Thợ Săn Xác Chết

Chương 450

Nghĩ lại cũng đúng, một gia đình tốt đẹp như vậy, nói tan vỡ là tan vỡ luôn... Tôi tin rằng bây giờ Thường Thái đang rất hối hận, nếu như lúc đó không xúc động như vậy thì bây giờ2kết quả đã không thế này.

Nếu anh ta có thể tin Thu Cúc một lần, thì chắc những người sau này cũng sẽ không phải chết... Có lẽ đây chính là ý trời!

Cuối cùng dưới sự đưa qua đẩy lại của5Tiểu Vương, giá thống nhất là mười bảy vạn rưỡi. Mặc dù Lý Đồng Quý không thoải mái lắm nhưng cũng đồng ý bán nhà cho chúng tôi, vì lúc này anh ta không còn muốn dính dáng chút nào đến6ngôi nhà đó nữa.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, cầm tờ chứng nhận nhà đất trên đó ghi rõ tên của tôi và Đinh Nhất. Điều đáng ăn mừng hơn nữa là nhà này trước đây chỉ là nhà ở5nông thôn, không thể mua bán, sau này thôn dần bị chia sâu vào trong thành phố, nên toàn bộ thôn trở thành một phần của thành phố, lúc này mới giao dịch được đất đai.

Tôi nhìn tờ sổ đỏ trong3tay mà lòng vô cùng xúc động! Có nó rồi, tôi và Đinh Nhất giờ chỉ ngồi yên chờ chỗ đất này bị trưng thu thôi!

Không ngờ chú Lê lại nói tối nay muốn đến nhà đó xem, chú ấy muốn biết tình huống bên trong căn nhà thế nào. Tôi hơi đau đầu, không có ý định ở còn quản bên trong có thứ gì làm chi?

Nhưng chú Lê lại nói: “Vậy không được, không cần biết có dọn dẹp được mấy thứ bẩn thỉu bên trong hay không, ít nhất cũng phải biết trước đó đã xảy ra chuyện gì!”

Không còn cách nào, tối đó tôi và Đinh Nhất đành đi cùng chú Lê đến ngôi nhà ma của mình…

Tôi thật sự không muốn đến đây lúc đêm muộn, nhưng chú Lê khinh bỉ nói: “Nhà của cháu, cháu không xem bên trong rốt cuộc có thứ gì có ổn không?”

Tôi cười nói với chú ấy: “Vâng, đi ạ, nhưng nếu nhỡ có thứ gì chú không đối phó được thì làm sao bây giờ! Mấy thanh niên kia chết cũng không rõ ràng!”

Nhưng chú Lê lại tự tin nói: “Cháu cứ yên tâm! Có chú ở đây chắc chắn sẽ không để cháu có chuyện, hơn nữa, trên người cháu không phải có răng thần thú hộ thân sao, cháu sợ cái gì chứ!”

Nói thì nói vậy, nhưng không phải còn có câu, không tìm đường chết thì không chết à! Lúc trước nếu không phải mấy thanh niên kia cứ muốn phải đến nhà ma ở, thì đâu có chết chứ?

Nhìn vẻ mặt đắc ý của chú Lê, sao tôi lại có cảm giác tối nay chú Lê đưa chúng tôi vào nhà, như là theo gót họ thế?

Sau khi ăn tối xong, Đinh Nhất đưa chúng tôi đến trước cổng nhà ma, tôi do dự không biết có nên xuống xe hay không. Chú Lê thấy tôi sợ thì cười nói: “Yên tâm đi! Có chú ở đây, cháu sợ cái gì? Hơn nữa chúng ta hôm nay chỉ xem thôi, có làm gì đâu!”

Chú Lê nói xong thì lấy ra ba tấm bùa vàng, đưa cho tôi và Đinh Nhất mỗi người một cái, chú ấy tự cầm một cái. Đến trước cửa còn dặn tôi lấy răng thú ra, nếu thấy gì thì cũng không được lên tiếng, hôm nay chúng tôi đến đây chỉ để xem thôi…

Nhớ kỹ điều chú Lê nói, chúng tôi đẩy cửa vào trong. Cảm giác ban ngày ở đây quá khác với ban đêm, lúc ban ngày chỉ cảm thấy hơi vắng vẻ, nhưng ban đêm lại thêm phần âm u.

