Thợ Săn Xác Chết

Chương 969

Khi tôi thực sự bắt đầu trèo lên trên, lại phát hiện nhìn từ dưới lên thì độ dốc này không nhiều lắm, nhưng muốn trèo lên phải sử dụng cùng lúc cả tay và chân mới được. Cũng may lúc này cũng không có ai nhìn thấy, tôi cũng mặc2kệ tư thế của mình có thanh lịch hay không.

Tôi vừa trèo vừa thầm mắng Đinh Nhất và chú Lê, hai con hàng này rốt cuộc đã chạy đi đâu? Không biết anh đây còn ở dưới mương này à? Chờ tôi tốn sức ba bò chín trâu bò từ dưới5lên được, lại phát hiện trên bờ mương có sương mù dày đến đáng sợ, gần như ngoài ba mét đều không nhìn rõ được gì.

Mặc dù cảm giác phương hướng của tôi không mạnh, nhưng tôi cũng biết mình đi từ bờ mương đối diện tới, vì vậy vừa đi6vừa lớn tiếng gọi nhóm Đinh Nhất và chú Lê. Nhưng cũng quái lạ, tôi đi dọc theo bờ mương về phía trước hơn mười mét, từ đầu đến cuối vẫn không nghe thấy họ đáp lại một câu.

Khi tôi cảm thấy vô cùng bực bội thì di động lại đổ5chuông đúng lúc này. Tôi lấy ra xem, thấy là Đinh Nhất gọi tới, vì thế tôi vội bấm nút nghe: “Các anh chạy đi đâu cả rồi? Ném một mình tôi lại dưới mương thể hả!!”.

Ai ngờ lúc này lại nghe trong di động chỉ truyền ra tiếng xẹt xẹt,3tín hiệu lúc được lúc mất, vốn không nghe rõ đối phương nói cái gì. Hết cách, tôi đành phải chạy tiếp theo hướng vừa rồi đã đi xuống, nghĩ bụng họ không tới tìm mình thì mình qua tìm họ thôi.

Kết quả khi tôi vòng một vòng con mương sang bờ đối diện, lại ngạc nhiên phát hiện không thể nào tìm thấy chỗ đã đậu xe trước đây. Điều này... sao có thể thể được? Từ khi tôi xuống con mương đến bây giờ trước sau không quá nửa tiếng đồng hồ, nhóm Đinh Nhất và chú Lê không biết đã chạy đi đâu thì không nói, ấy thể lại còn lái cả xe đi rồi ư?

Không thích hợp! Một linh cảm xấu sinh ra, lớp sương mù dày đặc này tới vừa nhanh vừa kỳ quặc, sau đó là nhóm Đinh Nhất biến mất tăm, chẳng lẽ trong sương mù này có gì đó quái lạ ư?

Ngay lúc tôi đang không biết làm sao, đột nhiên nghe thấy đằng trước truyền đến một loạt tiếng bước chân lẹt xẹt... lẹt xẹt. Tôi vừa định đi qua xem thử có phải nhóm Đinh Nhất hay không thì lập tức sững sờ...

Mặc dù nghe thì giống tiếng bước chân người, nhưng nó lại cứng đờ một cách máy móc, trăm phần trăm không phải là của nhóm chú Lê. Còn nữa, họ có bốn người cơ mà? Sao có thể chỉ có một tiếng bước chân được chú?

Nghĩ vậy, tôi bèn trốn ra sau một thân cây to theo bản năng, muốn nhìn rõ người đang đến là ai trước rồi nói... Cẩn thận là trên hết, tôi ở chỗ lạ nước lạ cái này, lỡ như gặp phải kẻ xấu gì thì cũng thật sự không có chỗ để nói lý lẽ đâu.

Nhưng đợi một chốc, vẫn chỉ nghe thấy tiếng, không thấy bóng người, sương mù xung quanh cũng không có chút dấu hiệu nào muốn tan đi cả. Nhất thời tối hơi hốt hoảng, không làm rõ được tình hình này là thế nào. Khi tôi vừa định rời khỏi phía sau thân cây, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người dần dần đi ra giữa sương mù dày đặc...

Khi nhìn rõ ngoại hình của người nọ, tôi không thể không âm thầm rùng mình, xem cách ăn mặc và mặt mũi thì đó là người địa phương chắc rồi, chỉ có điều sắc mặt anh ta tái nhợt, cắt không còn giọt máu.

Bước chân của người nọ đi lên phía trước một cách máy móc, nhưng nhìn tư thế cứ như phải đi mãi đến trời tàn đất tản luôn ấy, không hề có mục đích, dường như đi chỉ vì cần phải đi mà thôi...

