Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 305: Thoát khỏi trận pháp phệ hồn

Lúc Bách Lý Kinh Hồng đang ở ngoài trận, ôm Nam Cung Cẩm, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc cùng trang màu tím nhạt chạy đến. Ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo và vô cùng hồn nhiên vang lên, trong giọng nói mang theo sự kinh hoàng không cách nào hình dung1được, ánh mắt nàng nhìn vào tấm Huyết Võng kia: “Trận pháp phệ hồn sao?”

Bách Lý Kinh Hồng lẳng lặng nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này. Cho nên hắn yên lặng, không nói câu nào.

Quân Tử Mạch nhìn hai người bọn họ một chút, nhưng không thấy người mà nàng tâm tâm niệm niệm đâu, mặt nàng chợt trắng bệch ra: “Lãnh, Lãnh Tử Hàn đâu?”

“Ở trong đó.” Hắn lạnh lùng nói8ra ba chữ, mang theo dồn nén nặng tựa ngàn cân. Hắn nghĩ, nếu như Cẩm Cẩm tỉnh lại, chắc chắn sẽ không tha thứ cho sự ích kỷ của mình, nhưng, trận pháp phệ hồn có chức năng ghi nhớ, chỉ cần người đã ra khỏi, căn bản sẽ không có khả năng lại đi vào nữa. Cái Huyết Võng kia, sẽ không chút lưu tình nào mà hất văng người đã trốn ra lại đi vào.

Một cú2vung tay của Lãnh Tử Hàn, đã đẩy bọn họ vào vị trí của sinh của trận, nhưng cũng đầy bọn họ lên sự áy náy cả đời!

Hắn vừa trả lời, Quân Tử Mạch liền choáng váng cả người! Nàng ngây ngốc nhìn Huyết Võng kia mấy giây, bỗng nhiên cắn chặt môi, sau đó, không nói thêm lời gì thừa thãi, lao thẳng đầu vào trong Huyết Võng!

Chứng kiến cảnh tượng này, trong nháy mắt Bách Lý Kinh4Hồng khẽ run lên, với hắn mà nói, chuyện này tác động tới hắn không nhỏ. Cô gái này vẫn luôn đi theo Cẩm Nhi, cho dù mình không có chú ý đến nàng, nhưng chỉ cần liếc mắt, cũng có thể thấy rõ ràng nàng ta rất nhát gan, nhưng hôm nay, sao nàng ta lại có dũng khí đến mức này chứ? Với sự kinh ngạc như thế, hắn quên luôn cả việc vươn tay ngăn cản, cũng đành trơ mắt nhìn nàng lao vào trong trận!

Mà toàn bộ trận pháp phệ hồn cũng vì nàng lao vào nên khuếch trương ra bốn phía một chút.

Quân Tử Mạch phá vỡ Huyết Võng mà vào, chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, nàng liền nhìn thấy người kia đang nằm trong vũng máu, hắn ngã xuống đất, ánh mắt vẫn sắc bén như xưa. Nhưng khóe môi, vẫn nở một nụ cười, tuấn mỹ và tùy tiện, nụ cười này như của một Ma Vương nơi Địa Ngục, đẹp đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở, chỉ nhìn một chút, đã cảm thấy như bị hút đi hồn phách cả người.

Lãnh Tử Hàn mặc dù đang bị trận pháp áp chế, bản thân cũng đang trọng thương, không có năng lực hành động, nhưng ý thức của hắn vẫn còn, vẫn còn đang duy trì được sự tỉnh táo cơ bản. Hắn ngước mắt, trông thấy cô gái kia xâm nhập vào trong trận pháp, trong mắt hắn không thể tìm thấy một tia tình cảm nào, nhưng lại tràn đầy sự chấn kinh: “Cô, khụ... Khụ khụ, cô vào đây làm gì?”

