Thợ Săn Xác Chết

Chương 242: Nửa đêm thăm dò ngôi nhà bị quỷ ám

Tôi cười hì hì nói với anh ta: “Đúng là không ai hiểu tôi hơn Đinh Nhất! Tôi cũng đang có ý này, chẳng phải vì có chú Lê ở đây nên tôi mới muốn xem đấy sao? Nhưng không ngờ lão này lại không dám vào, còn nói chờ trời sáng thì nói tiếp…”

Trước khi đi ngủ, tôi đột nhiên nhớ ra mình nên cho Lý Cương xem bản vẽ của ngọn núi kia, anh ta là dân ở đây, chắc hẳn phải rất quen thuộc với những ngọn núi xung quanh đây!

Anh ta nhận bản vẽ của tôi đưa sang, nhìn sơ qua rồi bật cười: “Ai vẽ ngọn núi Phật nằm này mà sinh động vậy?”

Tôi nghe ra anh ta đang nói mỉa, bèn ngượng ngùng trả lời: “Chính em vẽ đấy, anh có thể nhìn ra đây là ngọn núi thì đúng là cao thủ!”

Lý Cương chỉ về ngọn núi phía Nam của thôn: “Cái núi mà cậu vẽ hẳn là núi kia.”

Tôi quay đầu nhìn về ngọn núi phía xa xa, cảm thấy hơi ngờ ngợ, ngọn núi đấy đúng là trông hơi giống thật, nhưng ở chỗ mặt Phật lại có lỗ hổng, hơi khác so với ngọn núi mà tôi đã nhìn thấy.

Thấy tôi vẫn còn băn khoăn, Lý Cương chỉ vào cái lỗ hổng kia và nói: “Cái chỗ kia ở những năm 60, vì trận mưa to dẫn đến lở núi nên bị sập mất một mảng, hình dáng trước đó của nó đúng là giống như cậu vẽ đấy.”

Tôi nghe đúng là ngọn núi kia thì vui mừng vỗ mạnh lên vai Lý Cương, sau đó ôm chặt lấy anh ta: “Quá tốt rồi! Cuối cùng bọn em cũng tìm được!”

Chú Lê nghe được tiếng chúng tôi nói chuyện cũng đi tới, xem có chuyện gì. Tôi chuyển lại lời của Lý Cương nói cho ông ấy nghe. Chú Lê cũng rất vui mừng vì nhanh như vậy mà chúng tôi đã tìm được ngọn núi đó rồi.

Tôi thầm nghĩ, nếu Lý Cương đã biết ngọn núi Phật nằm thì chắc anh ta cũng sẽ biết mộ tổ của nhà họ Thiệu nằm ở đâu chăng? Nhưng khi tôi hỏi anh ta có biết ở gần đây có mộ phần của gia đình lớn nào không thì anh ta lại lắc đầu: “Anh cũng không biết, chắc chắn là có mộ của nhà giàu đấy, dù sao hồi xưa ở đây cũng có khá nhiều cử nhân đời nhà Thanh, nhưng cụ thể ở nơi nào thì… Đừng nói là anh, ngay cả mấy cụ lớn tuổi trong thôn có khi cũng không biết.”

Ngẫm thấy cũng đúng, Thiệu Kiến Hoa đã nói mộ tổ của nhà anh ta vào năm đó đã bị người ta san bằng, đừng nói là Lý Cương, đến ngay cả thế hệ cha mẹ anh ta có khi cũng không có mấy người biết đến. Hơn nữa ở đây đã từng xuất hiện trận thiên tai lớn như vậy, người trong thôn còn bị chết rất nhiều…

Tôi vốn định hỏi Lý Cương thêm mấy vấn đề liên quan tới thôn Thái Bình, nhưng vừa quay đi quay lại đã thấy anh ta chui về lều chuẩn bị đi ngủ rồi. Không còn cách nào khác, tôi cũng đành về lều của mình, có gì muốn hỏi thì để sáng mai hỏi vậy.

Quay về lều, Đinh Nhất đang nghịch con dao nhỏ trong tay, thấy tôi vào thì ngẩng đầu hỏi: “Cậu có mang con dao thép theo không?”

Tôi vỗ vỗ lên ống quần của mình và cười nói: “Đương nhiên có chứ, cái này là vật hộ mạng của tôi đấy…”

Đinh Nhất gật đầu, sau đó nghe ngóng âm thanh ở bên ngoài, rồi nói khẽ với tôi: “Cậu có cảm thấy cái người tên Lý Cương kia có gì là lạ không?”

Tôi hơi ngây người trước câu hỏi của anh ta, trong lúc nhất thời cũng không biết Lý Cương có chỗ nào lạ! Đinh Nhất thấy tôi đần mặt ra thì lắc đầu, nói: “Không có việc gì, đi ngủ đi, có thể là do tôi suy nghĩ quá nhiều.”

Mới vừa vào tôi còn thấy hơi buồn ngủ, nhưng bị Đinh Nhất hỏi một câu như thế, làm tôi không có lòng dạ nào ngủ nghê nữa. Tôi nằm xuống, cẩn thận nhớ lại những gì xảy ra sau khi gặp Lý Cương, không có gì lạ cả mà!

