Thợ Săn Xác Chết

Chương 183: Vật đại hung

Chúng tôi đi qua xem, thấy chị ấy đã mua trước ba voucher. Ngẫm lại cũng dễ hiểu, dù sao chị cũng là con gái, bây giờ em gái xảy ra chuyện, chị ấy vừa phải nuôi gia đình, vừa phải chăm sóc người nhà, không tiếp kiệm một chút thì không ổn.

Hơn nữa, tôi đoán tấm voucher này cũng khá đắt, tiền mua ba tấm này cũng đủ để chị ấy ăn được nửa tháng rồi. Mà tôi và Đinh Nhất lại là kiểu người ở đâu cũng có thể ăn ngon được, nên dù mời chúng tôi đi ăn đồ Tây, có khi còn chẳng ngon miệng bằng đi ăn quán ven đường chưa biết chừng!

Tô Bắc Bắc thấy hai chúng tôi ăn xong thì rất mừng, vui vẻ nói: “Chị đã nghe các đồng nghiệp nhắc tới chỗ này lâu rồi, nhưng đi một mình lại không nỡ, lúc trước vốn định đợi em gái nghỉ thì dẫn con bé đến…”

Tôi nghe giọng Tô Bắc Bắc càng nói càng nhỏ, chắc là nghĩ đến em gái nên thấy buồn lòng. Thế là tôi lấy một con cua rất to, để trước mặt chị ấy rồi nói: “Ăn đi! Hôm nay chúng ta phải ăn cho hoàn vốn! Còn phải ăn thay phần em gái chị luôn!”

Tô Bắc Bắc nghe tôi nói vậy thì phì cười, sau đó cầm con cua lên rồi nói: “Em nói phải, con người phải nhìn về phía trước, cũng phải nhìn về phía cua!”

Ăn xong cơm, chúng tôi cũng không ngồi xe mà đi bộ ở gần nhà hàng để tiêu cơm…

Ai ngờ lúc đang đi tới đi lui trên đường lớn, thì chợt nghe thấy một tiếng động lớn ở phía sau. Tôi nhìn lại, có một chiếc xe đâm thẳng vào đại thụ ven đường.

Ba chúng tôi lập tức chạy đến, thấy lái xe đã đập trúng túi an toàn bung ra nên đã ngất đi, bèn nhanh chóng mở cửa xe cứu anh ta ra. Ai ngờ lúc vô tình đỡ lấy người, tôi lại cảm nhận được có tàn hồn bám vào anh ta.

Tô Bắc Bắc gọi 120. Xe cứu thương đến rất nhanh, nhưng tôi lại đứng sững ra, nhớ lại đoạn ký ức ngắn vừa rồi.

Tôi chỉ nhìn thấy cảnh hai đứa trẻ cùng chơi trò chơi. Đó là hai cậu bé rất giống nhau, nếu không phải sinh đôi thì cũng là anh em ruột. Đoạn ký ức tiếp theo hơi rối, một người đàn ông đi trên tuyết, gương mặt lạnh cắt, môi cũng nứt ra máu. Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ sau lưng vang lên, người đàn ông kia vừa quay đầu lại, thì cả người đã rơi xuống vực sâu vạn trượng…

Vì thời gian tiếp xúc với người lái xe bị thương kia quá ngắn, nên những ký ức có thể cảm nhận được quá rải rác, không đủ để tôi phân tích hết thảy.

Đương nhiên, tôi cũng không thể vừa gặp phải tàn hồn đã muốn đi tìm thi thể của người ta. Dù sao người bình thường lúc chết cũng sẽ có tàn hồn ở lại, nếu tôi thật sự tò mò, thì chẳng biết đã mệt chết từ bao nhiêu năm trước rồi.

Chúng tôi kể lại tinh huống mình vừa nhìn thấy cho cảnh sát. Rời khỏi hiện trường tai nạn giao thông, tôi lại bảo Đinh Nhất tiễn Tô Bắc Bắc về, còn mình thì tiếp tục đi về nhà.

Ai ngờ đi được một lúc, tôi lại cảm thấy hình như có người luôn đi theo sau mình! Vì đi ăn cùng con gái nên tôi không uống rượu, thế nên đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

Tôi cố ý đến một cửa hàng ven đường mua thuốc, muốn xem thử có phải mình đa nghi rồi không. Nhưng sự thật chứng minh rằng không phải tôi đa nghi, mà là có một bóng đen vẫn luôn bám theo. Thấy tôi đi vào cửa hàng, bóng đen đó nhanh chóng lách mình vào vành đai xanh ở bên cạnh.

