Thợ Săn Xác Chết

Chương 272: Gặp nguy hiểm

Đây là chiếc giày da mũi tròn cũ nát, bụi đất bám đầy trên đó. Tôi khẽ chạm vào chiếc giày, lập tức có vài hình ảnh rải rác nhảy vào đầu.

Chiếc giày này là của Brown, tôi không hiểu vì sao tàn hồn của ông ta lại bám vào một chiếc giày da rách? Nhưng khi cầm chiếc giày lên thì hiểu ngay lý do vì sao.

Chiếc giày này khá nặng, từ lớp vải lót ở chỗ cổ giày có thể mờ mờ thấy bên trong có thứ gì. Tôi hiểu ngay thứ trong chiếc giày này là gì, tôi sợ quá, ném ngay nó xuống đất.

Đinh Nhất thấy thế, bèn lấy con dao nhỏ rạch ở chỗ cổ giày ra một chút nhỏ, sau đó sầm mặt nói: “Trong này có một cái chân gãy…”

Tôi đoán đúng rồi, đã nói mà, một cái giày da rách nát thì có thể quan trọng đến mức nào chứ, thì ra bên trong nó có một phần thi thể. Tôi cảm nhận những hình ảnh rải rác và biết, khó có thể tìm thấy thi thể của Brown, ông ta và Anderson đều bị văng ra khi máy bay bị gãy đôi.

Ngã trên không xuống, không cần nghĩ cũng biết họ đã tan xương nát thịt rồi! Thế này có khi chiếc vali kia cũng sớm rơi vỡ rồi, đồ vật ở bên trong không biết đã bị rơi đến chỗ nào nữa! Khó mà tìm ra được nó!

Nghĩ tới đây, tôi đứng lên nói với Đinh Nhất: “Chúng ta thử tìm xung quanh đây xem còn bộ hài cốt nào nữa không, đã gặp rồi thì không thể để họ phơi thây nơi hoang dã được!”

Đinh Nhất gật đầu, anh ta và tôi cùng đi tìm xung quanh, quả nhiên có rất nhiều mảnh xương người. Chúng tôi gom chúng lại một chỗ, đợi lát nữa trở lại nơi hạ trại sẽ dùng túi đựng xác sắp xếp lại cho gọn.

Ngờ đâu tìm một hồi, chúng tôi đã đi rất xa rất xa, vô tình chệch với hướng trước đó, chẳng bao lâu chúng tôi lại nhìn thấy bọn Hàn Cẩn. Tôi thầm than không ổn rồi, ấy vậy mà lại đυ.ng phải họ, đang định trở về.

Nhưng đúng ngay lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy bên trái trước mặt mình xuất hiện một thứ màu đen, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một góc của chiếc vali kia! Tôi không kịp nghĩ ngợi đã chạy ngay tới đó…

Hàn Cẩn cũng đồng thời nhìn thấy nó từ xa, nhưng khoảng cách của tôi lại gần hơn, Đinh Nhất ở bên cạnh vội nói: “Cậu đi lấy nó, tôi cản họ lại!”

Tôi biết Đinh Nhất sẽ cản được họ nên cũng không quay đầu lại mà chạy tới chỗ kia. Khi chạy đến đó, tôi phát hiện Đinh Nhất đang đánh nhau với đám Hàn Cẩn, một mình anh ta đánh với sáu người, tôi cũng lo lắng thay đến vã cả mồ hôi! Nhưng chuyện đã thế này rồi có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, tôi muốn lôi chiếc vali ra khỏi đất.

Ngờ đâu với cái sức chỉ đủ bú sữa mẹ của tôi chỉ kéo ra được một ít, lần này hỏng rồi. Đinh Nhất chắc cũng không kiên trì được bao lâu, nếu tôi còn không kéo được cái vali này ra, chờ khi bọn họ chạy tới đây thì chắc nó chỉ có thể chắp tay dâng cho bọn họ mà thôi! Nghĩ thế nên tôi cắn răng giậm chân, kéo mạnh lên…

Vali vang lên ken két rốt cục cũng lỏng ra, tôi kìm nén bực bội liều mạng kéo nó lên. Khi một nửa chiếc lộ ra ngoài, tôi bị dọa sợ đến bay cả hồn vía, vì một nửa sau của chiếc vali bị một cái tay gãy nắm chặt!

