Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 288: Lời nói thật của mai lương hinh

Mấy ngày nay, trong thiên hạ nổi lên một tin tức, đó là nghĩa tử của Nam Nhạc Hoàng, chính là người thừa kế của Tiến hoàng Bắc Minh Quân Lâm Uyên!

Di chúc Quân Lâm Uyên nói rõ, đứa bé này, mới chính là người thừa kế chính thức vương vị Bắc Minh! Cho nên người trước đó đã đăng cơ không lâu, lại “phán đoán” sai lầm về tình hình chiến tranh mà dẫn đến tổn thấy bốn mươi vạn binh mã Bắc Minh -1Quận Hao Thiên, không thể nghi ngờ gì phải tiếp nhận toàn bộ những ánh mắt chất vấn của từ trên xuống dưới Bắc Minh!

Cho nên, những ngày này, tình hình triều đình Bắc Minh, như được đặt trong lò lửa, còn Quân Hạo Thiên những ngày này cũng cảm nhận đầy đủ cái gì gọi là đứng ngồi không yên! Nếu như là người khác, hắn cũng không sợ hãi, nhưng đây lại chính là người thừa kế của Quân Lâm Uyên, đối với hoàng8huynh đã qua đời của mình, Quân Hạo Thiên luôn có sự e ngại bẩm sinh, cho nên khi vừa nghe được tin tức này, trong chốc lát hắn đã có cảm giác như là Quân Lâm Uyên trở về, tìm hắn đòi lại vương vị vậy!

Loại cảm giác này khiến hắn chột dạ trong lòng, điều này cũng khiến cho cả người hắn đều rơi vào trong trạng thái tinh thần không yên trong những ngày này!

Còn Mai Lương Hình thật vất vả dùng hết2mọi thủ đoạn mới ngồi lên được phi vị, khi biết chuyện này thì vừa kinh vừa sợ! Á ta biết rõ đạo lý tan đàn xẻ nghé, nếu như Quân Hạo Thiên thật sự bị lật đổ, những ngày tốt lành vinh hoa phú quý của ả, cũng đến lúc kết thúc. Nhưng trong lúc ả ta sợ hãi, lại có không ít cảm giác kinh hỉ, bởi vì liên quan đến chuyện này, ngoại trừ ả và Quân Hạo Thiên, còn có kẻ thù4lớn của ả, Nam Cung Cẩm!

Cho nên, ả vừa sợ xảy ra chuyện, nhưng cũng hy vọng chuyện sẽ xảy ra! Dẫn theo một đám cung nhân, ả ta tới thư phòng của Quân Hạo Thiên, còn Quân Hạo Thiên hiện nay đang lau mồ hôi trán, nhìn tấu chương đây bàn!

Tất cả các đại thần đều tin rằng hổ phụ không sinh khuyên tử nên trên tấu chương đều góp lời, đề nghị Quân Hạo Thiên không tiếc giá nào cũng phải vì Bắc Minh mà đón Hoàng tử điện hạ về. Nhưng điều tương đối lạc quan chính là, ít ra hiện nay chưa có người nào bắt đầu bàn tán chuyện muốn thay đổi Hoàng đế, thế nhưng, đã có đứa bé này, thì không thể nghi ngờ gì hắn sẽ bị bó tay bó chân! Hiện nay hắn mà mắc bất kỳ một sai lầm nào, hoặc là không để đạt được sự ủng hộ của đám đại thần, thì hắn chính là người bị lật đổ!

“Hoàng thượng, Hinh phi nương nương cầu kiến!” Cung nhân đến bẩm báo. Lần này Quân Hạo Thiên càng đau đầu hơn, ả ta tới đây, hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với tình hình hiện nay của hắn, mà không chừng sau khi ả ta đến, lại còn cãi nhau với hắn đòi hắn tìm Nam Cung Cẩm báo thù! Hiện nay hắn và Nam Cung Cẩm đều trở thành người bị hại trong chuyện này, chắc hẳn tình trạng của Nam Cung Cấm không thể tốt hơn hắn bao nhiêu, cho nên hắn cho rằng điều quan trọng nhất hiện nay không ở bên phía Nam Cung Cẩm! Mà là bên phía hắn!

