của hắn, đừng hòng nghĩ một người đến hoàng quyền cũng không sợ, có thể ngoan ngoãn thuận theo chỉ làm một lính xung phong.
Nàng biết rõ cách nghĩ của Triệu Linh, có nên đi nhắc nhở Hàn Chương không? Cũng để Hàn Chương biết sự tồn tại của Triệu Linh, có phán đoán với toàn cục.
Triệu Linh nhìn ra tâm tư của Lang Hoa, trong ánh mắt hắn có sự kiêu ngạo nhàn nhạt, “Nàng yên tâm, giống như đến Hàng Châu, ta sẽ tính toán trước, đã là người luyện võ, thường ngày cầm đao động thương, tới giờ luôn là không tránh khỏi phải đương đầu Với một cuộc chiến, hoặc là thắng hoặc là bại đều không có quan hệ gì”
Nàng làm sao có thể không yên tâm về Triệu Linh, cái nàng không yên tâm là cục thê hiện tại.
Dường như lời với ai cũng có thể nói rõ, chỉ Với Triệu Linh là không nói rõ được.
Hắn thể nào cũng có thểbẻ ngoặt được ý của nàng, cho nên môi lần nàng mới có thế bị lay động cảm xúc.
Triệu Linh nói: “Tỉ lệ thắng lần này lớn hơn, nếu thắng trận chiến này, Vương Phụng Hi cũng không cần trốn trốn nấp nấp nữa, đặc biệt là Hàn Chương đã lấy được chứng cứ Hàn Ngự sử thông địch, Thái Tử luôn muốn đẩy người ra để gánh tội, Vương Nhân Trí cắn chặt vào dư đảng Khánh Vương không buông, chẳng qua chỉ là muốn mượn cơ hội này loại bỏ kẻ đối lập với mình, giờ để nhắm vào Hàn Chương, Hàn Ngự sử lại làm ra việc xấu thông địch phản quốc, Thái Tử sẽ không vì nhỏ mất lớn mà cố tình bắt dư đảng của Khánh Vương làm văn chương.”
“Tới lúc đó Giang Chiết cũng sẽ thái bình trở lại, đây không phải việc rất tốt sao? Nàng cũng nhìn thấy mấy năm nay triều đình bắt người khắp nơi, biến Giang Chiết thành bộ dạng gì, hôm nay có phản tặc nhớ nhung Giang Chiết, ngày mai nói không chừng sẽ khởi phản quân, nơi tốt như thế, cứ như vậy nữa đừng nói dăm ba năm, chỉ mười mấy năm cũng không hồi phục lại được sự hưng Vượng trước đây.”
Triệu Linh thấy Lang Hoa không bất mãn tiếp tục nói: “Nàng đã giúp Hàn Chương, Mẫn Hoài, trở mặt với Vương Nhân Trí, đã càng đi càng xa với những người của Thái Tử đó, Cổ gia tương lai không chắc sẽ làm hương thân cả đời, tử đệ trong tộc luôn có người sẽ làm quan, sớm muộn cũng sẽ lựa chọn trong thời cục. Nếu nàng là cô bé tầm thường ta cũng không nói với nàng những điều này, nếu việc này thành rồi, giảm bớt nhuệ khí của của Thái Tử, Thái Tử sẽ an phận dăm ba năm, tới lúc đó tình hình sẽ càng rõ ràng hơn, tin rằng Cổ gia các nàng cũng sẽ khác hiện giờ rồi!”
Mỗi câu nói của Triệu Linh đều nói tới đáy lòng nàng.
Không nói rõ bảo nàng giúp, nhưng đã đang thuyết phục nàng.
Người này rất lợi hại.
Lục Anh là trong lòng nghĩ gì đều không chịu tiết lộ, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác như thế, bộc lộ hết nội tình của mình cho người khác xem, luôn để lại cho mình đường lui.
Triệu Linh vừa hay trái ngược, hắn có thể nói rõ tất cả mọi việc, để nàng không thể từ chối hắn, tâm cam tình nguyện vào trong trận của hắn.
Hai người này nếu tương lai đối chọi nhau thì sẽ thể nào?
Kiếp trước nàng không biết có Triệu Linh, cũng chưa từng phán đoán.
Tình hình hiện giờ là, tiết lộ thân phận của Triệu Linh cho Hàn Chương, đối với Hàn Chương cũng không có bất cứ điểm lợi nào.
Triệu Linh đột nhiên nói: “Nàng đã nhận Hàn Chương làm nghĩa huynh?”
Lang Hoa không nói chuyện, đối diện với cục thế nàng không có cách nào, phải theo Triệu Linh bàn bạc, cái khác nàng không muốn dính dáng quan hệ với người này.
Triệu Linh hồi lâu mới nói: “Chẳng trách nàng luôn bảo vệ hắn.”
Lời này của Triệu Linh hình như là lạ, Lang Hoa ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước của Triệu Linh, cho nên lời vừa nãy đó nghe thấy kì lạ, cũng không thể truy cứu.
Triệu Linh đi rồi, A Mạt vừa hay dẫn Mẫn Giang Thần tới, Mẫn Giang Thần nhìn thấy Lang Hoa cười, “Tìm muội thật không dễ, lúc nói muội ở đại doanh, lúc nói muội ở Vệ Sở, giờ chạy quen rồi, qua mấy năm nữa nhốt ở trong phòng học kim chỉ, nhất định muội ngột ngạt chết.”