Giờ phút này, Huyết Võng vẫn còn đang chậm rãi khuếch trương ra bốn phía. Nhưng người biết đến trận pháp phệ hồn đều biết rằng, sau khi tấm lưới này khuếch trương đến một trình độ nhất định, nó sẽ từ từ thu lại, mãi cho đến khi uống cạn hoàn toàn máu tươi của một người mới thôi!

Câu hỏi này của hắn khiến cho Quân Tử Mạch cắn môi, hầu như là không dám nhìn đôi mắt nhϊếp hồn của hắn, nàng nghiêng đầu nói: “Ta ở Thiệu Dương, thấy các huynh đi nhiều ngày không về, không yên lòng, nên len lén chạy tới đây, chờ các huynh ngoài Nguyên Dương Lĩnh. Nhưng chợt thấy hào quang trận pháp chiếu lên tận trời, trong lòng lo lắng nên ta chạy vọt vào đây!”

“Ừm, vậy cô ra ngoài đi! Ta không sao, một lúc nữa sẽ tốt thôi!” Giọng nói vẫn cuồng ngạo và tùy tiện như trước, ánh mắt nhìn vào cô gái này đầy khinh miệt, như là rất xem thường phụ nữ như thế. Nhưng, Quân Tử Mạch lại không vì ánh mắt của hắn mà thay đổi, nàng khẽ cười rồi nói: “Huynh đừng tưởng rằng có thể gạt ta, ta đã đọc qua một quyển sách, trong đó có nói về Trận pháp phệ hồn! Nếu Trận pháp phệ hồn dùng thêm cả máu từ tim của kẻ bày trận để bố trí, như thế nhất định phải dùng mạng đổi mạng. Nếu không phải trận pháp này có máu từ tim, thì Bách Lý Kinh Hồng tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài mà nhìn vào trong trận đầy khó xử như thế!” Nàng chỉ ngây thơ, chứ không ngốc! Chẳng qua là Lãnh Tử Hàn muốn đuổi nàng đi ra mà thôi, hắn không muốn liên lụy tới nàng. “Thì sao?” Hắn cố gắng dùng một chút sức lực cuối cùng để ngồi dậy, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Ra ngoài, bản tôn không muốn nhìn thấy ngươi! Chuyện của ta, không cần người quan tâm!”

Quân Tử Mạch cười cười, bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt hắn. Nàng thốt lên sâu kín: “Lãnh... Lãnh công tử, chàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt hay không?”

Lãnh Tử Hàn nhíu mày, nhìn nàng không hiểu cho lắm, vết thương nặng đã khiến bản thân hắn rơi vào tình trạng kiệt sức, hầu như là nói không ra lời, nhưng khi nghe Quân Tử Mạch nói đến chuyện này, hắn vẫn lắc đầu một cái. Hắn chỉ biết là mình có quen với cô gái này, hơn nữa, ngày trước cô gái này thổ lộ với mình, hắn đã cự tuyệt, cự tuyệt không chút do dự nào. Nhưng về chuyện lần đầu tiên gặp nhau lúc nào, đúng là hắn thật sự không có ấn tượng gì.

Thấy hắn lắc đầu. Quân Tử Mạch cười cười, nói một cách tự giễu: “Ta cũng biết, chàng nhất định không nhớ rõ. Ta là người vô dụng như thế, sao có thể lọt được vào mắt chàng chứ, trong mắt của chàng chỉ có một mình Cẩm tỷ tỷ. Chàng thích tỷ tỷ, hoàng huynh cũng thích tỷ tỷ, tỷ tỷ là một cô gái độc nhất vô nhị, xứng với tất cả những người đàn ông ưu tú nhất trên thế gian này, cho nên chàng thích tỷ tỷ, không thích ta, cũng là điều bình thường!”

