Thợ Săn Xác Chết

Chương 276: Hoạn nạn mới biết chân tình

Trát Tây từ lều chạy tới, vừa nhìn nơi tôi rơi xuống vừa lắc đầu liên tục nói không thể nhảy xuống cứu người được. Chưa rõ tình huống phía dưới thế nào, cứ coi như tìm được tôi, thì cũng khó mà cứu lên ngay. Nhưng Đinh Nhất một mực không chịu từ bỏ, hơn nữa lần này ngoài dự đoán của mọi người, Hàn Cẩn cũng đồng ý với Đinh Nhất, cô ta đồng ý thử, không thể bỏ qua cơ hội cứu tôi được.

Tôi kể lại chuyện gặp gỡ gia đình Ba Tang, mọi người đều lấy làm lạ. Trát Tây cũng nói, tôi là người đầu tiên mà anh ta biết có thể sống sót khi rơi xuống động băng. Chú Lê liên tục nói lời cảm ơn với bọn Ba Tang, nếu như không có họ, thì cái mạng này của tôi chắc chẳng còn nữa.

Ba Tang thấy tôi đã tìm lại được bạn bè thì bảo phải đi, vừa nghĩ tới việc tối hôm qua ở cùng họ, tôi lấy một tờ giấy ra viết số điện thoại và địa chỉ, tên của mình lên, đưa tờ giấy cho anh rồi nói: “Nếu sau này anh có gặp khó khăn gì, nhớ gọi điện cho tôi. Tuy không biết có giúp được gì không, nhưng tôi có thể cùng anh nghĩ cách giải quyết, vì chúng ta đã là bạn rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||

Ba Tang nhận tờ giấy, sau đó nhét cẩn thận vào túi, rồi phất tay tạm biệt chúng tôi... Trông theo bóng lưng hai người họ đi xa, tôi thầm hi vọng họ luôn được mạnh khỏe.

Sau khi trở lại huyện Banbar, Đỗ Lãng liên lạc với chính quyền địa phương, báo nơi chúng tôi phát hiện ra xác máy bay và hài cốt để bọn họ lập hồ sơ. Dù sao đó cũng là minh chứng cho giai đoạn lịch sử trước kia, mọi người đều nghĩ nó có thể còn được mang đến viện bảo tàng, để mọi người cùng nhớ đến cuộc chiến tranh năm đó. Mà di cốt của Đỗ Hân Quốc thì chôn ở nghĩa trang liệt sĩ, được người đời sau tưởng nhớ.

Buổi tối, chúng tôi ăn bữa cơm đoàn viên với anh Tiêu, tôi uống kha khá rượu, có lẽ do sống sót sau tai nạn kia, nên tôi cũng buông thả mình một chút.

Hàn Cẩn thừa dịp tôi uống rượu, cầm chén tới rót rượu cho tôi. Nhưng câu nói đầu tiên, cô ta lại hỏi tôi về cái vali màu đen, hỏi có thấy nó rơi xuống chỗ nào không?

Tôi uống đến đỏ mặt, mắt khép hờ, cười cợt nói: “Có, cái vali đó rơi xuống dưới cùng với tôi, nhưng mà...” Nói đến đây, tôi đột nhiên ợ lên một hơi rượu, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà... tôi đốt rồi.”

“Cái gì?” Hàn Cẩn tức giận hỏi lại.

Thực ra tôi không cần nhìn cũng biết biểu tình của Hàn Cẩn ra sao, nhưng khi đó tôi say quá nên quên sạch. Không những vậy, tôi còn dùng vẻ mặt trêu đùa nói với cô ta: “Đúng rồi đó, đốt sạch, cô không nghe rõ à? Tôi nói tôi đốt rồi, cô có thể làm gì tôi chứ?”

Chỉ thấy mặt Hàn Cẩn tái xanh, nhìn chòng chọc vào tôi một lúc lâu, chưa nói hết câu đã bỏ đi. Sáng sớm hôm sau lúc tôi tỉnh rượu, Đinh Nhất nói bọn Hàn Cẩn đã đi rồi, đương nhiên còn kể về hành động hùng hổ của tôi tối qua. Làm tôi sợ tới mấy ngày đều ngủ không ngon giấc, lo Hàn Cẩn sẽ thình lình nhảy ra cầm dao làm thịt tôi.

Chuyện Đỗ Lãng ủy thác chúng tôi đã làm xong, cũng nên về nhà rồi. Trước khi chúng tôi rời đi, Đỗ Lãng đã chuyển nốt số tiền còn lại vào tài khoản của chú Lê, vừa nghĩ tới việc có tiền, tâm trạng tôi trở nên tươi rói.

Sau khi về nhà, chú Lê đưa tôi đi khám Đông y, chú ấy nói tôi ngâm trong nước đá một thời gian dài, có thể sẽ tạo thành bệnh mãn tính với thân thể, cho nên phải đi kiểm tra điều dưỡng cho tốt.