Chú Lê nhìn đồng hồ nói: “Bây giờ còn sớm, chúng ta cứ vào một phòng nào đó nghỉ ngơi đã, đến nửa đêm lại xem thế nào.”

Vì Đinh Nhất thấy tôi sợ nên tìm một căn phòng cách xa căn phòng tìm thấy hai xác chết kia, mà cửa sổ của phòng này còn nhìn thẳng ra sân. Dù sao cũng là ở nông thôn, hàng xóm đều quen ngủ sớm, nên bây giờ các nhà bên cạnh đều không có ánh đèn.

Tôi vì sợ nên không buồn ngủ chút nào, chỉ có chú Lê ung dung thoải mái, chưa bao lâu đã đi tìm Chu Công đánh cờ rồi. Không biết qua bao lâu, đến lúc tôi sắp không kiên nhẫn được nữa, định đi ngủ thì đột nhiên trong sân có tiếng ồn ào, làm tôi tỉnh táo lại.

Tôi vừa định hỏi đó là âm thanh gì, lại bị Đinh Nhất che miệng lại, sau đó ra dấu tay im lặng. Tôi vội gật đầu, ra hiệu đã biết, lúc đó anh ta mới thả tay ra…

Lúc tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức sợ hãi đến há hốc mồm không ngậm lại được. Trong sân lúc này có hai cái bàn, có lẽ là kéo trong đống bàn cũ ra.

Mỗi bàn có bốn người, hai bàn vừa đủ tám người. Tám người này dường như đang nhìn lửa cháy, nhưng giống như họ không biết trên bàn không có gì, vẫn vừa cười nói vừa ăn…

Tất nhiên, không phải tất cả đều cười cười nói nói, thực sự vui vẻ nói chuyện chỉ có một bàn, còn bàn bên kia thì bốn người đều ngây ngốc, cứ ngồi đần người ra, động tác cứng ngắc ôm lấy mặt bàn, họ chỉ chăm chăm nhìn vào nồi lẩu.

Tôi nhìn cảnh đó tóc sau gáy đều dựng đứng lên, thì thầm hỏi chú Lê: “Bọn họ là người hay ma?”

Chú Lê không quay đầu nói: “Cháu nói thử xem? Có muốn ra đấy gọi hỏi xem họ ăn gì không?”

Tôi cười khan vài tiếng: “Không cần, không cần ạ, cháu gần đây không thích ăn lẩu!”

Nhưng đúng lúc này, mấy người đang cười nói bỗng vẫy vẫy tay vào trong nhà, sau đó một người đàn ông bước ra... Khi chúng tôi nhìn thấy mặt người đàn ông này, lập tức nghĩ đến Lý Đồng Quý, xem ra người đàn ông này là anh trai của anh ta, Lý Đồng Phú.

Phía sau người đàn ông này còn hai người, một lớn, một nhỏ, nhìn kỹ thì thấy là một người phụ nữ và một đứa bé chưa đến mười tuổi. Vừa nhìn thấy bọn họ đi từ trong nhà ra, lòng tôi liên tục run rẩy…

Lúc này, Lý Đồng Phú đi vào nhà, không biết cầm theo thứ gì, sau đó chúng tôi nghe từ gian phòng phát hiện xác chết phát ra tiếng động. Chú Lê đi về phía âm thanh kia, tôi thì sợ không dám đi.

May mà Đinh Nhất nói đúng lúc: “Chút nữa nếu như vật kia đến gần, chỉ cần cậu không lên tiếng, bọn họ sẽ không thấy cậu! Trên người chúng ta có bùa sư phụ cho!”

Đúng! Đinh Nhất nói tôi mới nhớ ra, tôi sao lại quên tấm bùa đó chứ, lúc này mới có gan bám theo chú Lê…

Lúc chúng tôi đến phòng đó, đúng lúc nhìn thấy Lý Đồng Phú đang làm gì đó trên đất, mặc dù trong tay anh ta không có gì, nhưng nhìn động tác, có thể đoán ra anh ta đang bơm khí gas vào trong bình!

Nhìn thấy cảnh này tôi thầm nghĩ, Lý Đồng Phú làm thành thạo như vậy chắc chắn không phải là lần đầu tiên, vì sao trước giờ không có việc gì, lần này tự dưng lại nạp quá nhiều? Mà gian phòng nạp gas này lại chính là phòng giấu xác hai mẹ con Thu Cúc? Giữa hai chuyện này có quan hệ gì?