Thấy Quân Tử Mạch thế này, Lãnh Tử Hàn nhíu mày trong nháy mắt. Cô gái này thường xuyên sẽ như vô tình hay cố ý mà xuất hiện trước mặt mình, hoặc là đưa tới một chén trà, hoặc là thứ gì đó, hắn sẽ không quan tâm, nhưng nàng lại cứ không biết mệt mỏi mà làm như thế. Dần dần, hắn cũng lười để ý đến nàng. Nhưng với sự hiểu biết ít ỏi của hắn về nàng, ngày thường cho dù chỉ nói hai câu nàng cũng sẽ đỏ mặt, sao hôm nay lại to gan lớn mật xông vào nơi này? Còn nói nhiều lời với mình như vậy nữa.

Thấy hắn không nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Quân Tử Mạch cười cười, như là hoa Tử Diên tươi đẹp, nhưng lại có nét đẹp đến thế lượng dễ nát dễ gãy. “Cho tới bây giờ chàng cũng chưa từng nhìn ta, ngoại trừ hôm nay. Ta rất vui vẻ, thật sự. Chàng có thể nhìn chằm chằm vào ta thế này, chứ không phải là nhìn Cấm tỷ tỷ, chỉ là ta mà thôi. Vì thế, dù là ta có trả giá lớn hơn nữa, cũng xứng đáng.”

“Ngươi... Khục... Khục khục...” Lãnh Tử Hàn muốn nói gì đó, lại bị máu trong cổ họng nghẹn lại, ho khan vài tiếng, cuối cùng không nói nên lời. “Chàng đừng nói nữa, nghe ta là được rồi!” Quân Tử Mạch sửa sang váy áo của mình, để nó xòe ra trên mặt đất như là một đóa Tử La Lan đang nở rộ, chập chờn trong gió, cũng phô bày ra thân hình thon dài và mỹ lệ của mình. “Chàng xem, thực ra, ta cũng rất đẹp phải không?”

Nàng vừa nhìn Lãnh Tử Hàn vừa cười, trong mắt lóe lên tinh mang. Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của hắn, đầy vẻ không nói nên lời và hoang mang, nhưng lúc này cũng lộ ra một tia kinh diễm, nhưng rất nhanh, lại trở lại yên ắng. Lãnh Tử Hàn cũng không phải là người ham mê sắc đẹp, hơn nữa, Quân Tử Mạch cũng không thể coi là tuyệt sắc. “Đúng thế, mặc dù ta cũng đẹp, những nét đẹp chỉ là dung chi tục phấn. Sao có thể so sánh được với Cẩm tỷ tỷ, tỷ tỷ vô cùng đặc biệt, vô cùng thiện lương, mặc dù tỷ tỷ thường xuyên nói, nàng không phải là người tốt lành gì, nhưng ta vẫn luôn biết nàng là người tốt!”

“Thực ra, ta đã từng oán hận nàng. Nếu không có nàng, hoàng huynh của ta sẽ không phải chết. Hẳn sẽ còn cười với ta, xoa đầu của ta mà gọi ta là “Nha đầu ngốc, chỉ cần ta muốn thứ gì, hắn tất nhiên sẽ giúp ta lấy tới. Một lòng một dạ quan tâm tới ta, mức độ hơn xa việc hắn đối đãi với bất kể người nào. Ta vẫn nhớ đêm hôm đó, hoàng huynh triệu kiến ta, nói rất nhiều thứ ta không hiểu, rồi sau này, hắn liền đi. Ta đã từng không chỉ một lần nghĩ, nếu như hoàng huynh của ta còn sống, liệu hắn sẽ có biện pháp giúp ta đạt được tình yêu của chàng hay không. Ít ra cũng còn tốt hơn là một mình ta đau khổ cố gắng, cũng chỉ có thể đi theo phía sau chàng một cách ngốc nghếch, cho dù là muốn chàng nhìn ta cũng khó như thế.” Quân Tử Mạch nói lời oán hận, nhưng trong mặt không có chút cảm xúc oán hận nào.