Tôi hoảng hốt, thở hổn hển, chiếc vali vẫn chưa bị lôi ra hết, mà đáng sợ hơn chính là, tôi đột nhiên lại có cảm giác mình đang bị chìm xuống rất nhanh!

Lúc này đám Hàn Cẩn và Đinh Nhất đang đánh nhau cũng ngừng lại, hình như bọn họ nói gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ ràng được. Tiếp đấy mắt tôi tối sầm lại, cơ thể hơi lắc lư rồi chìm xuống…

Chuyện xảy ra quá nhanh và đột ngột, tôi còn chưa kịp định hình thì cả người đã chìm sâu xuống đất. Người vẫn tiếp tục rơi xuống, giống như hồi còn bé ngồi chơi cầu trượt vậy.

Chỉ là cái cầu trượt này hơi dài rồi! Sau đó đầu đυ.ng phải cái gì đấy, kêu ong ong lên rồi không biết trời trăng gì nữa!

Chẳng biết qua bao lâu, tôi bị lạnh mà tỉnh lại, mở mắt ra xem thì thấy bốn phía đen ngòm, lúc ấy tôi thật muốn chết quách đi cho xong! Nếu tôi nhớ không nhầm thì vừa nãy mình còn đang kéo cái vali kia, sao lại bị rơi xuống đây rồi?

Lúc này tôi mới nhớ đến lời dặn dò trước đấy của Trát Tây: “Cẩn thận động băng!”

Giờ có nói gì cũng muộn, tôi bị rơi xuống mất rồi! Lúc xuống còn bị trượt quanh co lắt léo nhiều đường nữa, chắc không thể trèo lên được! Không biết Đinh Nhất có thể tìm được tới đây để cứu tôi không?

Trong lúc bối rối, sờ lên người phát hiện điện thoại vẫn còn, tôi lấy ra biến nó thành đèn pin để chiếu sáng, thấy nơi này không lớn lắm, một chút ánh sáng này cũng chỉ có thể chiếu sáng cảnh vật ở gần.

Dù bây giờ tôi mặc một chiếc áo jacket giữ ấm khá tốt, nhưng nhiệt độ dưới này chắc chắn thấp hơn trên kia rất nhiều, khi thở ra, hơi thở của tôi lập tức biến thành khói trắng. Nếu còn tiếp tục như vậy, chưa kịp đợi Đinh Nhất đến cứu thì tôi đã chết cóng ở đây rồi.

Nghĩ vậy, tôi đứng dậy hoạt động chân tay một lúc, nhìn xem tay chân mình có bị thương chỗ nào không. May mà vừa rồi tôi rơi xuống đau khổ như thế mà không bị thương nặng, chỉ cảm thấy mu bàn tay hơi đau, dùng di động chiếu vào mới biết bị rách da, còn những chỗ khác đều ổn cả.

Tôi biết bây giờ có sợ hãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhất định phải tỉnh táo lại, dù tôi đã thấy lạnh lắm rồi.

Tôi dùng di động chiếu sáng đi về phía trước mấy bước, đột nhiên vấp phải cái gì đó rồi ngã nhoài.

Tôi đứng lên nhìn mới biết thì ra là cái vali kia, bên trên vẫn còn treo nửa cái tay gãy! Nghĩ tới chuyện nếu không phải vì nó thì mình cũng chẳng rơi xuống đây, tôi tức đến độ đá một cái, làm nó văng ra xa vài mét, đυ.ng phải một khối băng khá to.

Tôi biết có trút giận lên nó cũng chẳng được gì, nghĩ đến chuyện bọn Hàn Cẩn cố gắng có được nó như vậy, tôi lại cảm thấy tò mò bên trong này sẽ có cái gì? Thế là tôi lại gần, thấy khóa mật mã của vali đã hỏng, vừa rồi lại bị tôi đá một cước nên cái nắp cũng văng ra! Đồ ở bên trong rơi đầy trên đất…

Tôi soi lên những thứ trên mặt đất, thì thấy bên trong cái vali này là một số tập tư liệu và cả ảnh đen trắng. Chữ trên tư liệu không phải là tiếng Anh, không biết nó viết cái gì, nếu là của gã tù binh người Đức kia thì rất có thể đây là tiếng Đức.