Thợ Săn Xác Chết

Chương 1257

Lý Ninh Thiển hạnh phúc bắt máy và nói: “Sao hôm nay anh gọi muộn thế?”

Ngay trong nháy mắt cô ấy bấm nhận cuộc gọi, tôi hoảng hốt nhìn thấy trên mặt kính thủy tinh của cửa sổ phản chiếu ra một bóng người, anh ta đứng ngay bên cạnh Lý Ninh Thiến, thoắt ẩn thoắt hiện, rất không ổn định... Tôi ra2hiệu ngay cho chú Lê và Đinh Nhất nhìn lên cánh cửa kính kia, hai người họ nhìn thấy cũng lập tức thay đổi sắc mặt, xem ra quả nhiên Lưu Ninh Huy vẫn quay trở lại!

Lúc này chủ Lê lấy ra một tấm bùa giấy vàng, thừa dịp Lý Ninh Thiên chưa chuẩn bị lặng lẽ dán ở giữa lưng cô ấy. Nhưng7nói cũng kỳ lạ, cho dù là Lý Ninh Thiên đang nghe điện thoại hay là bóng chiều của Lưu Ninh Huy trên cửa kính, ấy thế nhưng đều hoàn toàn không có chút phản ứng nào, điều này không khỏi làm tôi nghi ngờ bùa giấy của ông thầy bói già chú Lê này có phải mất linh hay không? Lúc trong lòng1tôi đang hết sức kinh ngạc, Lý Ninh Thiên lại đột nhiên đưa điện thoại cho tôi: “Ninh Huy bảo anh nghe điện thoại một chút...” Tôi sửng sốt, sau đó vội nhận lấy điện thoại trong tay Lý Ninh Thiến đặt lên tai... Mới đầu tôi chỉ nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng rè rè, khi tôi cho rằng vẫn sẽ7mất tín hiệu thẳng luôn giống lần trước thì lại nghe thấy rõ ràng bên trong truyền ra giọng một người đàn ông. “Cảm ơn cậu đã tìm ra tôi...”

Lúc ấy tôi cả kinh, đúng là sống lâu thấy nhiều việc mà! Tìm hài cốt nhiều năm như vậy, hôm nay lại được một âm hồn cảm ơn, vì vậy tôi cười gượng đáp:0“Đừng khách sáo, nhưng anh... đúng là Lưu Ninh Huy ư?” Đầu tiên đối phương im lặng trong chốc lát, sau đó anh ta tiếp tục nói với giọng nói lẹt xẹt như bị nhiễu sóng: “Vừa rồi không phải cậu đã nhìn thấy tôi rồi sao?” Tôi thấy âm hồn này còn rất thẳng thắn thành khẩn, vì vậy nên hỏi tiếp: “Tại sao anh còn muốn quay về? Yên tâm lên đường không tốt ư?”

Nhưng lần này đối phương lại nói rất dứt khoát: “Tôi rất biết ơn cậu đã tìm thấy tôi, nhưng hi vọng các người đừng nhúng tay vào chuyện của tôi và Tiểu Thiển, ai cũng không thể tách chúng tôi ra, ai cũng không được!!” Câu nói cuối cùng của Lưu Ninh Huy khá quyết liệt, dường như tôi cũng có thể cảm thấy di động trong tay hơi rung lên... Mà khi anh ta nói xong câu đó, điện thoại cắt đứt luôn. Lúc này tôi lập tức nhìn sang cánh cửa sổ kia, lại phát hiện bóng người trên mặt kính đã sớm biến mất không còn... “Tại sao anh lại bảo anh ấy yên tâm lên đường?” Lý Ninh Thiện ở bên hỏi tôi đầy ngờ vực.

Suýt nữa tôi đã thật sự buột miệng thốt ra chân tướng, nhưng cuối cùng vẫn ép mình nhìn xuống. Bởi vì tôi cảm thấy chuyện như thế này nói ra từ miệng những người ngoài chúng tôi kiểu gì vẫn hơi không ổn. Lỡ như Lý Ninh Thiến đau lòng quá độ, từ một “kẻ điên bình thường” biến thành một “kẻ điên không bình thường”, chúng tôi đây sẽ phải chịu trách nhiệm lớn.

Tuy nhiên nếu mặc kệ một người một ma bọn họ tiếp tục quấn quýt si mê như vậy nữa thì kết quả chuyện này rõ rành rành, rốt cuộc người đã chết không thể sống lại, như vậy cũng chỉ có Lý Ninh Thiển còn sống cùng chết theo Lưu Ninh Huy.

Tuy rằng thời còn sống Lưu Ninh Huy rất yêu Lý Ninh Thiến, nhưng sau khi anh ta chết, bởi vì chấp niệm mà hóa ác, không còn biết thị phi đúng sai như hồi còn sống, anh ta chỉ biết không từ thủ đoạn bấu víu lấy phần chấp niệm này của mình. Đối mặt với nghi ngờ của Lý Ninh Thiến, tôi do dự mãi, mới nặng nề đáp lại cô ấy: “Cô thật sự không biết cái gì cả sao? Nếu cô đã biết, tôi hi vọng cô đừng trốn tránh hiện thực, bởi vì mặc dù hiện thực đích thật có tàn khốc, nhưng cuối cùng nó vẫn là hiện thực.” Lý Ninh Thiên nghe xong nhíu chặt lông mày nói: “Tôi không rõ lời này của anh là có ý gì, hôm nay tôi hơi mệt, các anh đi đi...”

