Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 300: Thiên thu huynh, cẩm nhi có thôi!

Sáng sớm hôm sau.

Hai người rời giường, đi ra ngoài. Liền phát hiện không khí có chút không đúng lắm, Nam Cung Cấm nhìn những người này hơi khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Đây đầu chỉ là không khí không đúng lắm, mà trên mặt mấy người còn có máu bầm! Chuyện gì đã xảy ra?

Một tên lính do dự trong chốc lát rồi đánh bạo tiến lên nói: “Chuyện là như thế này. Đêm qua,1Lạc cô nương không biết làm sao mà làm loạn dưới cổng thành, Uất Trì Tướng quân Thành sợ cô ta xảy ra chuyện nên đưa cô ta đến quân doanh. Nhưng sau khi hai người bọn họ vào không bao lâu, Uất Trì Tướng quân Thành bỗng nhiên la lớn, chúng ta vội vàng đi vào, trông thấy, trông thấy...” Tên lính nói rồi lại nuốt một chút nước bọt.

Một tên lính bị sưng8mặt sưng mũi cũng nói: “Trông thấy Lạc cô nương xé nát quần áo Uất Trì Tướng quân! Rõ ràng là Uất Trì Tướng quân đánh không lại Lạc cô nương, nên đã kêu lên, chúng ta vội vào hỗ trợ, nhưng một người vào thì bị đánh bay một người, về sau không ai dám tiến vào nữa, sau đó, sau đó...”

“Sáng sớm hôm sau, có vẻ như Lạc cô nương đã tỉnh rượu,2sau khi lao ra khỏi doanh trướng thì liền cưỡi ngựa chạy đi! Uất Trì Tướng quân hiện nay vẫn đang nằm ở trong quân doanh, trên người đầy vết cào xé, bộ dạng giống như là bị cưỡиɠ ɧϊếp!” Lại một tên lính nói hết sức nghiêm túc, nhưng khuôn mặt nghiêm túc của hắn không che giấu được tâm hồn đang khϊếp sợ của hắn!

Ngay cả khóe miệng của Nam Cung Cấm cũng4không nhịn được mà run lên bần bật mấy lần, lời này là như thế nào, là tối qua Lạc Niệm Hi uống nhiều quá, rồi cưỡиɠ ɧϊếp Uất Trì Thành sao? Xem ra nha đầu kia hơn phân nửa là coi Uất Trì Thành thành Lãnh Tử Hàn rồi!

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, tỏ vẻ không liên quan, đến hiện giờ hắn vẫn còn đang canh cánh chuyện ngủ đến nửa đêm nàng chợt vứt bỏ hắn lại mà xông ra ngoài.

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

Ngay lúc này, Uất Trì Thành lảo đảo bước đến, trên mặt đầy tang thương, trong cổ áo lộ ra rất nhiều dấu răng trên cổ, cả người hắn như cây cải trắng trên cánh đồng hoang vu, chịu đựng đủ sự tàn phá, bão tố mưa dầm, gió cuốn bụi bay, nhìn vô cùng đáng thương.

Bộ dạng của hắn khiến cho bờ môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng nhịn không được mà hơi nhếch lên. Nam Cung Cẩm thì càng đồng tình nói: “Chuyện này, Uất Trì Tướng quân, nếu ngươi không dễ chịu thì về nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi, không nên cố quá!”. Lần này sắc mặt Uất Trì Thành đang trắng bệch, trong nháy mắt biến thành màu xanh lục! Hắn biết Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã biết chuyện của hắn, vẻ mặt hắn cầu xin nói: “Hoàng thượng, xin ngài cho phép thần đi báo thù, thù này không báo, uổng cho thần được sinh ra làm người!” Bách Lý Kinh Hồng nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng có chút đồng tình, thể là, hắn liền nói: “Đi đi.” Hắn vừa nói xong, Uất Trì Thành như mũi tên rời cung, nhanh chóng nhảy xuống tường thành, đi báo thù... Cô gái đáng chết kia, chiếm đoạt sự trong sạch của hắn đã đành, nhưng lại cứ một mực gọi cái gì mà sư huynh sư huynh, coi hắn là thế thân như vậy, thù này không báo hắn không phải là quân tử!

