Thợ Săn Xác Chết

Chương 1446: Nghèo rớt mồng tơi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hôm nay tôi muốn xem thử có phải là Trịnh Tú Vân gây ra chuyện này không.

Nhưng khi chúng tôi vừa lên tầng bốn chợt nghe được tiếng đàn dương cầm trong phòng họp truyền ra..

Du dương uyển chuyển, rất êm tai

Chỉ tiếc tại thời khắc này, trong một tòa nhà không người vang lên tiếng đàn chỉ góp phần làm không khí thêm quái dị.

“Ban ngày ông lão gác cổng đầu nói có tiếng đàn?” Sắc mặt Đàm Lỗi trở nên khẩn trương

Tôi nói với cậu ta: “Chỉ sợ nếu như trong thời gian này không đi đến tầng bổn sẽ không nghe được những âm thanh đó, trước đây chắc nhân viên trực ban tới tầng một đã bị dọa mà đi ra rồi, làm sao có thể leo lên tầng bốn để nghe tiếng đàn này?” Đàm Lỗi gật đầu: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đi2vào hay vẫn ở ngoài nghe?” Chú Lê nghe xong cốc lên cái đầu quả dưa của cậu ta một cái: “Nghe cái gì mà nghe! Vào trong xem rồi nói tiếp...” Đinh Nhất thảy Chú Lê nói muốn đi vào, bèn đi lên trước mở khóa

Khóa cửa phòng hội nghị thường rất đơn giản, Đinh Nhất chỉ dùng mười mấy giây đã nhẹ nhàng mở ra

Nhưng đúng lúc chúng tôi đẩy cửa vào, toàn bộ đèn tầng bốn đồng thời sáng lên..

Biến cố bất thình lình làm chúng tôi đểu sững sờ, tôi đoán nếu như lát nữa chúng tôi có gây ra động tĩnh gì, cậu giáo viên trực ban chắc cũng không dám tới kiểm tra

Tiếng đàn dương cầm vừa rồi vẫn còn đang vang lên du dương, mấy người chúng tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một chiếc đàn đặt trên khán đài9trong phòng

Nhưng để cho người ta thấy kinh dị là, mặc dù trong chiếc đàn phát ra âm thanh du dương, nhưng xung quanh nó lại trong không...

Đàm Lỗi nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ không khí đang đánh đàn?”

Chú Lê đưa tay ra hiệu cậu ta đừng lên tiếng, sau đó một mình từ từ đi về phía chiếc đàn vẫn đang diễn tấu..

Lúc đó, ánh mắt chúng tôi đều dõi theo Chú Lê cho nên không ai để ý tới phía sau lưng

Đến tận khi tôi cảm giác sau lưng truyền tới một luồng khí lạnh lẽo thấu xương, mới không thể không quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong những dãy ghế đằng sau chúng tôi, có một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi đang ngồi ở đó

Khuôn mặt người này rất đẹp, có thể dùng bốn chữ mặt đẹp như ngọc để hình dung..

Không phải giải6thích theo mấy nghĩa xấu mà chính là nghĩa đen của nó

Mặc dù xã hội bây giờ đều coi gầy là đẹp, nhưng một người đàn ông thuần khiết như tôi có thể nói rất chân thành cho những cô gái muốn trở nên gầy biết là, thật ra đa số đàn ông đều không thích phụ nữ quá gầy gò.

Người phụ nữ trước mặt này chính là mẫu người hoàn hảo trong mắt đa số đàn ông, thành thục, thùy mị, dáng người làm người khác mơ màng, cũng chính là điều mà người ta vẫn hay gọi: “Vẻ đẹp của người vợ”

Nếu không phải toàn thân bà ta có âm khí để người khác phải tránh xa ba bước, tôi còn định chủ động qua đó bắt chuyện đấy.

Loại phụ nữ thế này, ngoại trừ bọn choai choai không thích ra, có thể nói là từ hai mươi cho0đến tám mươi tuổi đều sẽ suy nghĩ miên man..

Không cần đoán cũng biết người này là ai, tôi thật sự không nhịn được trong lòng thầm mắng Lưu Hải Phúc không biết nhìn hàng! Một người phụ nữ như thế này mà không muốn?

Có lẽ đã quá lâu không nhìn thấy người sống như chúng tôi, Trịnh Tú Vân hơi mờ mịt nhìn mấy người chúng tôi, một lúc lâu vẫn không nói câu gì

Cuối cùng vẫn là Chú Lê mở miệng trước: “Cô chính là Trịnh Tú Vân à?” Nghe thấy Chú Lê gọi tên mình, Trịnh Tú Vân đột nhiên trừng mắt, giận dữ nói: “Các người là người của Lưu Hải Phúc?”