Đang muốn bảo người phái ả ta trở về, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hoa lê đái vũ của ả, trong lúc nhất thời hắn có chút không nỡ, nói một cách bất đắc dĩ: “Để cho nàng đi vào đi!”

“Rõ!” Cung nhân lui ra ngoài, cảm thấy rất buồn bực, Hinh Phi Nương Nương là loại người ra vẻ, nhưng vẫn là một con nhóc nhà quê trên núi xuống, trên cơ bản là không có chút khí chất nào, nàng thật sự không rõ ả ta cuối cùng là có gì tốt, vậy mà Hoàng thượng có thể quan tâm như thế!

Mai Lương Hinh dẫn theo thị tỳ thân cận tiến đến, đứng ở giữa ngự thư phòng thi lễ với Quân Hạo Thiên: “Thần thϊếp tham kiến Hoàng thượng!”

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của Quân Hạo Thiên tuyệt đối không thể nói là tốt, nhưng cũng cố gắng duy trì bình thản.

“Chỉ là thấy gần đây tâm tình Hoàng thượng không tốt, cho nên thân thϊếp mới đem chút rượu nhạt tới thăm Hoàng thượng!” Mai Lương Hinh nói xong thì đi tới long ý của Quân Hạo Thiên.

Quân Hạo Thiên nghe thế mới cảm thấy thả lỏng được một chút, gật nhẹ đầu: “Ừm!” Dứt lời, hắn lại xoa nhẹ cái trán mấy lần!

Mai Lương Hinh quan tâm đi đến trước mặt hắn, giúp hắn nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương: “Hoàng thượng đang phiền lòng vì chuyện Hoàng tử điện hạ sao?” “Ừm!” Quân Hạo Thiên thẳng thắn trả lời.

“Thừa tướng đại nhân nói thế nào?” Tới Bắc Minh được ba bốn tháng, ả ta cũng nhìn ra được Thừa tướng hầu như là người ủng hộ lớn nhất của Quân Hạo Thiên, ngoại trừ lần tiến công Nam Nhạc này, Thừa tướng không đồng ý ra, những chuyện khác, cho dù là Quân Hạo Thiên quyết định thế nào, hắn đều đáp ứng.

Đây mới là điều mà trong lòng Quân Hạo Thiên không chắc chắn nhất, trước đó, Thừa tướng là người chân thành với Quân Lâm Uyên nhất trong cả Bắc Minh, hiện nay lại là người chân thành với hắn nhất, thế nhưng sau chuyện này, vậy mà Thừa tướng lựa chọn im lặng! Im lặng một cách triệt để, trên triều đình, mỗi lần chúng thần nghị luận đến chuyện này, hắn đều giả vờ câm điếc, như là không biết chuyện gì cả, mà khi tấu chương nhao nhao bay đến như tuyết rơi, Thừa tướng cũng là người duy nhất giữ thái độ im lặng!

Mai Lương Hinh nói: “Có lẽ Thừa tướng bảo trì trung lập!” ở ta ở bên cạnh Quân Hạo Thiên lâu như thế, tự nhiên cũng hiểu một chút chuyện triều chính.

Quân Hạo Thiên gật đầu, bỗng nhiên vươn tay kéo tay ả đang xoa bóp cho mình xuống, sau đó ôn nhu nói: “Ái phi, tình hình Bắc Minh hiện nay đã đến tình trạng này, nếu như con của Quân Lâm Uyên thật sự trở về, hoàng vị của trẫm có còn vững vàng nữa hay không cũng khó nói, cho nên chuyện quan trọng nhất hiện nay của chúng ta, là trước tiên phải ổn định tình hình đã!” Nói xong, hắn đã đợi Mai Lương Hinh phát cáu với mình! Nhưng kỳ quái là, lần này Mai Lương Hinh không có phát cáu với hắn, mà ả ta ngồi lên đùi hắn, tựa vào ngực hắn nói: “Hoàng thượng, thân thϊếp tự nhiên là hiểu được, chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ! Hoàng thượng trong suy nghĩ của thần thϊếp mới là quan trọng nhất, cho nên trước tiên vẫn nên xử lý cho tốt chuyện của Hoàng thượng đã, chuyện Nam Cung Cẩm, sau này chúng ta lại nói!” Chợt nghe lời này của ả, Quân Hạo Thiên lập tức cảm thấy hết sức cảm động trong lòng, bàn tay không nhịn được mà gấp gáp ôm lấy eo của ả: “Ái phi, trẫm phải cảm ơn nàng đã thông cảm!” Mai Lương Hinh gật đầu cười, lại bắt đầu bày mưu tính kế: “Hoàng thượng, chuyện này ngài chuẩn bị xử lý thế nào?”