Vừa nghĩ đến chuyện Đinh Nhất không ở bên, tôi đã thấy hốt hoảng. Nhưng nghĩ lại, tôi là một người đàn ông, sợ cái gì chứ? Cướp tiền thì tôi không mang theo, cướp sắc? Ai sợ ai chứ? Nghĩ đoạn, tôi rút con dao găm dưới ống quần ra, từ từ rời khỏi cửa hàng.

Kết quả lúc tôi ra khỏi cửa hàng lại không tìm thấy gì, vừa rồi rõ ràng thấy hắn chui vào vành đai xanh, vậy mà bây giờ đi qua xem lại không có gì hết!

“Đừng tìm nữa, tôi ở đây!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đằng sau, tôi giật nảy mình quay lại, thấy Trang Hà đứng dưới gốc cây cách mình không xa.

Vừa thấy anh ta, tôi lại nhớ đến chuyện ở đập nước lần trước, tuy chú Lê đã nói đó là ảo giác, nhưng tôi lại không cho là như vậy.

“Hôm đó…” Tôi đang do dự không biết nên hỏi thế nào, thì chợt nghe Trang Hà ngắt lời tôi với vẻ mặt cười nhạo: “Hôm đó thật ngại quá! Quấy rầy cậu động phòng hoa chúc rồi!”

Tôi nghe thế thì hỏi anh ta, “Hôm đó đúng là anh à? Sao anh biết tôi ở đấy? Với lại, chẳng phải các anh sợ nước ư? Sao lại…”

“Tôi được người khác nhờ nên mới đi cứu cái thằng nhóc ngốc nghếch nhà cậu đấy! Nếu không thì cậu cho là tôi tình nguyện đi à?” Trang Hà tức giận nói.

Tôi thắc mắc: “Được ai nhờ vả? Chú họ hả? Chú ấy nói không biết anh mà!”

Ai ngờ Trang Hà lại quay mặt đi rồi nói: “Tôi nói là ông ta nhờ hả? Được ai nhờ thì cậu cũng đừng quan tâm, về sau sớm muộn gì cũng sẽ biết. Mà tôi nói này, sau này cậu có thể đề phòng một chút được không? Nghĩ xem, cậu có thể sống được lớn đến chừng này đúng là may mắn!”

Tôi bị anh ta trách thì sững sờ, mãi lâu sau mới hỏi lại: “Tôi làm sao? Đêm hôm khuya khoắt, anh theo dõi tôi làm gì?”

Trang Hà không trả lời tôi ngay mà ném sang thứ gì đó, tôi nhận lấy, nương theo ánh trăng để nhìn, là răng của động vật?”

“Cái gì thế này? Không phải là răng của anh đấy chứ?” Tôi giật mình hỏi.

Trang Hà xì một tiếng đầy khinh bỉ: “Răng của tôi thì đưa cho cậu làm gì? Đây là răng nanh của thần thú Thượng cổ, có thể trừ tà, mạnh hơn xương dê đực trên người cậu gấp trăm lần, mau vứt thứ đồ chơi kia đi!”

Tôi hơi khó xử: “Vậy cũng không hay lắm, dù sao nó cũng là chú Lê cho tôi, cũng có thể trừ tà, tuy chưa từng sử dụng…”

Trang Hà không trả lời tôi mà bỏ đi luôn, tôi lập tức đuổi theo: “Anh đừng đi chứ? Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao lần trước anh lại biết tôi ở dưới nước đấy, sao cứu tôi rồi lại biến mất không thấy đâu nữa?”

Anh ta đi rất nhanh, tôi vội vã đuổi theo phía sau, không ngờ Trang Hà đột nhiên dừng lại, khiến tôi suýt đâm sầm vào người anh ta.

“Ôi ôi!!! Mẹ kiếp!” Tôi kêu lên, tránh sang bên cạnh.

Trang Hà bình tĩnh quay lại nhìn tôi, nói: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, lúc ấy bản thể của tôi không ở đó.” Nói xong, anh ta lại nhìn vật trong tay tôi rồi nghiêm túc nói: “Thứ này rất hiếm, đừng vứt đi!”

Nghe anh ta nói thế, tôi liền nhìn chiếc răng nanh một cái, lúc ngẩng đầu lên thì Trang Hà đã biến mất tăm.

Sau khi về nhà, tôi nhận được điện thoại của Đinh Nhất, báo đã đưa Tô Bắc Bắc về nhà an toàn rồi. Tôi bảo anh ta mau quay lại nhà, nói rằng có một thứ muốn cho anh ta xem.

Đinh Nhất vừa vào cửa đã chun mũi lại: “Mùi hôi quá, Trang Hà lại đến?”

Tôi giật mình: “Cái mũi này của anh cũng thính thật đấy? Vừa nãy gặp ở ngoài, anh ta còn đưa cho tôi thứ này, xem thử đây là gì vậy?”