Khi anh ta đã từng bước ngang qua cạnh tôi, hình như tôi ngửi thấy một thứ mùi như có như không, mặc dù trong lúc nhất thời tôi cũng không nói ra được đây là mùi gì, nhưng mà thật tình không dễ ngửi, giống như mùi mấy trăm loại thảo dược đông y trộn lẫn với nhau toả ra. Khi đang thấy may mắn vì cái người kỳ quái như vậy đang dần dần rời xa mình, tôi lại đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân giống gã kia truyền đến từ đằng sau... Lòng tôi lập tức nặng nề, ngay sau đó thì thấy trong sương mù dày đặc, hết bóng người này tới bóng người khác nối tiếp nhau nên từng bước đi cứng đời giống như gã kia về phía tôi.

Tôi nhìn thấy cảnh này thì lập tức trốn trở lại sau thân cây, không dám ho he thở mạnh. Tôi chờ đến khi đám người này tới gần, phát hiện trong số họ có già có trẻ, có nam có nữ, tuy rằng vẻ ngoài, giới tính, tuổi tác của họ không giống nhau, nhưng biểu cảm, động tác và cả cái mùi khó ngửi trên người họ kia quả thực là giống nhau như đúc...

Tôi đột nhiên ý thức được, sương mù dày đặc không rõ từ đâu có này không khéo là có liên quan với đám người này. Những người này từ đầu tới? Muốn đi đâu? Tại sao họ phải đi trong sương mù dày đặc chứ?

Bởi vì sợ bị họ phát hiện, cho nên tôi chỉ có thể trốn sau thân cây nhìn lén, muốn chờ cho đám người này nhanh chóng đi ngang qua khỏi bên cạnh tôi. Nhưng những người này lại giống như mãi không thấy cuối, bọn họ tốp năm tốp ba, lục tục đi qua rồi theo hướng cái gã đầu tiên.

Khi tôi đang đau đầu là phải chờ tiếp đến tận giờ nào thì phát hiện lớp sương mù dày phía sau những người đó hình như đang dần dần nhạt đi. Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, trước hết mặc kệ những người này là cái thứ quỷ quái gì, cuối cùng bọn họ đều đi hết cả rồi.

Theo bước chân họ dần dần đi xa, sương mù dày đặc bên cạnh tôi cũng đã tan hết hoàn toàn. Khi tôi nhìn lại con đường này, lại phát hiện dường như ở đây đã hơi thay đổi... Nhưng tôi nhìn rất lâu lại không nhận ra có chỗ nào khác lạ, đường vẫn là con đường đó, mương vẫn là con mương đó, chỉ là xe của chúng tôi và bốn người nhóm chú Lê vẫn bặt vô âm tín. Sau đó tôi lấy di động ra định gọi điện thoại cho bọn họ, chẳng biết làm sao mà không gọi được cho một ai cả, dường như sương mù dày đặc vừa rồi đã mang đi hết sóng điện thoại rồi ấy.

Lúc này bảo không sợ hãi là giả, một người bị nhốt ở vùng rừng rú hoang vu nơi xứ người, cho dù muốn đi nhờ xe về cũng không biết phải nói với người ta như thế nào. Hết cách, tôi đành phải đi dọc theo hướng chúng tôi tới để trở về, hy vọng có thể gặp được mấy người chú Lê cũng đang tìm mình.

Mặc dù không biết là có chuyện gì, nhưng tôi tin nhóm chú Lê chắc chắn cũng đang điên cuồng tìm kiếm tôi. Theo kinh nghiệm trước kia của tôi, Đinh Nhất và chú Lê sẽ không vô cớ rời đi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì làm họ không tìm thấy tôi, giống như tôi không tìm thấy họ.

Nếu mọi thứ không may bị tôi đoán trúng, như vậy không phải phía tôi xảy ra vấn đề thì chính là phía họ xảy ra vấn đề: Cho nên chúng tôi mới không thể tìm thấy lẫn nhau. Để chứng minh phỏng đoán của mình, tôi quyết định đi vòng lại dọc theo con đường đã từng đi qua...

Lúc chúng tôi tới, trên đường gặp được không ít người và xe, nếu lúc đi ngược trở về tôi không gặp được một người bình thường nào, như vậy là phía tôi xảy ra vấn đề.

Sau khi đã quyết định ý tưởng, tối sải bước đi trên đường, lúc này trời lại đổ cơn mưa nhỏ, nhưng tôi lại như không cảm thấy được gì, đi xuyên màn mưa về phía trước... Kết quả cũng không biết là do trên người ướt đẫm, hay là do dọc đường đi không gặp được một người đi đường hay một chiếc xe nào, bởi vậy càng đi lòng càng lạnh...