Nhưng hắn lại không để ý đến một vấn đề quan trọng, căn bản là hắn đánh không lại cô ta, kể cả có tìm được, thì có thể thể nào? Nam Cung Cẩm nhìn bóng lưng hắn, chóp chép miệng, lập tức cảm thấy mình khó ăn nói với Lãnh Tử Hàn. Thật sự là đau đầu!

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bách Lý Kinh Hồng thản nhiên nói, rồi ôm eo nàng đi xuống lầu. Một đường đi về phía Nam.

Trông thấy đã đến biên giới Bắc Minh, cách lãnh thổ Nam Nhạc không xa. Đi ra khỏi tòa thành nơi biên giới, tên đại tướng thủ thành lập tức nhận ra ngày đó hắn đã ngu xuẩn thế nào, vậy mà đi tin tưởng bọn họ, cho bọn họ đi qua! Càng nghĩ hắn càng oán thầm, giờ hắn lại còn phải rất cung kính đưa mấy vị tổ tông này ra ngoài.

Rời khỏi Bắc Minh, đi ngang qua một thảo nguyên hoang vu, liền nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến. Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm liếc nhau, đều thấy được một tin tức trong mắt nhau: Quả nhiên là đến rồi!

Không lâu sau, mấy vạn thiết kỵ đã bao vây bọn họ! Nhưng cảnh tượng lại khác biệt so với trong tưởng tượng của bọn họ, lần này Mộ Dung Thiên Thu trực tiếp phái quân đội Tây Võ tới, như là không hề lo lắng đối đầu với Nam Nhạc vậy, chỉ hòng đạt được mục đích của hắn mà thôi!

Hai vạn kỵ binh đối đầu hai vạn bộ binh, thắng bại có thể thấy trước được. Nhưng Bách Lý Kinh Hồng vung tay lên, một quả đạn tín hiệu nổ tung trên không, liền có hai vạn binh mã tiến đến từ xung quanh, hiển nhiên là hắn đã chuẩn bị từ sớm!

Nhưng người Tây Võ bên kia cũng không vì thế mà bối rối, bọn hắn chậm rãi nhường ra một con đường, một luồng khí thể lạnh lùng tàn bạo áp bách tới. Một người đàn ông mặc đồ đen ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười, chỉ là nụ cười đó không chút nào diễn tả suy nghĩ chân thật của hắn!

“Yến khanh, đã lâu không gặp!” Giọng điệu hắn giống như là hàn huyên khi gặp lão bằng hữu vậy.

Nam Cung Cẩm gật đầu: “Đã lâu không gặp!”

Câu nói của nàng vừa dứt, ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu lại nhìn vào Bách Lý Kinh Hồng: “Nam Nhạc Hoàng, trận chiến này, là người thắng, hay là ta thăng?”

Bách Lý Kinh Hồng lạnh nhạt nhìn hai vạn binh sĩ một chút, lại nhìn vật được trùm trong tấm vải đen sau lưng Mộ Dung Thiên Thu, hắn không để ý lắm mà nói: “Ngươi thắng.” Hắn vừa nói xong, binh sĩ Nam Nhạc đều hít vào một ngụm khí lạnh, số lượng bọn họ rõ ràng là gấp đội quân địch, sao Hoàng thượng lại nói ra lời như thế. Ngay cả Nam Cung Cẩm cũng nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Ngược lại, Thượng Quan Cẩn Duệ ở bên cạnh, gương mặt treo nụ cười ấm áp nói: “Xạ Nhật Nỏ, Tây Võ Hoàng đúng là bỏ được hết vốn liếng!” Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người! Xạ Nhật Nỏ, là cây nỏ bắn mặt trời của Hậu Nghệ trong truyền thuyết sao? Thứ đó không phải trong tay Mặc gia sao? Đúng, bản bộ Mặc gia, cũng ở tại Tây Võ! Lần này binh sĩ Nam Nhạc trong nháy mắt liền run rẩy, trong chốc lát cũng đã hiểu ra tại sao Hoàng thượng nói bọn họ sẽ thua. Nghe đồn rằng, Xạ Nhật Nỏ bắn được ngàn dặm, có thể đồng thời bắn gϊếŧ ngàn vạn người, lực sát thương chỉ hơn chứ không kém súng máy của Hoàng hậu nương nương! Thế nhưng, Hoàng thất Tây Võ, thế mà lại có thứ này sao?

