Sáng sớm hôm sau, tôi ngồi máy bay đến Cáp Nhĩ Tân trước, thời gian không đến hai tiếng, máy bay đã đáp xuống sân bay Thái Bình của Cáp Nhĩ Tân.
Sau đó tôi lại đổi sang đi xe buýt mới đến nhà chú họ, vẫn là dáng vẻ như cũ, chú họ biết tôi sẽ đến nên ở đầu thôn chờ tôi từ sớm, trong nháy mắt nhìn thấy chú họ, tôi lại có cảm giác muốn khóc…
Tôi đi vội vàng, cũng không nghĩ tới thời tiết Đông Bắc lạnh lên nhanh như vậy, vừa mới hết tháng nóng nhất vài ngày mà cũng đã cảm giác hơi lạnh lẽo. Thím họ thấy tôi ăn mặc mỏng manh thì quở trách tôi ra cửa cũng không biết xem dự báo thời tiết, nếu là bị cảm rồi thì ai gánh?
Tôi ngây ngô cười hà hà nói: “Cũng đã tới được nhà chú thím rồi, sao chú thím có thể để cháu bị đông lạnh cảm mạo chứ?”
Thím họ thấy tôi không hăng hái bằng lần trước tới đây, bèn hỏi có phải tôi lo lắng cho bệnh của Chiêu Tài hay không. Tôi gật đầu nói: “Bệnh này cũng không phải là giỡn chơi, nếu chuyển biến xấu có thể không qua được năm sau…”
Thím họ nghe thế thì giật mình: “Mẹ ơi, nghiêm trọng như vậy à?!”
Tôi gật đầu, sau đó nói với chú họ đang đứng dưới sàn bận rộn thêm củi lửa vào lò sưởi: “Chú họ, chú cũng đừng giấu cháu, cháu biết lúc trước nhất định chú đã từng tính qua cho Chiêu Tài, hẳn là không phải mệnh cách này mà? Lần đó chị ấy hôn mê sâu tỉnh lại không phải nên là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao? Sao lại thành như bây giờ chứ?”
Chú họ nghe thế thì buông củi lửa trong tay xuống, sau đó thở dài nói: “Trong số mạng của Chiêu Tài quả thực là có một cái tử kiếp, lần trước hôn mê một thời gian lâu như vậy chú vốn tưởng rằng coi như là thoát nạn rồi, nhưng không ngờ hoá ra đó chỉ là bắt đầu…”
“Có ý gì ạ?” Tôi rất khó hiểu hỏi chú.
Nhưng mà chú họ lại không chịu nói nữa, chỉ thở dài liên tục…
Tôi thấy chú có chuyện giấu giếm mình thì sốt ruột nói: “Chú họ, chú nói đi ạ! Cháu cũng không phải trẻ con, còn có chuyện gì không gánh vác nổi sao?”
Cuối cùng chú bị tôi quấy rầy đến mức thật sự không có cách nào, đành phải nói cho tôi biết một ít về bí mật trong mệnh cách của tôi và Chiêu Tài. Hoá ra bởi vì tôi và Chiêu Tài là thai long phượng, mệnh cách vốn nên là một âm một dương, nhưng cố tình tôi lại là âm, chị ấy là dương, hơn nữa mệnh cách của tôi đặc biệt, ngũ tệ tam khuyết, cho nên tương sinh tương khắc với mệnh cách của Chiêu Tài.
“Ý của chú là nói, Chiêu Tài và cháu có số mạng tương khắc, đã định trước không thể chết già?” Tôi không thể tin nổi hỏi.
Chú họ nhìn tôi hơi gật đầu và nói: “Năm đó sau khi bố mẹ cháu biết mệnh cách của cháu, đã từng cùng chú sửa đổi số mạng cho cháu, nhưng mà lúc ấy chúng ta lại xem nhẹ chị gái cháu Chiêu Tài, không nghĩ tới việc động vào mệnh cách của cháu cũng tự nhiên sửa lại mệnh cách của con bé, cho nên mới có chuyện về sau…”
Tôi nghe xong thì trong lòng trầm xuống, vội hỏi: “Sửa mệnh? Sửa như thế nào ạ?”
Lúc này mặt chú họ lộ vẻ khó xử, dường như không muốn trả lời vấn đề này của tôi cho lắm.
“Chú họ, cháu đã không phải trẻ con rồi, bây giờ cha mẹ cháu đều đã không còn nữa, vì sao chú không thể nói hết sự thật cho cháu chứ?”
Nghe tôi nói như vậy, chú họ đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Chú đã đồng ý với cha mẹ cháu, sẽ không nói chuyện kia cho cháu biết!”
“Nhưng mà tình huống hiện giờ không giống thế nữa rồi, chú nhất định phải nói cho cháu lúc trước mọi người sửa mệnh như thế nào, cháu không thể trơ mắt nhìn Chiêu Tài cứ như vậy mà chết!” Tôi hơi kích động nói.
Chú họ do dự cả buổi, cuối cùng mới kể lại chuyện năm đó cho tôi biết…
Hoá ra vào năm tôi sinh ra ấy, chú họ đã từng tính số mạng cho tôi, nói tôi trời sinh là kẻ ăn cơm của người chết, số mạng ngũ tệ tam khuyết, đã định sẵn không sống quá ba mươi tuổi! Lúc ấy cha mẹ tôi nói cái gì cũng không tin, đứa con trai béo mập mình vừa sinh ra làm sao lại ngũ tệ tam khuyết, ăn cơm của người chết chứ?
