Thợ Săn Xác Chết

Chương 1925: Ngoại truyện 7

Cũng may vào lúc quan trọng này, Thái Úc Lũy đã cưỡi Hỏa Hồ3 Ly chạy đến, y nhìn đám bộ hạ đang hỗn loạn của Bạch Khởi4 thì bèn nói: “Tất cả không cần hoảng, bây giờ ta sẽ đi xu5ống cứu huynh ấy, mọi người chỉ cần làm theo kế hoạch ném 1lưới bắt thú ra là được!” Nói xong, Thái Úc Lũy lập tức nh5ảy một cái từ trên người Hỏa Hồ Ly xuống hố..

Mấy tên thủ hạ của Bạch Khởi đầu trợn mắt há hốc mồm

Nhưng dù sao bọn họ cũng đều được trải qua huấn luyện rất nghiêm chỉnh, nên dù có kinh hãi đến mức nào, họ cũng kịp thời phản ứng bằng cách vung ngay lưới bắt thú ra để chặn lại miệng hố

Bên trong cạm bẫy, Cùng Kỳ vẫn đang ra sức giãy giụa, Thái Úc Lũy không biết tình huống của Bạch Khởi hiện giờ thế nào? Nói thật lòng thì y cũng không dám khẳng định Bạch Khởi có bị thương hay không, vì hiện giờ Cùng Kỳ đang nổi điên vì đau đớn.

Kể ra cũng lạ, thân thể Cùng Kỳ lúc nãy còn rất to lớn vậy mà sau khi chết lại rút lại chỉ tầm một con ngựa

Thái Úc Lũy không rành kiểm tra thi thể Cùng Kỳ, y liếc mắt ra hiệu với Hỏa Hồ Ly xong là lại nhảy vào trong hổ bẫy đã sụp gần một nửa..

Bên trong hố lúc này toàn đất đá sụp đổ, Thái Úc Lũy nhìn một vòng mà không thấy bóng dáng Bạch Khởi..

Y cố bình tĩnh lại, sau đó tiện tay vung ra một đạo Linh phù bay một vòng trong hổ, cuối cùng dừng trên một đống đất nhỏ đang nhô lên

Thái Úc Lũy thấy thế vội vàng tiến lên bởi đống đất ra, quả nhiên có một cánh tay của Bạch Khởi lộ ra

Thái Úc Lũy biết nếu để con thú này làm sập hố bẫy, y thì không có gì phải lo nhưng chỉ sợ Bạch Khởi không sống được, trong lòng y lập tức hiện lên sát khí, tay trái Thái Úc Lũy cầm Khốn Yêu Tác, tay phải vươn ra bắt một thứ trong không khí, một thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh bỗng nhiên hiện ra

Thái Úc Lũy cầm thanh bảo kiếm chém nhanh về phía tấm lưới trên đầu, tấm lưới làm bằng gân trâu đó lập tức tan thành nhiều mảnh, ngay sau đó Thái Úc Lũy kéo theo Cùng Kỳ vẫn đang giãy giụa bay ra khỏi hố..

Trong nhất thời quân Tần đang đứng quanh miệng hố đều choáng váng, kể cả có ngu ngốc thế nào cũng có thể nhận ra Thái Úc Lũy không phải người bình thường! Y kéo Cùng Kỳ bay đến giữa không trung rồi vung mạnh thanh kiểm trong tay, Cùng Kỳ kêu một tiếng xé rách bầu trời, sau đó đầu lìa khỏi thân

Ngay lập tức trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh khó ngửi, khiến một số quân Tần ở dưới phải nôn ọe

Lúc này Thái Úc Lũy nhướng mày, liếc qua chiếc đầu của Cùng Kỳ đang nằm trong Khốn Yêu Tác rồi chán ghét ném nó xuống đất

Thái Úc Lũy nhảy vào cạm bẫy, hai chân còn chưa kịp chạm đất đã rút Khốn Yêu Tác ra để trói chặt cổ của Cùng Kỳ, con hung thủ đang đau đớn và sợ hãi vì tự nhiên bị khóa cổ họng, khi nó phát hiện người tới là Thái Úc Lũy bèn lập tức gào lên..

Thái Úc Lũy lo lắng cho tình trạng của Bạch Khởi nên không muốn kéo dài thời gian, y hơi dùng sức trực tiếp nhấc cả thân hình to lớn của Cùng Kỳ lên

Dù sao không gian trong cạm bẫy có hạn, phía trên miệng hố lại có một tấm lưới bắt thú đang chăn do lo sợ Cùng Kỳ sẽ chạy thoát, chính vì thế mà phạm vi mà Thái Úc Lũy có thể hoạt động rất ít

Cùng Kỳ nhận thấy mình sắp đối mặt với cái chết, bản năng cầu sinh khiến nó đột nhiên vẫy mạnh đôi cánh..

