*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dù đã cách một lớp vải, tôi vẫn cảm thấy vật kia mơ hồ tản mát ra tà khí
Điều này quả thật ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của tôi! Làm cho tôi có cảm giác là mình sẽ mơ thấy nó sau khi ngủ vậy
Đinh Nhất thấy tôi vẫn mở mắt không ngủ thì cau mày: “Cậu đừng nhìn chằm chằm nó nữa, vật này rất kỳ quái, sau khi trở về phải giao cho sự phụ xử lý mới được.”
Tôi cười khổ, đáp: “Tôi cũng không muốn đầu! Nhưng không biết vì sao, tôi không kìm được cứ muốn nhìn nó.”
Bạch Kiện giường bên cạnh cũng chen miệng: “Đừng nói là cậu, ngay cả anh cũng không ngủ được, luôn cảm thấy vật này đang nhìn chúng ta qua3lớp vải...” Tối nghe Bạch Kiện nói cũng có cảm giác này thì trong lòng trở nên căng thẳng, sau đó tôi lập tức đứng dậy, vén tấm vải bọc tượng đồng song thân ra xem, lập tức thẩy kinh hãi trong lòng
Tượng đồng trước đó không có biểu hiện kỳ lạ gì, mà vào lúc này, cặp mắt người đàn bà lại đỏ tươi, dường như mơ hô tỏa ra tia máu.
“Tại sao lại như vậy? Trước đó hình như không thấy mắt nó đỏ mà?” Bạch Kiện ngơ ngác nói.
Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt đỏ tươi như máu của tà phật song thân, một suy nghĩ không tốt sinh ra từ đáy lòng: “Có khi chúng ta đã bị đưa vào tròng rồi...”
“Là sao?” Đinh Nhất nghi ngờ0hỏi.
Tôi chỉ tà phật song thân nói: “Nếu như Hàn Thái Long thật sự không muốn để chúng ta biết Lý Đại Khánh, Tổng Tam Thủy đã từng thờ phụng tà thần gì, vậy lão chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch hiện trường, tại sao lại lưu lại một nắm tàn hương để cho người ta phát hiện ra chứ? Thật khó giải thích?”
“Vậy ý cậu là đối phương cố ý lưu lại để dụ chúng ta đến đây?” Bạch Kiện cau mày nói
Tôi gật đầu: “Từ nhà Lưu Lực An đến nhà Lý Đại Khánh, đối phương đều để lại một nhúm tàn hương cho chúng ta..
Chỉ sợ đó là để từng bước dẫn chúng ta tới nhà của Tổng Tam Thủy.”
Bạch Kiện vỗ bộp lên đầu: “Đúng vậy! Sao lúc5đầu tôi không nghĩ tới chứ? Nhưng đối phương dẫn chúng ta tới đây là muốn làm gì?” Tôi lắc đầu: “Bây giờ chưa biết được, anh mau gọi điện cho người tài xế xem có thể liên lạc được không..
Nếu quả thật không được, anh hãy dùng điện thoại để liên lạc với cảnh sát địa phương đi.”
Bạch Kiện vội vàng cầm điện thoại di động lên liên tục gọi vào số máy người lái xe, nhưng kết quả vẫn như vừa nãy, từ đầu đến cuối đều không liên lạc được.
Đinh Nhất thấy vậy thì lắc đầu nói: “Không đúng..
chuyện này không thích hợp, chúng ta mau rời khỏi đây trước rồi nói sau, đi ngay đêm nay! Không thể chờ thêm được nữa!!”
“Nhưng không liên lạc được với lái4xe, chúng ta không có xe thì đi kiểu gì?” Vẻ mặt Bạch Kiện rầu rĩ.
Vietwriter.com
Đinh Nhất nghe vậy lại nói vô cùng kiên quyết: “Không có xe cũng phải đi, tiếp tục ở lại đây sợ rằng sẽ xảy ra chuyện! Hàn Thái Long đã tốn công mất sức dụ chúng ta tới đây, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn chúng ta ở lại thôn này một đêm như vậy đâu...”