Mười mấy năm kế tiếp, tôi và những đứa trẻ bình thường không có gì khác nhau, cũng là nên đi học thì đi học, nên gặp rắc rối thì gặp rắc rối. Đến tận năm ấy tôi lên lớp mười một, không biết như thế nào mà sau khi bị một trận bệnh không thể hiểu được, lại có thể thông linh với xác chết!
Chuyện này khiến cho cha mẹ già của tôi sợ hãi, bọn họ lập tức nghĩ tới một quẻ mà chú họ tôi tính lúc tôi sinh ra kia, vì thế lúc này mới đưa tôi đến nhà chú họ, để chú ấy giúp tôi nghịch thiên sửa mệnh.
Tuy nhiên nếu sửa mệnh dễ dàng như thế, vậy chẳng phải là người nào cũng có thể sửa lại một số mạng giàu sang ư? Hơn nữa lén sửa mệnh cách là phạm vào thiên đạo, người giúp sửa mệnh cũng sẽ hao tổn dương thọ. Nhưng mà cha mẹ tôi không thể trơ mắt nhìn tôi không sống được qua ba mươi tuổi, vì thế vào mùa đông năm đó bọn họ đã cùng chú họ miễn cưỡng ép sửa lại mệnh cách của tôi!
Phải nói phương pháp sửa mệnh của chú họ nói khó cũng không khó, nói không khó cũng khó, đó là bởi vì cái gọi là sửa mệnh của chú ấy chính là mượn tuổi! Cũng chính là lấy tuổi thọ của một người bình thường đem cho người bị sửa mệnh mượn, hơn nữa cần phải là thân thích gần nhất, dương thọ của người ngoài mượn cũng bằng không.
Cha mẹ tôi một người dương thọ bảy mươi hai năm, một người dương thọ bảy mươi lăm năm, nhưng nếu muốn để tôi sống qua bảy mươi tuổi, mỗi người họ lại phải cho tôi mượn hai mươi năm dương thọ… Cho nên sau này bọn họ mới đột nhiên bỏ lại căn hộ trong thành phố không ở, không có việc gì lại đi đến vùng núi ở ẩn. Bởi vì chú họ nói với bọn họ, nếu sống cách ly với thế giới bên ngoài, có lẽ tai họa còn có thể tới chậm một chút…
Tuy nhiên chẳng ngờ rằng, việc nên tới trước sau vẫn phải tới, dương thọ đã hết, cho dù là đại la thần tiên cũng khó giữ lại! Nghe chú họ nói xong, tôi rốt cuộc đã biết cha mẹ mình vì sao lại gặp cơn đại nạn ấy, hoá ra là bọn họ chết thay tôi.
Kỳ thật trước đây trong lòng tôi đã từng vụиɠ ŧяộʍ nghi ngờ, nhưng vẫn luôn không được chứng thực, hiện giờ chân tướng tàn khốc như thế, trái tim của tôi đau đớn tựa như bị ném vào máy xay thịt.
Uổng cho mấy năm nay tôi cho rằng chính mình khác hẳn với người thường, bản lĩnh cao ghê gớm, mỗi ngày nghĩ làm thế nào có thể kiếm được càng nhiều tiền, nhưng hoá ra tất cả những thứ này đều là cha mẹ tôi dùng mạng của họ để đổi lấy! Mỗi một ngày tôi ung dung tự tại đều là bọn họ dùng mạng của chính mình đổi lấy!!
Khi biết Chiêu Tài mắc bệnh, nước mắt tôi không kìm được mà chảy ra. Nhưng hiện giờ, trừ cảm giác khó chịu trong lòng như thiếu một món đồ gì đó thì trong mắt lại không rơi xuống được một giọt nước mắt nào.
Là tôi quá máu lạnh? Hay là khi người ta khổ sở đến cực điểm thì một giọt nước mắt đều không rơi được?! Từ đó về sau, tôi thật sự không còn rơi nước mắt nữa, mặc kệ là gặp chuyện đau lòng cỡ nào, thống khổ cỡ nào, tôi cũng không hề rơi nước mắt.
Nếu năm đó cha mẹ tôi có thể nghịch thiên sửa mệnh cho tôi, như vậy tôi đây cũng có thể sửa lại cho Chiêu Tài, mà khi tôi nói suy nghĩ của mình với chú họ, chú ấy lại do dự…
Cũng không phải chú họ đau lòng mấy năm dương thọ của mình, mà chú ấy sợ tôi đã trải qua một lần sửa mệnh rồi, nếu như lại muốn làm việc nghịch ý trời, rất có khả năng sẽ trực tiếp bị trời phạt, chịu sự cắn trả. Nếu thật là như vậy, kết cục của tôi sẽ rất thê thảm.
Tôi suy nghĩ, sau đó cười với chú họ và nói: “Có thể thê thảm bao nhiêu ạ? Đến cùng chẳng qua chỉ là chết mà thôi, cháu không quan trọng, bởi vì có thê thảm cũng sẽ không thảm hơn việc chẳng còn thân thuộc! Lại còn toàn là người vì cháu mà chết, cuộc sống như vậy, cho dù cháu có thể sống lâu trăm tuổi thì sao chứ? Thay vì mỗi ngày đều sống trong nỗi đau khổ vô cùng vô tận, không bằng sớm đi xuống tìm bọn họ…”