Cạm bẫy này mặc dù khá lớn nhưng lại không hề chắc chắn, khi bị Cùng Kỳ vùng vẫy vài lần là bốn phía bắt đầu có bùn đất rơi xuống, nhìn như sắp sụp đổ.

Nếu là người khác nhìn thấy thế chắc chắn sẽ nghĩ Bạch Khởi đã chết, nhưng Thái Úc Lũy lại biết hắn chỉ bị hôn mê, chứ chưa thật sự tắt thở hổn lìa khỏi xác

Bộ hạ của Bạch Khởi nhìn thấy y cứu được thủ lĩnh thì đều thở phào, bọn họ vẫn còn một trận chiến chưa kết thúc đang chờ, nếu như chủ soái chết giữa đường, vậy họ nhất định sẽ không có khả năng thắng trận

Trong quân doanh của quân Tần, sau khi Bạch Khởi được cứu trở về thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, quân y cũng bó tay không có biện pháp

Thái Úc Lũy âm trầm nhìn Bạch Khởi đang nhắm mắt nằm trên giường, trong lòng hơi ngạc nhiên.

“Không thể nào, hồn của hắn vẫn còn trong thân thể, mình cũng vừa kiểm tra qua, không có chỗ nào bị nội thương nghiêm trọng, tại sao vẫn luôn hôn mê chứ?” Thái Úc Lũy nghĩ thầm.

Lúc này Trang Hà vẫn luôn không hề xuất hiện lại đi đến, đầu tiên cậu ta nhìn thoáng qua Bạch Khởi đang nằm trên giường, sau đó bình tĩnh nói: “Quân thượng, thần đã xử lý ổn thỏa thi thể của Cùng Kỳ, chuyện này giờ đã kết thúc, có phải chúng ta cũng nên rời đi không?” Thái Úc Lũy không hề đáp lời, y vẫn giữ nguyên dáng vẻ suy nghĩ và nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi đang hôn mê..

Trang Hà biết nếu như không cứu cái gã tại tinh này tỉnh dậy thì chắc Thái Úc Lũy sẽ không chịu ngoan ngoãn rời đi, nghĩ tới đây cậu ta đành bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó vươn tay bắt mạch cho Bạch Khởi

Một lát sau Trang Hà mới ngạc nhiên hỏi: “Cái này là thế nào? Tại sao vẫn bất tỉnh? Không phải là giả vờ chứ?” Thái Úc Lũy lắc đầu: “Ta cũng đã kiểm tra qua, thân thể và hồn phách của hắn không có vấn đề gì, nếu như phải nói nguyên nhân hắn vẫn bất tỉnh..

Thì có lẽ do vừa rồi hắn đã hít phải một hơi oán khí của Cùng Kỳ phun ra trước khi chết.” Trang Hà hơi giật mình hỏi: “Không thể nào, lúc con hung thú đó chết thì chẳng phải cái gã này đã bị vùi trong đất sao? Kể cả có bị hít vào cũng đâu đến lượt hắn?” Hoàn toàn chính xác, Thái Úc Lũy cũng cảm thấy Trang Hà nói có lý, nhưng nếu như không phải là nguyên nhân này, vậy thì tại sao Bạch Khởi vẫn mãi chưa tỉnh? Chẳng nhẽ đúng như Trang Hà đã nói, hắn đang giả vờ...? Nhưng điều này cũng không hợp lý? Tại sao Bạch Khởi lại giả vờ ngất? Chẳng lẽ cảm thấy xấu hổ vì bị chôn trong đất? Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Thái Úc Lũy gạt đi, bởi vì y thấy Bạch Khởi là một người quang minh lỗi lạc, dám nghĩ dám làm, nhất định không thể nào thấy ngượng vì loại chuyện này

Hơn nữa, Cùng Kỳ cũng không phải mãnh thú bình thường, biểu hiện trước đó của Bạch Khởi có thể được gọi là dũng mãnh so với đám quân Tần, không phải người bình thường có thế bằng được

Ngay lúc Thái Úc Lũy đang chưa tìm được nguyên nhân, Trang Hà đột nhiên ghé vào tai y nói thầm vài câu, Thái Úc Lũy nghe xong có vẻ do dự hỏi: “Cái này được không?” “Không thử một chút thì làm sao biết có được hay không, quân thượng tiếp xúc với người phàm quá ít, căn bản không hiểu rõ chỗ gian xảo của bọn họ...”Trang Hà nói với vẻ khinh bỉ

Thái Úc Lũy không thể phủ nhận, mấy lần y đến du lịch ở nhân gian đều được Trang Hà dẫn đi, có thỉnh thoảng gặp mấy người phàm cũng toàn là dân chúng bình thường, phần lớn đều là người lương thiện nên lòng dạ không quá

sâu.