“Tiên tổ Mặc gia tặng, dù sao thì để một chỗ cũng không có tác dụng gì, hôm nay vừa vặn lấy ra nghịch ngợm một chút! Cũng để cho Yển khanh nhìn xem, thứ này, so với súng máy của Yến khanh thì như thế nào!” Mộ Dung Thiên Thu cúi đầu, nhếch môi nói nhàn nhạt, tay trái nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn trên tay phải, tâm tình hiện nay của hắn hiển nhiên đang rất tốt. Hắn đột nhiên thay đổi ý định, tự mình đến đây, cũng là vì ở Tây Võ, ngoại trừ hắn, không ai có thể sử dụng được chiếc Xạ Nhật Nỏ này cả.

Hắn vừa nói xong, một chiếc nỏ tản ra ánh sáng rực rỡ được đưa đến tay hắn, mà chiếc nỏ này cũng giống như những thần khí khác, phun trào sóng ánh sáng, người nào cứ thế mà nhìn vào nó, trong chốc lát sẽ thấy như là có những bông tuyết đang xoay tròn xung quanh, mà chớp mắt sau, những bông tuyết kia lại từ từ biến thành tinh thể thủy tinh, lập lòe phát sáng dưới ánh nắng chói chang, khó trách được tại sao Bách Lý Kinh Hồng và Thượng Quan Cẩn Duệ có thể từ một điểm chiết xạ mà nhận ra ánh sáng bên trong tấm vải, nhận ra nó là Xa Nhật Nỏ trong truyền thuyết!

Nhưng, hình dạng của thứ này, có phải hơi quá nhỏ hay không? Nam Cung Cẩm vốn cho là kích cỡ thứ này phải to tương đương với một khẩu đại pháo mới đúng. Còn Bách Lý Kinh Hồng thì mặt không đổi sắc, đôi mắt đẹp như ánh trăng nhìn vào Mộ Dung Thiên Thu, hắn nói nhàn nhạt: “Cho dù ngươi thắng, thì có thể thế nào? Chúng ta vẫn có thể chạy thoát.”

“Nam Nhạc Hoàng, đừng nên quá tự tin thì hơn!” Mộ Dung Thiên Thu cười rất thoải mái. Hắn vừa nói xong, liền chậm rãi kéo mũi tên, quán thầu nội lực, khóe mắt nhìn Nam Cung Cẩm, “Bé con, nàng nhìn cho kỹ!”

Một kích toàn lực!

Mũi tên bằng gỗ kia bắn về phía đám binh lính Nam Nhạc, tại giữa không trung, mũi tên chậm rãi biến thành bằng điêu, thậm chí còn lấp lánh tia sáng rét lạnh! Trên mũi tên còn mang theo sát ý như gió lạnh thấu xương khiến người ta không dám nhìn thẳng!

Mà một chớp mắt tiếp theo, không ít binh sĩ Nam Nhạc hoảng sợ trợn to đôi mắt mà nhìn mũi tên kia xuyên qua l*иg ngực mình, sau đó máu tươi văng tung tóe! Trong thoáng chốc, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng tia ánh sáng màu vàng kim sáng lóng lánh, tùy theo mũi tên kia bay đi không thấy nữa!

Từng tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, giống như từng tiếng gọi khàn khàn thê lương trong đêm tối! Mấy ngàn tên kính, trong giây phút này, ngã xuống đất! Cho dù là Nam Cung Cẩm tới từ thế kỷ hai mươi mốt, khi nhìn một màn này, cũng cảm thấy giống như là đang xem một bộ phim viễn tưởng, rõ ràng là huyền huyễn đến cực điểm!

Một mũi tên này, không chỉ khiến cho binh sĩ Nam Nhạc cảm thấy hoảng sợ, mà ngay cả binh sĩ Tây Võ cũng trợn to mắt không dám tin mà nhìn chiếc nỏ trên tay Mộ Dung Thiên Thu! Lợi hại như vậy sao?!