Lang Hoa kéo Mẫn Giang Thần ngồi xuống, “AThần, tỉ tìm muội có việc gấp?”
Mẫn Giang Thần gật gật đầu, “Vốn chỉ là muốn nói chuyện với muội, vừa hay gặp được trưởng bối trong tộc Lục gia. Họ tới thăm Cổ lão thái thái, cầm không ít lễ vật, coi bộ là muốn sửa lại quan hệ giữa hai nhà”
Cả nhà Lục lão thái gia đã tới Hàng Châu, tìm tới cửa có lẽ là tộc nhân Lục gia còn ở lại Trấn Giang, trong kiếp trước chỉ cần Lục Anh và Lục Văn Hiển có chia rẽ, trong tộc Lục gia luôn sẽ đứng về phía Lục Anh, nàng biết Lục Anh đã bỏ nhiều công sức trong tộc.
Lang Hoa đang nghĩ ngợi, Mẫn Giang Thần đẩy đẩy tay của Lang Hoa, “Phụ thân ta nói, đừng thấy muội tuổi nhỏ, còn có chủ kiến hơn ta, thường ngày bảo ta chăm sóc muội, nhưng phải nghe ý kiến của muội, nhưng việc của muội và Lục Anh ta không hiểu, muội rốt cuộc nghĩ thế nào? Có dự định gì?”
“Nếu muội không muốn gả cho Lục Anh, cứ đi nói chuyện với trưởng bối trong tộc Lục gia, tương lai gả qua đó còn có thể dựa vào gia tộc đổi chọi với Lục lão thái gia, trưởng bối trong tộc Lục gia lần này tới nhà, ta thấy cũng là ý này, nghe nói trước khi Lục Anh tới Hàng Châu đã giúp đỡ gia tộc, khiến các trưởng bối khen ngợi hết lời, nói không chừng việc này cũng là hắn sắp xếp”
Có lẽ nàng nên nói vài câu với trưởng bối của Cô gia và Lục gia.
Nhưng chuyện cũ kiếp trước hết màn này tới màn kia khiến nàng khơi lên nghi kị với Lục Anh.
Nàng lại không muốn làm như vậy.
“Đi thôi,"Lang Hoa nói, “Đi theo muội tới chỗ Hồ tiên sinh xem xem.”
Mẫn Giang Thần thường ngày đoan trang nho nhã đột nhiên tái nhợt mặt, “Chỉ có nơi đó không thế đi.”
Lang Hoa không cầm được cười phì, “Thì ra AThân cũng có thứ gì đó sợ”
Trong trướng của Hàn Chương đang khua chiêng gõ mõ sắp xếp việc xuất binh Dương Châu, Lý Húc của Hàng Châu cũng không nhàn rỗi.
Nằm trên giường vài ngày, Lý Húc liền cảm thấy ăn gì cũng không có mùi vị, làm gì cũng nhàm chán, thường những lúc này hắn nên ở trong Tửu Lâu uống rượu nghe nhạc, trêu đùa hoa nương, sẽ gặp vài bằng hữu nói vài chuyện phiếm các nhà.
Tính ra hắn cũng là hoàng thân quốc thích, đi tới đâu cũng sẽ được người ta cung phụng, cho nên bất luận tới đâu cũng dễ chịu làm SaO.
Nghĩ tới đây Lý Húc liền hận Hàn Chương, chỉ mong những phản quân đó có thểxé Hàn Chương thành tám mảnh, để giải nỗi hận trong lòng hắn.
“Tranh vẽ xong chưa?” Lý Húc mất kiên nhẫn nhìn về phía Họa Sư bên cạnh.
Họa Sư nơm nớp lo sợ bắt đầu tán tụng, “Tranh... Vẽ xong rồi... chỉ là không biết có đúng hay không...”
Trên bức tranh là một bé gái bảy tám tuổi, mặc yếm màu hồng nhạt, trên đầu chải hai búi tóc tròn, ánh mắt sáng ngời, không có gì rung động lòng người.
“Không đúng, không phải như vậy.”
Lý Húc cuộn tranh vào một bên tay, “Ngươi đây là vẽ nữ tử tầm thường, nữ tử tầm thường, cái ta muốn không phải cái này...”
Họa Sư trở nên ủ rũ, “Tiểu gia của tôi, ngài rốt cuộc là đang vẽ ai đây, tiểu nhân chưa từng gặp qua, chỉ dựa vào mấy câu đó ngài nói, sao có thểvẽ giống được.”
Cái hắn vẽ là Cổ Lang Hoa, Cổ đại tiểu thư đó, khi bắt đầu nhìn chỉ cảm thấy nàng đẹp, sau khi không gặp được càng ngày trong lòng càng ngứa ngáy, hắn nằm trên giường dưỡng thương, trong mơ mơ hồ hồ nàng ấy đã đi vào giấc mộng của hắn, khiến hắn cầu mà không được, hẳn chính là thích tiểu cô nương non nớt đó...
“Đại gia,” Quản sự cầm thiệp vào cửa, “Lưu nhị gia gửi thiệp, mời ngài lát nữa tới Thúy Kim Lâu dự yến đó, ngài xem trả lời Lưu nhị gia thế nào.”
“Đi.” Lý Húc đưa tay ra, “Ta đương nhiên phải đi...”