Đinh Nhất thấy tôi đầy mồ hôi nên giục: “Còn không mau đi tắm đi! Sắp xuất phát rồi đấy!”
Sau khi ăn sáng, ba chúng tôi đúng giờ chờ Đỗ Lãng và đội sáu người kia ở sảnh. Thế nhưng, Đỗ Lãng nói xin lỗi với chúng tôi, vì máy bay bị chậm, nên tổ sáu người kia sẽ đến muộn hai tiếng. Chú Lê tỏ ra không sao nói: “Không sao, chuyện máy bay chậm giờ là bình thường, chúng tôi chờ thêm một lát là được.”
Thời gian trôi qua chậm chạp, đến lúc tôi sắp ngủ gật ở salon khách sạn, thì thấy có mấy người mặc áo đen phong trần đi vào, nhìn trang phục có vẻ là dân chuyên nghiệp.
Tôi híp mắt nhìn kĩ, sợ tới mém trượt ra ngoài salon, may mà Đinh Nhất ở bên cạnh kéo lại. Đúng là quá đáng sợ, sao lại là cô ta! Xem ra tôi đúng là có duyên nợ với cô ta rồi, hôm qua vừa mơ thấy, hôm nay đã gặp phải!
“Hàn Cẩn?” Chú Lê gọi tên cô ta.
Đỗ Lãng giật mình nhìn chú Lê: “Lê đại sư biết cô ấy?”
Chú Lê hơi lúng túng nói: “Từng gặp vài lần, không phải họ chính là thành viên của tổ chức quốc tế mà cậu nói chứ?”
“Đây là nhân viên chuyên nghiệp do tổ chức quốc tế thuê, thứ nhất là vì an toàn của chúng ta, thứ hai là họ sẽ trực tiếp thu thập tư liệu về đường hàng không Bướu Lạc Đà năm đó.”
Lúc này, Hàn Cẩn và thuộc hạ của cô ta đi đến chỗ chúng tôi, chỉ thấy mặt cô ta đầy ý cười nói với chú Lê: “Xin chào Lê đại sư, không ngờ chúng ta lại hợp tác lần nữa...”
Chú Lê cười khan nói: “Hi vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ vui vẻ hơn lần trước một chút...”
Hàn Cẩn mỉm cười gật đầu, sau đó đột nhiên chuyển sang tôi: “Trương Tiến Bảo, cậu có vẻ béo hơn lần trước đấy, sao? Thời gian này khỏe chứ? Có muốn lần này tôi hành hạ cậu một chút, giúp cậu giảm cân không?”
Vừa gặp cô gái này, tôi đã thấy đau đầu, vội nói với cô ta: “Cảm ơn cô, tôi cảm thấy dáng người của mình bây giờ rất vừa phải, gần như là hoàn hảo rồi, không phiền cô nhọc lòng!”
Hàn Cẩn cười không để ý đến tôi nữa, bắt tay Đỗ Lãng nói: “Xin chào ngài Đỗ, tôi là Hàn Cẩn, là ngài Smith phái chúng tôi đến đây giúp đỡ mọi người trong kế hoạch sông băng Ruoguo lần này.”
Đỗ Lãng rất lịch sự nói: “Không ngờ ngài Smith lại phái đến một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi tin rằng ngoài vẻ ngoài, cô nhất định có chỗ hơn người...”
Sau khi nói chuyện xong, mọi người chuẩn bị xuất phát. Dù bọn Hàn Cẩn vừa xuống máy bay, nhưng không có chút cảm giác mệt mỏi nào, chắc họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.
Sáu người Hàn Cẩn và ba chúng tôi, thêm cả Đỗ Lãng lên chiếc xe Toyota việt dã đi đến trạm dừng chân thứ nhất - huyện Nagqu, dự tính là buổi sáng xuất hành, bây giờ khá muộn mới có thể xuất phát.
Lúc này mới chỉ là một nửa hành trình, nếu muốn đến huyện Banbar, thì còn phải đi thêm một ngày nữa. Đỗ Lãng nhìn chúng tôi và Hàn Cẩn, cảm thấy có vấn đề, cho nên lúc chọn xe, anh ta cố ý đi cùng xe ba chúng tôi.
Xe chạy không bao lâu, Đỗ Lãng rất khách khí hỏi chú Lê, giữa chúng tôi và Hàn Cẩn có phải có xích mích gì không?