Chú Lê nghe xong vội lắc đầu: “Đừng hiểu lầm, là Lưu Duệ thuế chúng tôi đến tìm cô...”

Vừa nghe đến cái tên Lưu Duệ, sắc mặt Trịnh Tú Vân thay đổi trong nháy mắt, xem7ra trong lòng bà ta vẫn quan tâm đứa con trai này nhất

Nhưng rất nhanh sắc mặt bà ta lại trầm xuống: “Con trai tôi mới có mười mấy tuổi, làm sao nó có thể thuê các người tới tim tôi chứ?”

Mấy người chúng tôi nghe xong nhận thấy Trịnh Tú Vân đúng là kiểu “Ở trong núi một ngày, trên đời đã mấy ngàn năm”, ý thức của bà ta vẫn dừng lại ở mười mấy năm trước..

Không hề biết Lưu Duệ đã qua tuổi thiếu niên và trở thành một người đàn ông từ lâu rồi

“Lưu Duệ hiện giờ đã trưởng thành rồi..

Cậu ta không còn là đứa bé mười mấy tuổi nữa.” Tôi tốt bụng nhắc nhở bà ta.

Trịnh Tú Vân nghe mà sững sờ, một lát sau mới lẩm bẩm: “Tại sao có thể như thế? Vì sao những chuyện kia cứ như mới xảy ra hôm qua vậy?” Lúc này Chú Lê mới nói với Trịnh Tú Vân: “Lưu Hải Phúc đã chết...”

Nghe thấy tin Lưu Hải Phúc đã chết, Trịnh Tú Vân cũng không lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, ngược lại thương cảm, nói: “Hắn cũng đã chết..

Vậy chẳng phải con trai tôi chỉ còn lại một mình trên đời này hay sao?” Lúc đó tôi không đành lòng nói cho bà ta biết, Lưu Duệ vì báo thù cũng đã phải vào tù, nhưng tất cả mọi chuyện có thể trách ai được đây? Mà cho đến tận bây giờ, Lưu Duệ vẫn không hiểu rõ chuyện xảy ra năm đó..

Thế là tôi bèn đại diện cho Lưu Duệ hỏi chuyện anh ta muốn biết nhất: “Sao bà lại biến thành thế này? Lưu Duệ cũng không tin Lưu Hải Phúc, anh ta không tin bà sẽ bỏ trốn cùng người đàn ông tên Trần Cường.” Trịnh Tú Vân nghe thể thì cười lạnh một tiếng: “Lưu Hải Phúc nói với nó thế à?” Tôi gật nhẹ đầu: “Lưu Duệ vẫn luôn muốn biết chính xác chuyện xảy ra năm đó, trong những năm qua anh ta vẫn luôn đi tìm bà, cũng đến tận mấy năm trước anh ta mới xác định được bà đã gặp nạn.” “Năm đó? Đối với những người sống như các người, những chuyện kia phát sinh ở năm đó, nhưng đối với tôi mà nói thì nó mới phát sinh ở ngày hôm qua.” Mặt Trịnh Tú Vân mặt tràn đầy ưu thương

Sau đó chính miệng Trịnh Tú Vân nói cho chúng tôi nghe những chuyện đã bị phủ bụi của năm đó..

Năm đó, Lưu Hải Phúc chỉ là một đứa trẻ mồ côi nghèo rớt mồng tơi, mặc dù hắn học rất giỏi, nhưng vì không có tiền đi học, cho nên đành phải tốt nghiệp trung học xong đến làm công trong xưởng của cha Trịnh Tú Vân

Lưu Hải Phúc khi đó hai mươi mốt tuổi, Trịnh Tú Vân mười bảy, bởi vì thân thể không khỏe nên Trịnh Tú Vân không theo kịp việc học hành, cha của Trịnh Tú Vân là Trịnh Vĩ Hoa muốn tìm người hiểu biết đến dạy kèm cho con gái

Chỉ tiếc Trịnh Vĩ Hoa tìm vài người mà vẫn không được, cuối cùng kế toán trong xưởng nhắc với ông ta về Tiểu Lưu ở trong xưởng lúc đi học có thành tích rất tốt, gần đây vẫn luôn học thêm vào buổi tối vì đang dự định đi thi đại học!