Lãnh Tử Hàn ho khan mấy tiếng, vất vả lắm mới tìm được một chút sức lực, hắn chật vật nói: “Đây không phải là lỗi của Tiểu Cẩm, sống hay chết, đó là lựa chọn của hoàng huynh ngươi.”

“Ha ha... Xem chàng kia, đến bây giờ, một chút sức lực cuối cùng cũng cố gắng nói đỡ cho tỷ ấy. Chàng yên tâm, ta sẽ không thực sự oán hận nàng, sau này, khi biết chàng thích tỷ ấy, ta cũng đã từng đố kỵ. Nhưng, ta vĩnh viễn không quên được sự dạy bảo của hoàng huynh. Hắn nói, ta là Công chúa tôn quý nhất Bắc Minh, là đóa hoa trong bàn tay hắn, tự nhiên cũng là công chúa thuần khiết nhất trong lòng hắn.”

“Hắn nói, đời này của hắn, hắn vốn muốn sống thật sạch sẽ, trong trẻo, đi cũng sạch sẽ, trong trẻo. Nhưng cuối cùng, cho dù là máu nhuộm đỏ trời xanh, cũng không gột rửa được một thân dơ bẩn của hắn. Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu được ý của hắn, chỉ nhớ rõ, hoàng huynh hy vọng ta có thể hoàn thành nguyện vọng của hắn, trong sạch, đừng oán hận, đừng đố kỵ, đừng có để bất kỳ điều gì trên đời này vấy bẩn, duy trì nét hồn nhiên khi bước vào cuộc đời này. Cho nên, chỉ cần trong lòng manh nha một suy nghĩ tiêu cực nào đó, ta sẽ bóp chết ngay lập tức. Bởi vì ta biết, hoàng huynh vẫn luôn ở bên cạnh ta, hắn sẽ luôn luôn dõi theo ta, cho nên, ta nhất định sẽ không để hắn thất vọng.” Nàng nói rồi cười cười, bỗng nhiên thò tay vào trong ngực áo, lấy một cái khuyên tai bằng ngọc ngũ sắc ra, sau đó, cầm lấy.

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước, đánh bao nhét nó vào trong ngực áo Lãnh Tử Hàn. Lãnh Tử Hàn giơ tay lên, muốn cự tuyệt, nhưng lại bất lực, thậm chí còn xúc động nội thương, suýt nữa thì ọe ra một ngụm máu tươi.

“Cái khuyên tai này là hoàng huynh tặng ta khi ta làm lễ cập kê mười lăm tuổi. Nó là đồ vật ta quý trọng nhất, cho dù chàng không muốn, ta cũng hy vọng chàng giúp ta cất giữ nó, chỉ có chàng cất giữ giúp ta, ta mới yên tâm vui vẻ!” Quân Tử Mạch cười, nụ cười của nàng vô cùng đẹp đẽ trong Huyết Võng này, cảnh tượng giống như là phía dưới bầu trời đầy huyết quang có một đóa sen trắng đang nở rộ, tinh khiết và đẹp đẽ.

Trong thoáng chốc, cảnh tượng này thậm chí còn khiến cho Lãnh Tử Hàn thấy được một người hắn đã từng gặp một lần, đó là người đàn ông thuần khiết nhất, lương thiện nhất, nhạc công đệ nhất thiên hạ, Lăng Viễn Sơn.

Quân Tử Mạch ngồi trước mặt hắn, hai người ở cạnh nhau gần như thế, nàng gần như có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của hắn, có thể ngửi được mùi máu tươi trên người hắn. Từ từ nhắm mắt lại cảm thụ hồi lâu, nàng mới tiếp tục nói: “Ta biết, ta không xứng với chàng. Ta cũng biết, cho dù chàng thể nào, chàng cũng chướng mắt với ta. Bởi vì ta không chỉ kém Cẩm tỷ tỷ, ta còn kém hơn cả Lạc Niệm Hi, sao chàng có thể coi trọng ta được chứ? Nhưng trong lòng ta luôn có một ảo tưởng, ta nghĩ, có phải là cứ một mực ở bên cạnh chàng, đi theo sau lưng chàng, cuối cùng sẽ có một ngày, chàng nhận ra ta cũng có điểm tốt không?”