Nhưng, dùng thứ này cũng không thoải mái, trên trán Mộ Dung Thiên Thu đã chảy mồ hôi! Hơn nữa, không phải cứ võ công cao là có thể kéo được Xạ Nhật Nỏ, còn có một thuyết pháp, đó là “Bắn tên nghìn lần, tự hủy một tay”. Ý nghĩa là, cho dù võ công có cao cường hơn nữa, cả đời này cũng chỉ dùng được Xạ Nhật Nỏ chín trăm chín mươi chín lần! Nếu dùng lần thứ một ngàn, cánh tay phải sẽ bị hủy! Đây cũng là lý do tại sao Tây Võ vẫn luôn không dùng thứ này. Một kích này của Mộ Dung Thiên Thu, tàn độc, cũng đã chấn nhϊếp được tinh thần mọi người, nhưng binh sĩ Nam Nhạc cũng không phải cứ như thế mà bị bắn gϊếŧ, Bách Lý Kinh Hồng vung tay lên: “Tản ra!”

Đám binh sĩ lúc này chạy tản ra xung quanh, mọi người tụ tập cùng một chỗ, tự nhiên là dễ dàng bị một kích gϊếŧ hết, nhưng tản ra xung quanh, vậy thì khác biệt hoàn toàn, mũi tên của Mộ Dung Thiên Thu sau khi bắn ra, cũng không thể xoay vòng trên không trung để gϊếŧ người!

“Gϊếŧ!” Hắn lại phun ra một câu, mang theo sát ý hủy thiên diệt địa!

Nam Nhạc bị bắn gϊếŧ nhiều huynh đệ như thể, trong lòng binh sĩ tự nhiên là đầy tức giận! Thế là không ai hạ thủ lưu tình! Một trận chém gϊếŧ triển khai tại hoang nguyên, chiếc nỏ trong tay Mộ Dung Thiên Thu cũng không nhàn rỗi! Dù cho mọi người đã tản ra, nhưng mỗi tiễn gϊếŧ vài trăm người, vẫn không có vấn đề gì lớn!

Cũng không lâu lắm, liền đúng như Bách Lý Kinh Hồng dự đoán, thời gian trôi qua, Nam Nhạc dần có dấu hiệu thất bại! Sắc mặt Nam Cung Cấm cũng nặng nề hơn, nàng lập tức hiểu được ý nghĩa lời nói kia của Bách Lý Kinh Hồng, bọn họ có thể chạy thoát, ý là chỉ mấy người bọn họ có thể chạy thoát, còn binh lính Nam Nhạc này, sợ là sẽ tăng thân toàn bộ ở nơi đây!

Nghĩ thế, nàng liền móc thanh đoản đạo trong tay áo ra, thứ này chém sắt như chém bùn, có thể phá hủy được chiếc nỏ của Mộ Dung Thiên Thu không biết chừng!

Nàng ném thanh đoản đao ra, thanh đoản đao quay mấy vòng trên không trung, hàn quang trên mũi đao khiến người ta phải nhắm tịt mắt khi nhìn vào, “Choang!”, tiếng binh khí chạm vào nhau! Đoản đao xưa nay chém sắt như chém bùn cứ như vậy rơi xuống đất, cắm vào trong bùn đất.

Còn Mộ Dung Thiên Thu trông thấy nàng ném đoản đao tới cây nỏ trong tay mình, hắn cũng không thèm tránh né, để mặc cho thanh đoản đao va chạm vào cây nỏ rồi rơi xuống đất! Giọng nói lạnh lùng, tàn bạo của hắn, trên chiến trường tràn đầy âm thanh chém gϊếŧ này, lộ ra vô cùng hài lòng: “Yến khanh, Xa Nhật Nỏ, được vinh dự xưng là vũ khí kiên cổ nhất thiên hạ, thanh đoản đao kia không phải là đối thủ của nó!”

Nam Cung Cẩm nghe thế, cảm thấy vô cùng oán hận! Chỉ tự trách bản thân không có nghiên cứu quá nhiều đến mấy thứ này, nên không biết có nhược điểm hay không!

Càng đánh, tình hình càng bất lợi đối với bọn họ, vào giờ phút này, lại một loạt tiếng vó ngựa truyền đến! Tất cả mọi người đều giật mình, hiện nay còn có người đến chộn rộn, là muốn ngư ông đắc lợi sao?

