Thợ Săn Xác Chết

Chương 1861: Không gì không làm được

“Nhóc con, đừng nói như mình cao thượng lắm, khi đối mặt với cái chết, chẳng ai là không ích kỷ cả, nếu không đồng bọn của mày tại sao lại vứt mày để chạy trước?” Hoàng Cẩn Thần hỏi lại.

Tôi nghe xong đầu tiên là yên lặng một lúc rồi sau đó mới ung dung trả lời: “Hoàng đại sự, tạo không rõ khi mày còn sống là người như thế nào, nhưng tao nghe đồ đệ của mày là Lý Bác Nhân nói mày là người tốt. Trước đó tao còn muốn tin tưởng anh ta nhưng bây giờ3thì không. Một người sau khi chết biến thành lệ quỷ có thể thay đổi tính cách nhưng không thể thay đổi nhận thức. Dù mày đã làm quỷ vài chục năm nhưng không phải cũng đã từng sống một đời người sao? Hôm nay mày có thể nói ra những lời này thì chỉ có thể chứng minh trước đây mày là một kẻ giả nhân giả nghĩa, mày lừa đồ đệ và cũng lừa gạt những người đã từng mời mày... Người sống một đời, nếu như thiếu mất niềm tin với nhau thì sẽ cảm thấy cuộc sống1vô cùng mệt mỏi. Trong mắt của mày, hai người chú của tạo và an toàn của mình nên bỏ tạo lại mà chạy. Nhưng trong mắt tạo lại là vì cứu bọn họ nên cố ý để mày xuất hiện. Đồng thời tạo cũng tin rằng bọn họ thoát khỏi đây xong nhất định sẽ nghĩ cách cứu tạo. Từ trước đến giờ tao chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Dù đến cuối cùng bọn họ không thể thành công và tạo chết ở chỗ này, nhưng tao vẫn tin rằng bọn họ đã dùng hết sức lực để8cứu tao, trong tim tao mãi mãi sẽ không tuyệt vọng. Tao biết hoàn cảnh mỗi người khác nhau nên không có tư cách trách mày tại sao lại biến thành một người giả nhân giả nghĩa, nhưng tao đồng tình với mày vì bất kể khi còn sống hay đã chết thì mày cũng chỉ là một kẻ đáng thương!”

Tôi biết những lời này đã hoàn toàn chọc giận Hoàng Cần Thần, hai tay của ông ta nắm chặt lại và nhìn tôi bằng ánh mắt dữ tợn: “Nói linh tinh nhiều như vậy rồi cuối cùng chẳng phải vẫn9chết ở chỗ này? Mày đáng lẽ đã trở thành Quỷ Vương trong trận, thật không ngờ mày lại ngu xuẩn như thế!”

“Quỷ Vương? Có tiền lương không? Tao cũng không hiểu, khi mày còn sống không phải căm thù trận phong thủy ăn người này đến tận xương sao? Tại sao sau khi chết lại biến thành tín đồ trung thành của nó vậy?” Tôi buồn bực hỏi.

Hoàng Cẩn Thần lạnh lùng hét to: “Dung tục! Mày xem khi còn sống có gì tốt, cả ngày bị cuộc sống làm đau đầu, toàn mong muốn những thứ mờ ảo... Nhưng7cuộc sống chỉ ngắn ngủi vài chục năm, kể cả mày có một đống tiền thì thế nào? Chết có mang đi được không? Chúng tao lại khác, mặc dù bây giờ chúng tao không phải là người nhưng lại đạt được thăng hoa, chúng tao đã siêu thoát khỏi thân thể và trở thành không gì không làm được!”

Tôi thấy Hoàng Cẩn Thần đúng là có khả năng dụ dỗ người khác, nếu ông ta còn sống không đi làm đại sư phong thủy mà đi làm giảng viên chắc cũng kiểm không kém gì làm đại sư. Không gì không làm được? Nếu bọn họ thật sự như thế thì tại sao lại bị vĩnh viễn vây ở chỗ này?

Tôi tiếp tục trầm giọng nói: “Được rồi! Thu lại mấy lời lừa gạt đó đi, nếu như hôm nay tao chết ở đây, lúc đó mày lừa tao cũng không muộn, mấy câu chuyện của mày chẳng có tác dụng gì đối với một người sống như tao đâu! Đừng tẩy não tao nữa, người đang sống ai lại muốn đi chết? Tao chưa từng nghe thấy làm quỷ mà lý lẽ hùng hồn như vậy! Mà tao cũng nói cho mày biết, tao chưa từng thấy lệ quỷ nào có kết cục tốt, chẳng lẽ mày nghĩ rằng có thể tồn tại cùng với tà trận này mãi mãi sao?”