Chú Lê cười nói: “Chỉ là một cô gái nhỏ thôi, nhưng mà thế lực sau lưng cô ta hơi khó giải quyết, chúng tôi có làm việc chung mấy lần, nhưng vẫn không biết tập đoàn Thái Long đó là gì, cứ như chuyện gì họ cũng nhúng tay vào.”
Đỗ Lãng nhướng mày nói: “Tập đoàn Thái Long? Sao họ lại tham gia vào chuyện này? Tôi có nghe qua về tập đoàn đó, tiêu chí là không có lợi thì không làm. Chỉ cần có thể kiếm tiền, cái gì họ cũng làm, không ngờ chuyện tìm kiếm binh lính từ chiến tranh thế giới thứ hai mà họ cũng có hứng thú?”
Nhưng chú Lê suy nghĩ nói: “Nhất định họ có lợi ích mà chúng ta không nhận ra...”
Dọc đường đi rất buồn tẻ, ngoài cửa sổ xe là một mảng hoang dã, ngoại trừ thỉnh thoảng thấy mấy đàn dê vàng, thì đến nửa bóng người cũng không có. Chúng tôi dừng xe nghỉ dọc đường, mọi người ăn đơn giản rồi tiếp tục di chuyển, chợt phía xa có một người lái xe về phía chúng tôi.
Khi người đó đến trước mặt, chắc là một lữ khách ghé qua Tây Tạng chơi, ngạc nhiên hơn là phía sau xe anh ta còn có một con chó con, hình như là giống Golden Retriever.
Tôi rất bội phục những người như thế, có thể du lịch một mình, nếu là tôi lang thang ở nơi hoang dã không bóng người, chắc đã sớm bị hù dọa chết! Thế là tôi lấy chút thức ăn và nước uống trên xe đưa cho anh ta.
Người đàn ông kia cảm kích nói, anh ta đã nhiều ngày không gặp người đi đường, nếu không gặp chúng tôi, chắc anh ta và con chó đã đói mà chết! Bọn Hàn Cẩn cũng bị người đàn ông này thu hút, cùng anh ta nói những chuyện lý thú dọc đường đi.
Nhưng trò chuyện một lúc, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, người đàn ông này luôn nói mình đã khó khăn đến nhường nào, nhưng bất kể là khó khăn đến đâu đều vẫn kiên trì, hơn nữa còn muốn đem con chó lang thang anh ta nhặt được cùng ra khỏi Tây Tạng.
Tôi nhìn con chó, với tốc độ phát triển của Golden Retriever thì nó không quá ba tháng tuổi, nhưng mặt nó lại ủ rột trông như mệt sắp chết rồi! Một con chó nhỏ như vâỵ? Ai nỡ ném nó đi?
Còn người đàn ông kia, càng trò chuyện càng có cảm giác anh ta muốn chúng tôi cho tiền, dù anh ta không trực tiếp nói ra điều đó. Tôi rất nghi ngờ, tên này có phải là kẻ lừa gạt không? Trộm chó của người khác để tranh thủ sự đáng thương?
Mặc dù tôi nghi ngờ, nhưng không có hành động gì, vẫn là Hàn Cẩn phản ứng, cô ta đang nói chuyện với gã thì đột nhiên đổi mặt lạnh nói: “Chó này là anh trộm à? Anh nói anh nhặt được con chó ngao Tây Tạng nhỏ gì đó, tôi có thể không nghi ngờ, nhưng một con Golden Retriever nhỏ chưa đến ba tháng đã lưu lạc tứ phương? Tôi không tin...”
Người đàn ông nghe vậy, lập tức kích động nói: “Cô gái này, sao cô có thể nói như vậy chứ? Chó là tôi nhặt được, tôi thấy nó đáng thương nên mới đưa nó theo, nếu cô không muốn giúp thì tôi sẽ không ép, làm gì phải vu oan cho người khác?”
Nhưng Hàn Cẩn không tin gã, hừ lạnh nói: “Loại người như anh, tôi gặp nhiều rồi. Chúng tôi cũng không phải du khách, anh muốn kể khổ với chúng tôi để tranh thủ sự đồng tình, cũng chỉ có tên ngốc vừa rồi mới đưa đồ ăn và nước uống cho anh thôi. Nếu như hôm nay để một mình tôi gặp, anh chết chắc!”
Tôi hiểu rõ thủ đoạn của Hàn Cẩn, tôi dám lấy đầu ra cược là cô ta không nói đùa, cô gái này nhất định không phải mới chỉ gϊếŧ một người.