Thợ Săn Xác Chết

Chương 1867: Thiên lôi phá trận

Sau đó chú họ kiểm tra qua tình trạng hai tay của tôi, đúng như tôi đã dự đoán trước đó, vết thương có vẻ hơi sâu, nhất định phải đến bệnh viện khâu lại... Tình huống của tôi nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của chú, vì thế chúng tôi không thể không xuống núi ngay3lập tức.

Mặc dù bây giờ tôi không biết tình hình của chú Lê và Đinh Nhất như thế nào, nhưng dù gì bọn họ cũng đã thoát ra, cho nên tôi cũng không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Còn chuyện phong thủy của trận pháp này có thể khôi phục hay không, nếu không khôi phục1được thì thôn dân thôn Nhạn Lai sẽ gặp chuyện gì... Tất cả những điều này không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi!

Chú họ di chuyển rất nhanh trong rừng, mặc dù tôi không biết đường nhưng không quan trọng, chỉ cần đi theo bước chân của chú là được. Chẳng bao lâu sau, chú họ đã8dẫn tới tìm được con đường nhỏ, nhờ có ánh trăng nên tôi nhìn thấy được đẩy đúng là một con đường nhỏ...

Chắc chỉ có chú họ mới nhận ra được đây là một con đường. Theo suy đoán của tôi thì đây là con đường do một loại động vật ăn cỏ nào đó trong núi, vừa đi9vừa ăn mới tạo thành một đường hẹp quanh co như thế này, nó vừa gập ghềnh, vừa hơi một chút là sẽ bị nhánh cây đập vào mặt, có mấy lần tôi bị đập đau rát. Nhưng chú họ ở phía trước dường như rất quen với loại đường nhỏ này, một người sống lâu quả nhiên sẽ7tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm... Vừa đi tôi vừa hỏi: “Đúng rồi, các chủ tìm ở đâu ra tảng đá to như thể để chặn khe núi? Làm sáng nay Ngô Triệu Hải phải dùng cần cẩu để chuyển tảng đá đi đấy ạ!”.

Chú họ đang đi phía trước cười gian, trả lời: “Tảng đá đó là do chú dùng bùa dẫn sét bổ xuống từ trên núi, trận pháp dính với suối nước đã rách, không phải dời nó đi là khôi phục đơn giản như vậy được đâu.” Lời chú họ nói đúng như những gì tôi đã đoán, tôi vội truy hỏi: “Bùa dẫn sét là cái gì ạ? Tại sao có thể biến ra một tảng đá lớn như vậy?” Chú họ vẫn luôn đi trước nghe thể lập tức quay đầu lườm tôi một cái và bảo: “Cháu đúng là chẳng biết gì, cái đó không phải biển ra tảng đá mà là bổ từ trên núi xuống! Bùa dẫn sét tức là đưa tới Thiên Lôi đánh chết một số tà ma làm việc ác. Trận pháp phong thủy của thôn Nhạn Lai đúng là mối họa lớn, cũng đáng cho chú dùng Thiên Lôi phá trận!”

Thấy chú họ nói oai phong như vậy, tôi ngạc nhiên thốt lên: “Chú được đó! Vậy mà còn gọi được cả Thiên Lôi? Không đúng, cái đó mà cũng có thể dùng búa gọi đến được ạ?” Chú họ cười thần bí, đáp: “Ý trời không thể tiết lộ... mà vốn có nói cháu cũng không hiểu!”

Tôi nghe thấy cũng đúng, thế là không tiếp tục hỏi về chuyện Thiên Lôi nữa, nhưng vừa nghĩ đến cái đầu của Đàm Lỗi, tôi bèn vội vàng hỏi: “Tên nhóc Đàm Lỗi làm sao lại bị thương ạ, cháu thấy trên đất có khá nhiều máu nên chắc bị thương không nhẹ đầu, không biết chú Lê có đưa nó đến bệnh viện không...”

Chú họ nghe tôi hỏi tình huống Đàm Lỗi thì liên tục lắc đầu bảo: “Đừng hỏi nữa, lúc đó sau khi tảng đá rơi xuống, chú thấy khe núi đã bị cắt đứt nên chuẩn bị cùng mọi người rời khỏi chỗ đó, vậy mà không ngờ người của thôn Nhạn Lai đến quá nhanh, họ ngăn cản bọn chú. Đàm Lỗi trẻ tuổi nóng tính nên ra tay đánh nhau với đối phương, một người đánh mười người... Kết quả bị một người trong số đó dùng gậy đập vỡ đầu.”

“Cho nên chú thấy tình hình không ổn là chạy luôn?” Tôi tiếp lời.