“Ta nghĩ, chỉ cần mình hy vọng, chỉ cần mình cố gắng, dù cho mình chỉ là một người con gái bình thường, cũng sẽ có khả năng đạt được sự ưu ái của người thương đúng không? Cho dù biết rõ mình không xứng với người ta, cho dù người ta không muốn nhìn mình chút nào. Thực ra, cho tới bây giờ, ta vẫn hy vọng như thế, ta nhớ hoàng huynh đã từng nói với ta, cho dù là lúc nào, cũng không được từ bỏ hy vọng, chỉ cần nắm được một chút ánh sáng hy vọng le lói, là có thể có cơ hội, giành được cuộc sống mới. Mặc dù ta không hiểu, nhưng ý tứ cũng không khác nhau lắm đúng không? Chỉ tiếc rằng sau này ta không còn cơ hội như thế nữa.” Nàng nói rồi nhích người tới gần Lãnh Tử Hàn, vươn tay vòng xuống dưới nách hắn, muốn đỡ người hẳn lên.

Trong chốc lát, Lãnh Tử Hàn liền hiểu được nàng đang muốn làm cái gì, hắn bất động như núi, cố gắng dùng ý chí để chống đỡ mà nói: “Quân Tử Mạch, lúc trước ta đã cự tuyệt nàng, hiện giờ cho dù nàng nguyện chết vì ta, thì nàng cũng không có vị trí nào trong lòng ta! Ta khuyên nàng không nên làm chuyện vô ích, mà Lãnh Tử Hàn ta có sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người phụ nữ cứu mình!”

Cánh tay Quân Tử Mạch mềm nhũn cả ra, người cũng suýt ngã xuống do tổn thương vì những lời nói vô tình này của hắn, nàng cười thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong suốt như một tờ giấy, cắn môi nói: “Chàng vốn là người tuyệt tình như thế, cho tới bây giờ cũng không keo kiệt mà khiến cho người ta tuyệt vọng. Như câu nói chàng đã nói với ta lúc ta thổ lộ lần trước, thích là chuyện của ta, không có liên quan gì đến chàng. Thế nhưng, ta đã quyết định vì yêu mà chết rồi, vậy thì sau khi chết có vị trí nào trong lòng chàng hay không thì có gì quan trọng? Tốt nhất là không có, tốt nhất là chàng nên quên ta đi. Như thế thì trong lòng chàng sẽ không có bóng ma, có lẽ có một ngày, sẽ xuất hiện một người cũng ưu tú như Cẩm tỷ tỷ, đả động được lòng chàng, sau đó, ta có thể chứng kiến được chàng hạnh phúc.”

Lãnh Tử Hàn trợn to mắt nhìn nàng gắt gao, trong mắt hàm chứa mưa to gió lớn, còn có chút không dám tin! Cô gái này, không giống như Quân Tử Mạch mà hắn biết! To gan mà còn cố chấp!

“Có phải chàng cảm thấy ta rất lớn mật, không giống với lúc trước đúng không?” Quân Tử Mạch cười yếu ớt, rồi lại tiếp tục nói: “Đúng vậy, lá gan ta rất nhỏ, cho dù chỉ là một con chuột, cũng khiến ta sợ hãi mà khóc lên. Những người cường đại như chàng lại có điều không biết, tình yêu có thể khiến người ta dũng cảm, trở nên không sợ hãi điều gì, cho dù là sinh tử. Cho dù ta là người nhát gan như thế, nhưng cũng nhận được sự thúc đẩy của tình yêu. Ta từng vô số lần to gan lớn

mật ảo tưởng, bản thân sẽ trở thành vợ của chàng, cho dù không phải vợ cả, thì làm thiệp cũng được. Mộng đẹp như thế, dù biết rõ không có khả năng, ta cũng thường sẽ cười tươi khi tỉnh lại, nhưng nguyện vọng đó, mãi mãi ta cũng không thể hoàn thành.”