Tôi biết Đinh Nhất nói có lý, vì vậy gật đầu tán thành: “Được! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ.” Nhưng sau đó Đinh Nhất lại bảo tôi với Bạch Kiện trước tiên đừng nóng vội, để anh ta đi ra ngoài xem xét tình hình, nếu như ở cửa cả người canh chừng, mấy người chúng tôi9sẽ nhảy qua cửa sổ phía sau để đi
Nhưng Đinh Nhất vừa ra ngoài đi một vòng lại phát hiện bên ngoài ủy ban của thần không có một ai cả...
Tôi nghe anh ta nói vậy thì trong lòng càng bất an hơn: “Sao có thể như thế? Nhìn điệu bộ của Tổng Phú Quý trước đó thì chắc chắn sẽ không tùy tiện để chúng ta đi, làm sao có thể không cho ai ở lại chỗ chúng ta được chứ?”
Đinh Nhất cũng đầy hoang mang: “Đúng là điều này rất đáng ngờ..
Tôi nghĩ họ sẽ canh giữ khu nhà này, đến một giọt nước cũng không lọt ra được là chuyện thường, nhưng bây giờ ngay cả một người canh chừng cũng không có thì ngược lại hơi bất thường.”
“Làm sao đây? Có đi nữa không?” Ngay lúc này, Bạch Kiện không biết phải làm gì
Tôi suy nghĩ rồi nói với hai người họ: “Đi, mang theo tượng tà phật này, chúng ta cứ đi ra ngoài từ cửa chính...” Sau khi chúng tôi ra khỏi trụ sở chính của ủy ban thôn thì thấy bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói là bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng không có
Mặc dù bây giờ đã quá nửa đêm, nhưng thôn yên tĩnh như vậy cũng không bình thường..
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, giống như nhà nhà đều không có người sống vậy.
Trước đó Bạch Kiện đã dặn dò tài xế đậu xe ở ngoài thổn, nhưng chắc hẳn là không quá xa, cho nên ba chúng tôi lập tức nhanh chóng đi về hướng đầu thốn, hy vọng có thể tìm được xe và tài xế bên ngoài thôn.
Không ngờ khi chúng tôi đi qua tiệm tạp hóa lúc trước, lại thấy nó vẫn sáng đèn, không ngờ tiệm nhỏ như vậy lại mở cửa hai mươi tư giờ
Nhưng không biết có phải cảm giác của tôi bị sai hay không, nhưng khi đi ngang qua tiệm nhỏ đó, tôi thấy bên trong mơ hồ có một mảng ánh sáng màu đỏ
Tôi vội lắc đầu, kéo suy nghĩ của mình quay lại
Bây giờ, bất kể thế nào cũng phải ra khỏi thôn trước đã.
Bạch Kiện vừa đi vừa gọi cho người tài xế, nhưng điện thoại của anh ta vẫn không liên lạc được
Cuối cùng, chẳng còn cách nào, anh ta đành gọi về cục để hỏi người đồng nghiệp trực đêm một chút tình hình, xem tổ điều tra lần trước trở về có vấn đề gì hay không? Diện tích của thôn Quang Thủy không lớn, mấy người chúng tôi rất sốt ruột nên tất nhiên bước chân cũng dài hơn, vì vậy chỉ trong chốc lát chúng tôi đã đến cổng thôn và lập tức thấy xe của mình đỗ ở dưới một gốc đa lớn
Chúng tôi mừng thầm, vội chạy về phía xe
Nhưng khi đến gần, lòng ba người chúng tôi đều lạnh toát..
cửa xe chỗ ghế lái đang mở, mà ở chỗ ngồi của tài xế có vết máu
“Anh tài xế đã xảy ra chuyện rồi.” Đinh Nhất nói ra suy đoán trong lòng chúng tôi.
Bạch Kiện tức giận đập lên cửa xe: “Thật không ngờ người trong thôn này lại ngông cuồng như vậy.” Ngay lúc đó thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên reo lên, Bạch Kiện lấy ra xem quả nhiên là đồng nghiệp liên lạc trước đó gọi lại
Nhưng sau khi nghe máy, sắc mặt anh ta càng nặng nề, dường như có một tin tức rất xấu đang chờ chúng tôi.
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Kiện trầm giọng nói với chúng tôi: “Đồng nghiệp tôi nói, tổ điều tra vốn chưa trở về, cho nên trong thành phố cũng không biết tình hình cụ thể của tổ điều tra...” “Chưa trở về? Sao có thể như thể được? Không phải đã đi mấy ngày rồi ư?” Tôi giật mình.