Lúc gần đi, chú Lê lén dặn dò cha mẹ Lý Minh Thiện vài câu, quả cần dùng để gia cố linh hồn để dưới bàn trà tuyệt đối không thể lấy đi, bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu lại xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho chú ấy.

Ra khỏi nhà Lý Ninh Thiển, ba người chúng tôi đều im lặng không nói, xem biểu hiện của Lý Ninh Thiển vừa rồi, nói cô ấy không biết tình hình thực tế đến mà cũng không tin... Chẳng lẽ thực sự phải nhìn cô ấy vì người mình yêu

mà chọn tiếp tục điên cuồng vậy ư? “Bây giờ nên làm gì đây?” Tôi lo lắng hỏi chú Lê, gặp phải loại chuyện này đúng là tôi không nghĩ ra nổi cách gì, rốt cuộc việc đuổi quỷ trừ tà vẫn là chú Lê lành nghề hơn. Chú Lê ngẫm nghĩ và nói: “Thật ra vấn đề lớn nhất hiện giờ là Lý Ninh Thiến, sở dĩ âm hồn của Lưu Ninh Huy không chịu rời đi, nguyên nhân hơn phân nửa cũng là vì cô ấy... Nếu một hồn phách muốn vĩnh viễn không còn vướng bận trên đời, trừ khi trên đời không còn người nào nhớ tới cậu ta, bởi vì phần nhung nhớ này càng sâu, âm hồn càng không nỡ rời đi.”

“Vậy thì xong rồi, bây giờ Lý Ninh Thiển là đang hiểu hết mà giả bộ hồ đồ với chúng ta, một lòng chờ Lưu Ninh Huy trở về đây... Nhưng cho đến một ngày anh ta trở về thật, chẳng phải là Lý Ninh Thiển sẽ gặp nguy hiểm à!!” Tôi hơi sốt ruột nói.

Chú Lê nghe vậy lập tức gọi điện thoại cho Lưu Ninh Vũ, bảo cô ấy khi nhận xác Lưu Ninh Huy về cần phải thông báo cho chúng tôi một tiếng, nếu không đến lúc đó chỉ sợ Lý Ninh Thiến sẽ không phải chỉ mắc “tâm bệnh” đơn giản như vậy.

Buổi tối về đến nhà rồi, tôi vẫn luôn không tưởng tượng nổi, Lý Ninh Thiến thật sự có thể vì người yêu tìm đến cái chết sao? Vì thế tôi hết sức tò mò hỏi Đinh Nhất: “Anh nói xem một người thật sự có thể vì yêu mà từ bỏ chính mạng sống của mình ư?”

Đinh Nhất suy nghĩ, sau đó trả lời tôi cực kỳ nghiêm túc: “Thế thì phải xem là bởi vì cái gì mà chết, nếu là vì cứu người mình thật lòng quan tâm mà từ bỏ mạng sống của mình, điều đó cũng đáng thuyết phục. Nhưng nếu là vì người đã chết mà không muốn sống nữa... tôi đây cũng không hiểu được.” Ai ngờ nói tới đây, anh ta lại đổi giọng: “Không phải cậu có người mình thích ư? Sao còn tới hỏi tôi vấn đề này chứ?”

Mặt già của tôi đỏ lên: “Tôi sao có thể tính là yêu đương nhiều nhất chỉ là một bên nhiệt tình thôi, nếu thật sự là đôi bên yêu nhau, sao không cảm nhận được sự đau khổ của Lưu Ninh Huy và Lý Ninh Thiến chứ?”

Đinh Nhất khẽ cười bảo: “Tôi khuyên cậu vẫn đừng nên hâm mộ loại đau khổ này của người khác, nếu không sớm muộn gì có một ngày kia cậu sẽ hối hận...” “Anh biết cái gì!? Người sống cả đời, phải có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm chú: Nếu không chẳng phải sống uổng phí một phen sao? Tuy rằng tôi cũng không tán thành Lý Ninh Thiển tiếp tục điên cuồng như vậy, nhưng đồng thời tôi cũng không thể không nể phục sự cố chấp vì tình yêu của cô ấy.” Vẻ mặt tôi bùi ngùi nói.

Đinh Nhất lắc đầu: “Tôi cảm thấy vẫn là tình yêu của người bình thường vừa đẹp, bởi vì tự cổ chí kim những tình yêu khắc cốt ghi tâm kiểu đó không một cái nào có kết quả đẹp!! Tôi vẫn nói câu nói kia, đừng hâm mộ những thứ đó, nếu không sớm muộn gì cậu sẽ hối hận”. Ngay lúc đó tôi căn bản không để những lời này của Đinh Nhất trong lòng, mà một lòng nghĩ lúc nào tôi mới có thể nếm thử cảm giác bị tình yêu “đốt cháy trái tim, ăn mòn xương cốt”... Nhưng thật sự tới ngày đó tôi mới phát hiện, hóa ra cho tới nay mình đều là một tên ngốc.