Lãnh Tử Hàn nghe thể, thật sự không biết tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào. Trong thiên hạ này, phụ nữ ái mộ hắn rất nhiều, cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng cho hắn cũng không ít, nhưng một Quân Tử Mạch vốn nhát gan như thế, vậy mà đến lúc này lại trở thành một cô gái kiên cường như vậy, thì quả nhiên là không có một ai. Hắn nghĩ, mãi mãi hắn cũng sẽ không yêu một người phụ nữ như vậy, nhưng nàng nhất định sẽ trở thành một ký ức không dễ xóa nhóa trong lòng hắn.

Trông thấy Huyết Võng chậm rãi mở rộng khi nàng xâm nhập, nay đang từ từ thu lại, như là chỉ một chớp mắt nữa sẽ trùm lên mọi người, bảo mọi người vào trong. Quân Tử Mạch lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nàng dùng sức đỡ thân thể hắn lên, không thèm nhìn ánh mắt phản đối sắc bén của hắn, nàng dùng hết toàn lực đẩy hắn ra phía ngoài. Nhưng tâm trí Lãnh Tử Hàn mạnh mẽ đến cỡ nào chứ, hắn kiên định đứng tại chỗ không chịu di chuyển, dù nàng dùng lực thế nào cũng vô dụng.

Quân Tử Mạch ngửa mặt nhìn hắn rồi cười nói: “Không cần khổ sở vì ta như thế, có khả năng chàng không biết, trên người Quân gia chúng ta, ai cũng gánh vác một lời nguyền rủa trên lưng. Mỗi người Quân gia, chỉ cần bộc phát tình yêu, là sẽ cam nguyện dốc hết tất cả, vạn kiếp bất phục. Nhưng, bởi vì một vị Hoàng đế tổ tiên năm đó đã đắc tội với một cao nhân thời đó, từ đó phải gánh lấy lời nguyền rủa, đó là... Người Quân gia, chỉ cần bộc phát tình yêu, thì nhất định sẽ vì yêu mà chết, hoặc là cả cuộc đời sẽ không yêu, chuyện này mặc dù chỉ là truyền thuyết, rất nhiều người đều không tin, nhưng tựa như là trong mấy trăm năm qua đều vô cùng ứng nghiệm. Ta sẽ chết, không phải vì chàng, mà vì tự ta không nên xuất hiện tình yêu, không nên chạm tới lời nguyền rủa này.”

Trên đời có loại nguyền rủa như thế sao? Lãnh Tử Hàn thất thần trong nháy mắt, nhưng, cũng chính trong nháy mắt này, Quân Tử Mạch đã nắm lấy cơ hội, dùng hết toàn lực, đẩy hắn ra bên ngoài!

Đôi mắt hắn trợn to, trong mắt đầy vẻ không dám tin, nhưng vẫn bị cú đẩy này khiến cho thân thể hắn chậm rãi rời khỏi Huyết Võng, trong giây lát này, hắn trông thấy một người con gái xinh đẹp mỉm cười với hắn: “Chàng biết không, hôm nay là ngày ta vui vẻ nhất sau khi hoàng huynh mất, thật sự, bởi vì có thể được chàng nhìn ta. Chàng xưa nay chưa từng thích ta, phụ nữ ái mộ chàng cũng nhiều như thế. Cho nên, xin chàng nhất định phải quên ta đi, cũng xin chàng nhất định phải thật hạnh phúc!”