“Trẫm cũng không nghĩ được cách nào tốt!” Trong lòng hắn có một giọng nói, thúc giục hắn trừ khử đứa bé kia! Đấy gọi là vô độc bất trượng phu, nhưng nếu hắn thật sự muốn ra tay, hắn lại nhịn không được mà nghĩ tới đôi mắt độc ác của Quân Lâm Uyên, quanh quẩn rõ ràng trong đầu hắn, cảm giác đó khiến hắn vô cùng sợ hãi!

Nhu nhược! Mai Lương Hinh chế giễu ở trong lòng, nhưng lại lập tức nói: “Hoàng thượng, thân thϊếp cho rằng, đứa bé kia, không nên giữ lại! Ngài thật vất vả mới leo lên được đế vị, cho dù là thúc truyền vị cho cháu, thì dòng dõi ngài cũng mất đi cơ hội đăng cơ làm đế: Lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán, tất sẽ gặp loan!”

Nghe biện pháp ác độc như vậy được nói ra từ miệng ả, Quân Hạo Thiên lập tức cảm thấy có chút kinh sợ, đến mức mà ánh mắt nhìn ả ta có chút nặng hơn mấy phần. Ánh mắt Quân Hạo Thiên quét qua, Mai Lương Hinh lập tức rõ ràng, biểu hiện của chính mình hôm nay có hơi quá khích một chút, vội vàng cụp mắt xuống, tiếp tục nói: “Mặc dù nó vẫn còn trẻ con, thân thϊếp cũng không đành lòng, nhưng vì Hoàng thượng, thân thϊếp cũng chỉ có thể nghĩ tới hạ sách này! Với lại, Hoàng thượng ngài nên nghĩ thêm tới một vấn đề, vốn là Lan phi có cốt nhục của Tiến hoàng, nhưng vì sao nàng không ở lại nơi này, lại xuất cung lẩn trốn, điều này chứng tỏ mục đích của nàng ta tuyệt đối không đơn giản, cho nên thân thϊếp cho rằng Hoàng thượng vẫn nên quả quyết một chút mới thỏa đáng, để tránh cho hậu hoạn vô tận!”

Phân tích rất có logic, nếu như Nam Cung Cẩm ở đây, nghe mấy lời này của ả, nhất định sẽ tán thưởng ả ta thời gian này tiến bộ nhanh chóng. Mai Lương Hinh cũng vì mình thông minh tài trí mà tự đắc ý và lớn tiếng tự khen hay trong lòng, nói đến chuyện này, ả ta còn muốn cảm ơn Nam Cung Cẩm, nếu không phải nàng bức ả đến một bước này, ả sao có thể trưởng thành nhanh như thế?

Nhiều khi, cảm tạ đối thủ của mình, cũng là một loại khẳng định bản thân!

Nghe kiểu nói này của ả, Quân Hạo Thiên mới lạnh nhạt đi một chút, nhưng hiển nhiên cũng đã động tâm với ý kiến của ả, diệt trừ Quân Kinh Lan, vẫn đúng có thể coi như là một ý kiến hay! Hắn vốn không ra tay được, nhưng nghe kiểu nói này của ả, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu tương lai ả mang thai con của hắn, con của bọn hắn há lại không có cơ hội leo lên hoàng vị? Đã như thế, vậy thì...