Ánh mắt đám người đều nhìn về hướng Tây Bắc, xa xa, chỉ thấy một người dẫn quân đến, áo choàng màu hỏa hồng phấp phới sau lưng! Cả người phô trương như một bông hoa hồng nở rộ, tóc đen tung bay, kiêu ngạo, tùy ý, phóng túng!

Người này, chính là Mặc Họa! Phía sau nàng, cờ xí màu đỏ tung bay, phía trên có một chữ “Mặc” to lớn với nét bút mạnh mẽ!

Người sau lưng nàng ăn mặc thống nhất, toàn thân đều mặc đồ đen, bên hông là bội kiếm đệ tử Mặc gia.

Ngay khi hai phe nhân mã đang buồn bực ý đồ của nàng đến đây, nàng bỗng nhiên giơ tay lên, một cây chấm nhỏ bé như lông trâu, từ một chiếc nỏ nhỏ bé tới nỗi không rõ hình dạng trên tay nàng, bắn tới Mộ Dung Thiên Thu!

Tốc độ này, nhanh đến nỗi người ta không kịp mở mắt để nhìn! Mộ Dung Thiên Thu muốn né tránh, nhưng lại tránh không kịp! cây châm kia bắn chính xác vào một cái lỗ bé nhỏ trên thân cây Xạ Nhật Nỏ, ngay sau đó, Xạ Nhật Nỏ vốn là thần khí không thể phá hủy vậy mà lại chậm rãi rời ra từng mảnh với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được!

Giờ phút này, Mặc Họa cũng đã đến gần, lớn tiếng nói, giọng điệu rất phô trương: “Đồ vật của Mặc gia, tự nhiên chỉ có Mặc gia ta mới có biện pháp khống chết” Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm. Dùng khẩu hình nói năm chữ: “Thật xin lỗi, cảm ơn!”

Câu trước, là xin lỗi vì lúc trước ở Tây Võ chính nàng đã hãm hại đối phương, câu sau cảm ơn vì đối phương đã bắt được nàng, nhưng lại khả năng đi! Nam Cung Cẩm gật đầu, trên mặt mỉm cười, xem ra chính mình lúc trước đã không uổng phí khi thả nàng ta! Quả thật là oan gia nên giải không nên kết: “Hôm nay, ta nên cảm ơn cô mới đúng!” Mộ Dung Thiên Thu nhìn cây nỏ đã bị hủy diệt trên tay mình, trong nháy mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn! “Mặc gia, lựa chọn phản bội Tây Võ sao?” Mặc Họa nghe thể, cũng không sợ hãi chút nào mà nhìn thẳng hắn: “Không phải Mặc gia phản bội Tây Võ, mà là Tây Võ không dung được Mặc gia!” Mộ Dung Thiên Thu phòng bị Mặc gia nhiều năm như thế, chẳng lẽ nghĩ Mặc Họa nàng không hay biết gì sao?

Nàng vừa nói xong, Mộ Dung Thiên Thu lúc này mới nở nụ cười: “Được lắm! Ngay cả người Mặc gia cũng đã nói như thế, nếu trầm bao dung, chẳng phải khiến người thất vọng sao? Gϊếŧ cho trẫm!”

Âm điệu cuối cùng rơi xuống, binh sĩ Tây Võ lúc này tiến công về phía người Mặc gia! Chi đội ngũ này của Mộ Dung Thiên Thu sử dụng chính là chiến mã đổi được từ Mạc Bắc, cho nên lực sát thương không như bình thường!

Mặc Họa cũng quát lớn một tiếng: “Gϊếŧ!”

Nam Cung Cẩm cũng quát lớn: “Gϊếŧ!”

Ba phe nhân mã chém gϊếŧ, còn thảm thiết hơn so với hai phe đánh nhau! Nam Cung Cấm có thai, tự nhiên là ngồi trên kiệu, không tham dự và chiến đấu, còn Thượng Quan Cẩn Duệ và Bách Lý Kinh Hồng cũng chỉ ở cạnh bảo vệ nàng.

Mặc Họa mặc một thân áo đỏ, màu nhuộm chiến trường, như là Tu La, khiến cho người ta không dám nhìn gần! Giơ tay chém xuống, động tác hoàn toàn có thể so sánh được với những Tướng quân đã trải qua chiến sự, trên thân nàng nhuốm máu, màu sắc chiếc váy màu hỏa hồng của nàng cũng không còn quá tươi sáng. Chỗ nàng đi qua, máu văng ba thước!

