Thợ Săn Xác Chết

Chương 1360: Vui mừng hớn hở

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cuối cùng tại ngày thứ tự sau khi chuyện xảy ra, nồng độ cacbon điôxít trong hầm mỏ đã hạ xuống, bọn họ đã thông được một đường ống cứu viện để đưa vào một chút đồ tiếp tế, đảm bảo những thợ mỏ kia có thể sống sót. Tôi lúc này không thể không thâm phục người cha không chịu ký tên đó, chính bởi vì có ông ta kiên trì, mười mấy người thợ mỏ phía dưới mới có hy vọng sống sót. Có lẽ bây giờ trong mắt người khác, ông lão này quá kiên cường, rõ ràng đã không còn khả năng còn sống, vẫn nhất định cố chấp bắt người xuống cứu... Nhưng đến cuối cùng khi cứu người lên, những người từng đồng ý ký2tên từ bỏ người nhà sẽ đối mặt thế nào với người thân của mình? Dù sao bởi vì quyết định của mình mà suýt nữa hại chết bọn họ.

Trong lúc chờ đường hầm được thông chúng tôi cũng không nhàn rỗi, mọi người đi cùng chú Lê để giải quyết hậu sự cho thợ mỏ. Có số lượng lớn thi thể cần giải quyết như thế, chúng tôi thật sự bận như lửa cháy sau mông.

Ngay khi chú Lê làm xong pháp sự siêu độ cho các thợ mỏ, bên giếng mỏ truyền đến tin tức tốt, đường ống cứu hộ có quan hệ đến tính mạng mười mấy người đó đã được thống... Mà hiện tại đã có thể xác định, bền đầu kia của đường ống không chỉ8có một người còn sống.

Sau đó nhân viên cứu hộ bắt đầu thông qua đường ống vận chuyển vào trong một chút dịch dinh dưỡng để bảo đảm những thợ mỏ đó có thể duy trì thể lực tiếp tục chờ giải cứu.

Chờ đợi bất cứ thứ gì đều là một loại giày vò, đặc biệt tại thời điểm này, chúng tôi thì còn tốt, buổi tối có thể nghỉ ngơi. Có rất nhiều nhân viên cứu viện đã ba mươi mấy tiếng liên tục không được chợp mắt, dù sao họ cũng đang chạy đua với thời gian, mọi người đều hi vọng nhanh chóng cứu được tất cả những người phía dưới lên...

Dưới sự mong đợi của mọi người, cuối cùng tại trước ánh sáng bình minh ngày thứ6bảy, toàn bộ thợ mỏ mất tích đã được giải cứu thành công, khi bọn họ được nâng ra khỏi giếng, bốn phía vang lên những tiếng vỗ tay vang dội. Những tiếng vỗ tay này chẳng những dành cho nhân viên cứu hộ không hề từ bỏ nghĩ cách cứu người, càng là cho những thợ mỏ dũng cảm tự vệ khi xảy ra tai nạn... Mười mấy người thợ mỏ may mắn còn sống có nghĩa là sẽ có mười mấy gia đình không phải chịu thảm kịch cửa nát nhà tan.

Chúng tôi nhìn khung cảnh cảm động này cũng thấy vành mắt mình ửng đỏ... Ai ngờ ngay lúc một người thợ mỏ sau cùng thành công ra khỏi giếng, tôi lại thấy một cảnh tượng kỳ quái,3người thợ mỏ trước đó bị tảng đá lớn nên đứt đôi vậy mà cũng đi theo những thợ mỏ may mắn sống sót này ra khỏi giếng.

Mặc dù ở đây có hơn trăm người, nhưng cũng chỉ ba chúng tôi nhìn thấy anh ta, người thợ mỏ này cũng thật đáng thương, chỉ chậm vài bước, nếu không cũng có thể còn sống đi ra.

Ngay cả tôi đều nghĩ như vậy, nói gì là anh ta, chắc người này cũng cảm thấy không cam lòng, lúc này mới luôn đi theo phía sau mấy người kia... Chú Lê lúc này vô tình đi đến phía sau cùng đội ngũ cứu hộ, tiện tay đập lên thân người cuối cùng một lá bùa vàng, trong nháy mắt âm hồn đó liền5biến mất. Thật ra tôi rất đồng tình với anh ta, thể là nhỏ giọng hỏi chú Lê: “Chú đuổi anh ta đi à?”

Chủ Lê gật đầu: “Đuổi thì đuổi rồi, nhưng sự tình không đơn giản như thế, oán khí của âm hồn này rất nặng, nếu như bỏ mặc không quan tâm nhất định sẽ biến thành ác ma.”

Tôi nghe thể thì giật mình: “Nghiêm trọng thế cơ à?” Chú Lê suy nghĩ rồi nói: “Đi thôi, đi tìm lão Ngô trước đã, hỏi xem thi thể người đó hiện giờ ở chỗ nào?” Khi chúng tôi tìm tới Ngô Tây Sơn nói rõ tình huống xong, ông ta cũng sầm mặt lại: “Thi thể đó không có người nhà đến nhận, chắc vẫn đang nằm trong chỗ chứa xác của khu mỏ!” Chú Lê nghe liền liên tục lắc đầu: “Bảo sao oán khí của hắn nặng như thế, chết oan uổng như thế cơ mà, gia đình của hắn đâu?”

Ngô Tây Sơn nghe xong thở dài: “Thợ mỏ đó tên là Lý Trung, hắn ly hôn với người vợ đầu rồi sống với một người phụ nữ đã có con, chẳng phải người phụ nữ đó là một trong mười gia đình ký tên từ bỏ hay sao? Người phụ nữ đó là người đầu tiên ký tên, sau đó cô ta thấy Lý Trung có khả năng được cứu lên thì bực mình mà đi trước rồi.”

Tôi cũng cảm thấy không đáng cho Lý Trung, đúng là mắt mù mới sống với một người phụ nữ như thế! Thế là tôi lại hỏi Ngô Tây Sơn: “Chẳng lẽ Lý Trung không còn người thân nào hay sao?”

Ngô Tây Sơn suy nghĩ rồi nói: “Hình như có một đứa con trai với người vợ cũ...” Tôi gật đầu: “Được, nếu người phụ nữ này đã rời đi, vậy cũng không cần liên lạc với cô ta, để con của Lý Trung đến nhận thi thể, tự nhiên tiền trợ cấp cũng sẽ là của cậu ta. Nếu để người phụ nữ kia lĩnh tiền, chắc một đồng cũng sẽ không đưa cho con ruột của Lý Trung đâu!”