“Người đâu!” Nghĩ thế, hắn quát lạnh một tiếng!

Sau đó, mấy người áo đen bước ra từ chỗ tối, đứng trước mặt hắn!

Quân Hạo Thiên móc ra một cái bình sứ từ trong ngực, ném cho bọn hắn: “Cầm cái này, có thể đối phó với thần binh bất tử! Sau đó bắt tiểu tử kia lại cho trẫm!”.

Lúc trước khi Quân Lâm Uyên còn tại vị, trong lúc vô tình hắn đã thấy qua thần binh bất tử, vì thế đã nghiên cứu thật lâu, thần binh bất tử đao thương bất nhập, sẽ không chết, thêm nữa, còn có thể bình yên vô sự sau khi trúng độc, nhưng lại không chịu được thuốc mê! Nhất là loại thuốc mê đỉnh cấp này của Nam Cương, khiến cho bọn hắn ngất xỉu một canh giờ tuyệt đối không thành vấn đề! Mà dùng một canh giờ để bắt một đứa bé đi, đã đầy đủ rồi!

“Rõ!” Người áo đen lĩnh mệnh, sau đó thân hình lóe lên, biến mất khỏi căn phòng.

Hắn vừa đi ra ngoài, Mai Lương Hinh liền không hài lòng nói: “Hoàng thượng, vì sao ngài không trực tiếp gϊếŧ nó, còn muốn bắt trở về làm gì?”

“Trực tiếp gϊếŧ nó, người trong thiên hạ hoài nghi đầu tiên, tự nhiên là trẫm. Nhưng nếu bắt đi, đám người kia đều sẽ hoài nghi là Nam Nhạc giấu nó đi không phải sao? Với lại, quan trọng nhất là khi đứa bé kia còn trong tay trẫm, cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trẫm cũng vẫn còn có đường lui!” Quân Hạo Thiên chậm rãi nói ra tính toán của mình.

Mai Lương Hinh nghe thế, trên môi lúc này mới nở một nụ cười, vô cùng quỷ quyệt và đắc ý: “Hoàng thượng cao kiến!” Đứa bé kia, chẳng phải Nam Cung Cẩm rất quan tâm sao? Trông thấy cô ta thống khổ, có vẻ như cũng rất đáng để mình cao hứng đấy! Chờ cho đứa bé kia vào hoàng cung, dạy dỗ như thế nào còn không phải là do mình sao?

Đang suy nghĩ, lại nghe tiếng Quân Hạo Thiên vang lên bên tai: “Đang suy nghĩ gì thế?” “Không có gì cả! Chiếu Nhi, đưa rượu tới đây!” Mai Lương Hinh quay đầu phân phó, sau đó nói với Quân Hạo Thiên: “Hoàng thượng, giải quyết xong một vấn đề phiền toái to lớn, ngài không cảm thấy chúng ta nên không say không nghỉ sao?”

Trong mắt Quân Hạo Thiên bỗng nhiên lóe lên một tia gì đó, đồng ý.

Chiếu Nhi đứng rót rượu, ánh nến trong ngự thư phòng lóng lánh, còn có ánh sáng da minh châu thắp sáng đại điện. Hai người đối ẩm, Quận Hao Thiên có như hôm nay cố ý muốn làm cho Mai Lương Hinh quá chén, sau ba tuần rượu, Mai Lương Hinh hầu như đã không còn tỉnh táo.

Lại uống một hồi lâu sau, Mai Lương Hinh mở miệng khước từ: “Hoàng thượng, thân thϊếp thật sự không uống được nữa...”

“Ái phi, nếu như không say không nghỉ, vậy không say sao có thể đi chứ?” Quân Hạo Thiên ợ một hơi rượu, như là đã say rồi, nhưng ánh mắt hắn lại cực kỳ tỉnh táo. Mai Lương Hinh thì ngược lại, tiêu cự trong mắt đã tan rã!

Mai Lương Hinh không còn cách nào, đành phải ngoan ngoãn uống, sau khi uống xong, đã say hoàn toàn, lớn tiếng kêu lên: “Ta còn muốn uống, còn muốn uống nữa!”.