Hoàng Cẩn Thần cười lạnh đáp: “Tao có kết cục tốt mày chưa chắc có thể nhìn thấy, nhưng tạo lại chắc chắn thấy mày không có kết quả tử tế...” Ông ta nói xong đột nhiên chuyển động sợi xích nối âm hồn, một ác quỷ phía sau vụt một cái nhảy lên đằng trước và nhìn tôi với vẻ mặt tham lam.

Nhìn quần áo của tên này chắc không phải người hiện đại, chắc là người đọc sách vào năm ba mươi của thế kỷ trước, cả người hắn khoác một chiếc áo bào dài màu xám đen và đeo thêm một chiếc kính mắt có gọng màu đen. Tôi biết những kẻ bị xích khóa hồn trói lại khi còn sống không phải người bình thường, chắc gã này khi còn sống cũng là người có trình độ phong thủy rất giỏi. Người đàn ông mặc áo bào vừa tiến lên đã đánh giá tôi một lượt, rồi sau đó chậm rãi nói: “Đừng làm một con ma vô danh khi chết dưới tay ta, mau báo tên họ ra...”

Tôi nghe giọng nói có vẻ nho nhã này thì cố ý chọc tức hắn: “Tao sắp trở thành Quỷ Vương của trận này, làm sao mày có thể tùy tiện hỏi?”

Ai ngờ tôi vừa dứt lời, gã đàn ông mặc áo bào đó đã vọt đến trước mặt sau đó đặt tay lên cổ tôi, dáng vẻ của hắn hoàn toàn khác so với lúc trước, lực tay của hắn suýt nữa làm tôi không thở được.

Đặc biệt là bàn tay của gã này giống như một chiếc kìm lạnh giá mang theo một dòng khí lạnh, tiếp đó là giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Cảm giác bị lũ quỷ nhỏ cắn xé vừa rồi không dễ chịu chứ! Nói thật cho mày biết, chỉ cần mày bước vào mặt trận này, những gì mày nhìn thấy đều là thật, mặc dù bọn tao chỉ là hồn phách không còn thân thể nhưng vẫn có thể gϊếŧ mày ở chỗ này, đây chính là không gì không làm được mà Hoàng đại sư vừa nói...”

Cảm giác bị bóp cổ không hề dễ chịu, hơn nữa cái gã này khỏe kinh người nên gần như xách được tôi từ dưới đất lên... May mà trên tay tôi còn Kim Cương Xử, vào lúc sống chết trước mặt tôi không còn lo nghĩ được nhiều mà đâm thẳng nó vào ngực gã đàn ông mặc áo bào này. Vẻ mặt gã đàn ông này vừa rồi còn hung hãn mà trong nháy mắt đã cứng lại, hắn không thể tin mà cúi đầu nhìn vào ngực mình, Kim Cương Xử của tôi đang cắm vào đó... Rất nhanh, thân thể của hắn bắt đầu vỡ vụn từ ngực, giống như gió thổi hạt cát bay trong không khí. Khi nhìn thấy người đàn ông mặc áo bào tan thành mây khói, tôi lập tức thu Kim Cương Xử lại, sau đó nhìn về phía Hoàng Cần Thần và nói: “Đây chính là không gì không làm được mà mày đã nói sao?”

Hoàng Cẩn Thần căm hận nhìn Kim Cương Xử trong tay tôi: “Không ngờ mày có thể tìm lại pháp khí này, xem ra tao đã đánh giá thấp mày.”

Lúc này tôi ước lượng một chút chiếc Kim Cương Xử trong tay rồi mở miệng: “Đây là pháp khí nhà Phật, đâu phải là thứ mấy âm hồn chúng mày có thể mơ ước? Hôm nay chúng mày lần lượt xếp hàng hay cùng nhau tiến lên!”

Hoàng Cẩn Thần thấy Kim Cương xử của tôi lợi hại đương nhiên không dám tiếp tục mạo hiểm, nhưng tôi thấy biểu hiện của ông ta vẫn như đã tính trước mọi chuyện, mà không hề sợ hãi Kim Cương Xử trong tay tôi. Lúc này Hoàng Cần Thần nhìn thoáng qua chiếc Kim Cương Xử trong tay tôi: “Pháp khí nhà Phật chủ yếu dùng để siêu độ âm hồn, nhưng pháp khí này của mày lại có lệ khí nặng nề, xem ra đã gϊếŧ vô số ma quỷ, chẳng lẽ mày không nghĩ đến một ngày nào đó sẽ bị nó phản phệ sao?”