Sau khi được thầy thuốc già xem bệnh một lúc, ông ấy lắc đầu liên tục nói: “Cậu còn trẻ tuổi mà sao cơ thể lại lạnh như thế? Tình trạng này để lâu sẽ dẫn đến kinh mạch bị khí lạnh xâm nhập, công năng của gan bị ảnh hưởng, làm dương khí hao tổn, nếu điều trị muộn có thể sẽ vô sinh.”

Tôi hoảng sợ không ngớt, thế này thì nguy hiểm quá rồi, không thể có con ư? Chú Lê nghe vậy nói: “Những việc như vậy nên nghe ý kiến của thầy thuốc, lúc còn trẻ không chú ý nhiều đến sức khỏe, khi già người chịu khổ sẽ là cháu.”

Cuối cùng, chú Lê nhờ thầy thuốc già kê cho tôi một bọc thuốc Đông y to đùng, mang về chịu khó uống. Tôi nào có chỗ để nấu thuốc chứ, vì vậy chú Lê đem thuốc của tôi cầm về nhà mình, để tôi mỗi ngày đến nhà chú uống thuốc mới được.

Do có chú Lê đốc thúc, sau khi uống mấy thang thuốc, quả nhiên tôi thấy người không lạnh như trước nữa, tay chân cũng dần lấy lại độ ấm như xưa. Chú Lê gật gù đắc ý nói: “Nghe lời người lớn, chỉ có trăm lợi thôi...”

Tối hôm đó, sau khi tôi và Đinh Nhất từ nhà chú Lê trở về, tôi vội vã vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đi ra, tôi thấy Đinh Nhất đang xem tivi không chớp mắt. Lúc đầu tôi tưởng tivi đang chiếu một người đẹp nào đó, nhưng vừa nhìn lên lại phát hiện nó đang phát chương trình kỷ lục, kể về đoàn thám hiểm khám phá sông băng.

Biết Đinh Nhất đang nhớ tới chuyện tôi rơi xuống động băng, vì vậy tôi cười hì hì nói với anh ta: “Có phải lúc đó anh cũng nghĩ là tôi chết chắc rồi đúng không?”

Đinh Nhất vừa nghe thì sững sờ, sau đó nhìn tôi, dường như không biết trả lời thế nào. Nhưng anh ta nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc cậu vừa rơi, tôi thực sự muốn nhảy xuống cứu cậu, vì tôi cảm thấy cậu ở ngay phía dưới, chỉ cần tôi xuống là có thể kéo cậu lên. Nhưng Hàn Cẩn ngăn tôi lại, cô ta cho là tôi phải ở trên mới có lợi cho việc cứu cậu.”

“Vậy sau đó thì sao? Qua đêm đó, anh có cho là có thể cứu tôi lên nữa không?” Tôi tiếp tục hỏi.

Đinh Nhất cũng cười, sau đó lắc đầu nói: “Sau khi cậu ngã xuống đó, chúng tôi đã nghĩ đến tất cả các biện pháp, nhưng lại chẳng có cách nào dùng được. Thời gian cứ thế trôi đi, lý trí nói cho tôi biết cơ hội cậu còn sống ngày càng thấp, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn cảm thấy cậu không thể chết đi như vậy được”.

Tôi cười lớn nói: “Tôi biết là anh sẽ không bỏ cuộc mà, anh có biết lúc ở dưới, tôi đã sợ thế nào không, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng mọi người sẽ không bỏ rơi mình, cho nên tôi đã cắn răng kiên trì... Chỉ là tôi không ngờ Hàn Cẩn cũng có ý nghĩ cứu tôi.”

Đinh Nhất hừ lạnh nói: “Cô ta chỉ nghĩ đến bí mật trong cái rương kia thôi...”

Nhắc đến cái rương, tôi kể lại chuyện đã thấy ở trong động băng cho Đinh Nhất, anh ta nghe xong thì nói ngay: “Nếu thứ này lại được nghiên cứu, chỉ sợ hậu quả khó lường, nên đốt đi. Tôi nghĩ Hàn Cẩn cũng không biết đồ trong rương là gì, chẳng qua cô ta cũng chỉ là lính của công ty Thái Long mà thôi...”

Thực ra đôi khi tôi cũng rất cảm thông với Hàn Cẩn, cô ta chỉ hơn chúng tôi hai tuổi, nhưng luôn phải làm việc trong hoàn cảnh nguy hiểm, sống dưới lưỡi dao nhuốm máu. Dù nói vậy, nhưng đó cũng là lựa chọn của cô ta... Nhưng nói cho cùng, người phụ nữ nào lại không muốn có một gia đình yên ổn bình thường chứ?