Nói xong, trong mắt nàng, không nhìn thấy bóng người áo đen cuồng ngạo kia nữa, chỉ thấy một tấm Huyết Võng to lớn dữ tợn khiến cho người ta sợ hãi lao đến nàng, bao vây nàng từng chút từng chút một, sau đó, tấm lưới kia chậm rãi thắt chặt lại, muốn đoạt đi sự hô hấp của nàng.

“Ta yêu chàng.”

“Ta biết rồi. Đó là chuyện của cô, không liên quan gì đến ta, không cần nói với ta.” “Một người... một người tàn khốc đến cỡ nào! Nhưng ta vẫn muốn trở thành vợ chàng...” Nàng cười yếu ớt, cuối cùng, nụ cười kia bị nghẹn lại trong họng, không cười nổi nữa. Nàng hung hăng ho khan vài tiếng, máu tươi tuôn ra từ cổ, từng dòng máu giống như từng con suối chảy ra khắp nơi.

Nàng ngửa đầu, nhìn xuyên qua Huyết Võng, nhìn lên bầu trời tươi sáng. Mây trắng đang tung bay... Trong thoáng chốc, nàng trông thấy hình bóng một người đàn ông mặc trường bào màu xanh nhạt, ẩn hiện trong mây. Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, nốt ruồi son xinh đẹp giữa hai lông mày của hắn, đôi môi hắn khẽ mỉm cười nói với nàng: “Tử Mạch, hoàng huynh tới đón muội.”

Trong mê mang, nàng trông thấy phía chân trời xuất hiện chính mình, nhảy nhót tung tăng tới hoàng huynh nói: “Hoàng huynh, hoàng huynh...” “Có hoàng huynh ở đây, không ai có thể bắt nạt ta!” Nàng nhếch môi, nhìn lên hai người trên bầu trời kia, nói lẩm bẩm: “Hoàng huynh, Tử Mạch không khiến huynh thất vọng đúng không...”

Lá phong đỏ rơi lả tả khắp trời, còn có một cô gái mặc áo tím ở đó.

Nàng như là ngủ thϊếp đi, nằm nơi đó an tĩnh, đôi lông mi thật dài cong lên, trên đó có một giọt nước óng ánh, như là Công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích vậy.

Huyết Võng đầy trời kia cũng biến mất không còn gì nữa, chỉ còn lại ba người ngoài trận và một người trong trận. Lãnh Tử Hàn ngã ở bên cạnh Huyết Võng sững sờ nhìn cô gái đang lẳng lặng nằm dưới đất, cảnh tượng đó, đẹp đẽ giống như là cảnh lá rụng mùa thu. Nàng chết rồi, nhưng nàng lại nói hôm nay là một ngày nàng vui vẻ nhất sao?

Bách Lý Kinh Hồng ở bên cạnh, nhìn Quân Tử Mạch một chút, lại nhìn Lãnh Tử Hàn đầy phức tạp một chút, ôm chặt Nam Cung Cẩm. Hắn biết, trong lòng nàng, Lãnh Tử Hàn có vị trí rất quan trọng, là liên quan đến sinh tử. Còn Quân Tử Mạch, là người Quân Lâm Uyển giao phó cho nàng trước khi chết. Dù là ai qua đời thì nàng cũng không chấp nhận được, nhất là lại như thời điểm này, nàng đang ngất, mà chính mình là người duy nhất tỉnh táo, lại không làm gì, mà cũng không làm được gì. Nàng, sẽ trách mình sao?

Nghĩ như vậy, rồi một người cứ ngồi thất thần, một người sợ hãi, một mực ngồi trong rừng thật lâu, thật lâu.

Mãi cho đến khi binh sĩ Nam Nhạc tìm được bọn họ, mới đưa Lãnh Tử Hàn bị trọng thương và Quân Tử Mạch đã chết trở về. Còn Bách Lý Kinh Hồng thì ôm Nam Cung Cấm đi theo bọn họ.