Phong cách đó không xa, kinh ngạc nhìn nàng, vậy mà sửng sốt trong chớp mắt. Trong chớp mắt thất thần này, hắn suýt nữa thì bị một thanh trường mẫu đầm trúng! Một tay Tu đấy thanh trường mẫu của người kia ra, rồi quát to một tiếng với Phong: “Ngươi là đồ ngu xuẩn! Trên chiến trường cũng dám thất thần, muốn chết rồi sao?”

Lời này xưa nay vốn là Phong hay mắng Tu, hôm nay lại bị mắng ngược lại, lập tức hắn cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng! Nhưng cũng không biết phản bác thể nào, lại tiếp tục quay đầu gϊếŧ lên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không ngờ được cô gái mắt cao hơn đầu, phô trương trương như Khổng Tước này, còn có thể có bản sự thế này!

Sau khi chém gϊếŧ hồi lâu, bên phía Tây Võ không còn Xạ Nhật Nỏ, mà số lượng đối phương lại vượt xa bọn hắn, tiếp tục triền đẩu, thua thiệt cũng chỉ là Tây Võ bọn hắn mà thôi! Nhưng cứ thế này trở về, hắn cũng không cam tâm! Hắn với tay lấy một mũi tên trên người tên Tướng quân bên cạnh, bắn về phía Mặc Họa! Cô gái này, hủy mất kế hoạch của mình, tự nhiên cũng nên trả giá một chút! Bắn mũi tên ra, hắn cũng không thèm nhìn mũi tên đó có trúng Mặc Họa hay không, liền quay đầu lại nói: “Chúng ta đi!”

“Rõ!” Binh sĩ Tây Võ đuổi sát theo. Mà sau đó, vang lên tiếng kêu của Mặc Họa, một mũi tên đã xuyên qua vai nàng! Khiến cho nàng không giữ được thăng bằng mà ngã khỏi lưng ngựa xuống đất, còn suýt nữa bị ngựa của mình đạp phải! Hiên Viên Dĩ Mạch vội vàng xuống ngựa, đỡ nàng dậy.

Mộ Dung Thiên Thu chạy về phía trước mấy bước, quay đầu lại, đôi mắt xanh lục nhìn chòng chọc vào Nam Cung Cấm, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên: “Yến khanh, nàng trốn không thoát khỏi tay trẫm! Trẫm cam đoan! Chờ nàng rơi vào trong tay trầm, trẫm sẽ khiến cho nàng biết, cái giá phải trả khi phản bội trẫm!”

Bách Lý Kinh Hồng vốn xưa nay đạm mạc, không thích nói nhiều chợt mở miệng, vô cùng thân mật mà nói: “Thiên Thu huynh, Cẩm Nhi có thai.”

“Phốc...” một tiếng cười phun ra, là Thượng Quan Cẩn Duệ, hắn vậy mà không biết Bách Lý Kinh Hồng còn có một mặt thế này, lại có thời điểm ép người thế này! Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật một cái, quả nhiên tên này vẫn rất đen tối! Quả nhiên, Mộ Dung Thiên Thu nghe lời này xong, sắc mặt cũng biến thành vô cùng khó coi, ánh mắt hắn nhìn xuống bụng Nam Cung Cấm, như là đang xem xét xem nên đáp lại như thế nào. Bách Lý Kinh Hồng lại tiếp tục nói: “Thiên Thu huynh, đây quả thực là chuyện vui lớn của chúng ta. Nếu huynh đồng ý ngừng chiến với Nam Nhạc, ngược lại còn có thể có cơ hội đến uống chén rượu đầy tháng.” Lời này không khác gì so với cách Nam Cung Cẩm thường bức ép người khác! Đây là chuyện vui lớn sao?! Mộ Dung Thiên Thu chỉ hận không thể đi lên gϊếŧ chết người này cho hả dạ! Nhưng, làm để vương phải trầm ổn nội liễm, khiến cho hắn lập tức bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý mà nói: “Mua một tặng một, cũng coi như có lời!”