Anh ta nói chuyện trước sau đều hợp logic, với sự hiểu rõ của anh ta về nơi này, khó ai mà nghĩ rằng anh ta không phải là dân của thôn Thái Bình. Ngoại trừ một điều… Chính là vừa rồi khi tôi ôm anh ta, cảm giác thân thể anh ta rõ ràng cứng đờ lại, mà tôi cảm thấy cơ thể của anh ta rất lạnh…

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, chẳng biết tôi đã ngủ mất từ lúc nào, mãi cho đến khi bị Đinh Nhất lay tỉnh, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Đinh Nhất ngồi dậy như nghe thấy cái gì đó.

Tôi nhìn đồng hồ, thấy mới hơn ba giờ sáng nên làu bàu: “Trời đã sáng đâu, anh gọi tôi…”

Tôi mới nói được một nửa đã bị Đinh Nhất lấy tay che miệng, anh ta nói thầm vào tai tôi: “Cậu nghe xem… Không phải bên ngoài có cô gái nào đó đang khóc à?”

Nghe anh ta nói thế, tôi ngồi bật dậy từ trong túi ngủ, sau đó cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, đúng là có tiếng của phụ nữ thật, cảm giác chợt xa chợt gần như từ đâu trôi tới…

Nhưng âm thanh này thoạt nghe thì giống như tiếng cô gái nào đó đang tự lẩm bẩm, nhưng lắng nghe kĩ thì thấy cô ta như đang khóc thút thít. Tôi khẩn trương dùng khẩu hình nói với Đinh Nhất: “Có ma…”

Đinh Nhất nổi tiếng gan to, anh ta rút con dao nhỏ trên đùi ra, lắc mình chui ra khỏi lều vải! Tôi thầm mắng một tiếng rồi đành phải đi theo.

Trong nhà có bốn cái lều vải, lều của Lưu Lan kẹp ở giữa lều của chúng tôi và của Tôn Bằng Phi, nếu bên chỗ cô ấy mà có động tĩnh gì thì chắc chắn sẽ đánh động đến chỗ chúng tôi. Nhưng khi tôi ra khỏi lều vải rồi nhìn về lều của cô ấy thì phát hiện, cửa lều mở toang, bên trong không có bóng dáng cô ấy đâu.

Tôi vội đứng thẳng người lên tìm kiếm xung quanh, Lưu Lan có thể đi đâu được? Hay đi vệ sinh rồi? Hoặc là bị nữ quỷ bắt đi… Tôi lắc đầu, cố không làm cho mình nghĩ lung tung nữa. Sau đó tôi theo sát Đinh Nhất, đi đến căn phòng cách đó không xa.

Âm thanh kia sao lại giống như phát ra từ căn phòng bị dây leo che kín lối vào, Đinh Nhất dứt khoát hơn chú Lê rất nhiều, anh ta còn không cho tôi cơ hội kịp phản ứng đã vung dao lên cắt đứt dây leo quấn quanh cửa…

Tôi nghĩ giờ này mà đi vào trong, có phải giống tìm chết quá không! Nhưng Đinh Nhất không cho tôi có cơ hội suy nghĩ nhiều, bởi vì anh ta đã đẩy cửa ra và đi vào. Rơi vào đường cùng, tôi đành lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin rồi cũng vào theo.

Mới vừa vào, tôi phát hiện bên trong không phải tối đen như mực, thì ra phía trên mái của căn phòng này có một cái lỗ khá to, mặt trăng tối nay lại lớn đến kỳ lạ, ánh trăng xuyên qua cái lỗ và chiếu vào căn phòng.

Tôi vừa lo lắng vừa đề phòng đi theo sau lưng Đinh Nhất, cẩn thận nhìn hoàn cảnh bên trong. Tôi phát hiện căn phòng không hề có đồ dùng gì cả, nó trống không. Khi chúng tôi đi tới dưới cái lỗ to kia, tôi mới phát hiện thì ra cái lỗ đấy là một cái cửa sổ áp mái.

Đi lại trong căn phòng cũ nát quỷ dị này khiến tôi nhớ đến một bài hát thiếu nhi của vùng Quảng Đông: “Ánh trăng sáng… Chiếu đường đi… Thuyền chìm xuống đáy, chết chìm một đám quỷ lười! Đứa ngoi lên mặt nước thở, đứa chìm xuống đáy, đứa trốn vào một góc, đứa chui xuống gầm giường…”

Đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao người ta lại sáng tác ra cái hát cho thiếu nhi đáng sợ như vậy? Là dùng để hù dọa trẻ con à? Đinh Nhất thấy tôi ngẩn người ở sau lưng, bèn quay lại búng vào trán một cái để tôi tỉnh, đừng có mà suy nghĩ lung tung vào lúc này.

Tôi vội thu hồi những suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu, cẩn thận đi theo sau… Khi chúng tôi tiến vào nhà chính, tiếng khóc kia dường như không đến gần chúng tôi mà ngược lại ngày càng trở nên xa xôi, như thể nó phát ra từ phía sân sau vậy!