Chú họ tức giận đáp lại: “Chú không chạy thì làm gì bây giờ? Lúc đó cháu bị vây trong mắt trận nên không hề biết gì về tình hình dưới núi, nếu chúng ta toàn quân bị diệt vậy còn một mình cháu có thể làm gì? Mà mười mấy tên đó đều rất hung hãn, nhìn là biết toàn là dân liều mạng cả, nếu lúc đó cứ cố phản kháng thì tuyệt đối không có quả ngon để ăn đầu. Cũng may tên nhóc Đàm Lỗi chịu một gậy là xong luôn, nếu cứ dây dưa tiếp có khi còn bị thương nặng hơn. Cháu sau này cũng phải cẩn thận, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì nhận thua, không cần xấu hổ!”

Thật ra tôi cũng biết chú họ nói có lý, nếu như lúc đó Đàm Lỗi không phản kháng thì đầu của cậu ta cũng không cần chịu một gậy! Tên ngốc này cũng thật là, một người đánh mười người? Cậu ta nghĩ mình là Hoàng Phi Hồng chắc?!

Trong lúc chúng tôi nói chuyện, con đường nhỏ dưới chân cũng sắp kết thúc, lúc này chú họ chỉ vào chỗ có ánh sáng phía xa bảo: “Hướng đó chính là thôn Nhạn Lai, bây giờ chúng ta vòng qua đó đi.”

Tôi vội hỏi lại: “Sau đó thì sao ạ? Đi vòng qua rồi lại đi đường nhỏ à?” Chú họ lắc đầu: “Cháu ngốc à! Đã vòng qua thôn Nhạn Lai rồi còn đi đường nhỏ làm gì nữa! Đương nhiên bắt xe xuống núi! Chỉ cần qua khỏi thôn Nhạn Lai là dễ rồi, chỉ không biết lão Lê và Đàm Lỗi thế nào? Đúng rồi, Đinh Nhất đâu? Không phải cậu ta vẫn luôn đi theo cháu sao?”

Tôi bèn kể lại việc giao Đinh Nhất đang bị thương cho Lý Bác Nhân và cũng nói một lượt chuyện tiễn chú Lê xuống núi, chú họ nghe xong nói với vẻ nặng nề: “Hiện giờ cũng chỉ có thể xuống núi xong rồi lại liên lạc với bọn họ... Đúng là không có đầu nào làm người ta bớt lo.”

Lúc này thôn Nhạn Lai vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, nhưng so với sự yên tĩnh lúc trước thì bây giờ quá mức ầm ĩ, vừa nhìn là biết có chuyện xảy ra! Tôi và chú họ đứng ở rừng cây đối diện để quan sát tình huống trong thôn. Chú họ trầm giọng nói: “Bọn họ chuẩn bị đi lục soát núi đấy... Có khi dưới núi đã lập trạm kiểm soát rồi!”

Tôi hơi nóng này hỏi lại: “Vậy phải làm sao bây giờ, chú cháu mình còn tiếp tục xuống núi không?” Chú họ không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn: “Đương nhiên phải xuống, ở lại trên núi chắc chắn sẽ chết!” Tôi nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong thôn mà nhỏ giọng nói với chú Lê: “Xe của chúng ta vẫn còn ở trong thôn, hay chờ những người này lên núi xong, chúng ta trộm mấy chiếc xe này được không?” Chú họ lắc đầu trả lời: “Nghĩ gì vậy? Làm như thế không phải nói cho bọn họ biết là chúng ta lái xe chạy à?” “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Từ đây xuống dưới núi chắc cũng phải bốn mươi phút chạy xe, nếu như chúng ta cứ đi trong rừng chắc chắn sẽ bị bọn họ bắt được!” Tôi hơi lo lắng.

Ai ngờ chú họ lại biểu hiện như đã tính kĩ rồi: “Không sao, chú tự có biện pháp đưa cháu xuống núi, đi thôi...”

Sau đó chú họ dẫn tôi đi thẳng một mạch trong rừng đến tận khi vòng qua thôn Nhạn Lai, chúng tôi mới chui ra khỏi rừng và đi xuống chỗ con đường chính. Nhưng thời gian này gần như không thể đón xe trên đường núi, bởi vì chỉ cần lái xe có đầu óc bình thường sẽ không cho hai người đàn ông lên xe đầu.

Nhưng tôi thấy chú họ dường như không hề lo lắng mà dán một lá bùa vàng lên trán tôi rồi bảo: “Lát nữa đừng lên tiếng...”

Tôi ngơ ngác không biết chú họ đang tính toán cái gì. Nhưng khi tôi làm theo lời chú đứng ở ven đường, thì chỉ vài phút sau đã thấy một chiếc xe việt dã màu trắng dừng bên cạnh...