Mà Quân Hạo Thiên lúc này lại buông cái chén trong tay mình xuống, trầm giọng nói: “Ái phi người yêu ta thật sao?”

Mai Lương Hinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn dung nhan không tuyệt mỹ nhưng cũng tuấn dật của hắn, phá lên cười to một tiếng, sau đó vung vẩy chén rượu như điên rồi nói: “Ngươi nằm mơ sao! Sao ta có thể yêu ngươi cơ chứ! Đồ ngốc, ta chỉ muốn lợi dụng ngươi, lợi dụng người báo thù giúp ta! Ngươi có cái gì có thể so với Bách Lý Kinh Hồng? Cái gì ngươi cũng không sánh nổi! Ta mà lại yêu ngươi sao, ha ha ha... Đồ đần mới tin tưởng ta yêu ngươi! Người đâu, mang rượu tới, bản cũng muốn uống nữa...”.

Chiếu Nhi ở bên cạnh nghe thế, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, dọa cho chân cô ta mềm nhũn mà quỳ rạp xuống đất! Cô ta vốn là tâm phúc của Hoàng thượng, được phái đến làm người hầu hạ Hinh phi, cho nên Hoàng thượng mới không kiêng kỵ cô ta nghe những chuyện ngày hôm nay, thế nhưng ả này ngay cả những lời như thế cũng dám nói hết ra, Hoàng thượng có thể gϊếŧ kẻ đứng xem như mình hay không?

Quân Hạo Thiên nghe xong, lập tức im lặng, cả người đều thể hiện ra sự mất mát và trầm thấp không nói nên lời, im lặng nặng nề hồi lâu, mới ôm ả ta đã say như chết, rồi quay sang nói với chiêu nhi: “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay, không được phép nói cho Hinh phi biết!”

“Nô tỳ tuân mệnh!” Chiếu nhi lĩnh mệnh, cảm thấy không hiểu Hoàng thượng đang nghĩ gì. Hoàng thượng nghe thấy như thế, không phải hẳn là sẽ tức giận hoặc thẹn quá hóa giận sao? Chuyện này... Cung Thái Hinh, một đêm yên ổn trôi qua. Mai Lương Hinh tỉnh rượu, trong đầu giật mình nhớ tới chuyện hôm qua, trong nháy mắt liền sợ đến trắng bệch cả mặt!

ta đứng dậy, nhìn qua người đàn ông vừa bị mình đánh thức hỏi: “Hoàng thượng, đêm qua, đêm qua thần thϊếp uống nhiều quá, thân thϊếp không nói sai lời gì chứ?” Chiếu Nhi ở bên ngoài màn trường, trong nháy mắt nghe thấy lời này, cô ta cảm thấy trái tim đã nhảy lên đến cổ rồi, sinh tử của Hinh Phi Nương Nương, chỉ trong một ý niệm của Hoàng thượng lúc này! Quân Hạo Thiên vuốt vuốt mi tâm của mình, nghiêng đầu nhìn ả ta, chậm rãi nói: “Đêm qua trẫm hỏi ái phi có thật sự yêu trẫm hay không, ái phi nói...” Nói đến đây, hắn lại dừng lại trong nháy mắt!

Còn Mai Lương Hinh lại luống cuống: “Thần thϊếp nói gì, Hoàng thượng ngài nói cho thần thϊếp đi, thần thϊếp nói thế nào?”

Quân Hạo Thiên nhìn chằm chằm sắc mặt hoảng sợ của ả ta, im lặng hồi lâu, cuối cùng, cười một tiếng, ẩn chứa sự ôn nhu không nói nên lời: “Nàng nói, yêu!”

Ánh mắt Chiêu Nhi ngưng lại trong nháy mắt, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn người trên giường

một chút, rồi lại thu hồi ánh mắt rất nhanh. Trong thoáng chốc, cô ta như là hiểu ra điều gì, đây không phải là Hinh phi yêu Hoàng thượng, mà là Hoàng thượng thật lòng yêu Hinh phi!

Mai Lương Hinh nghe hắn nói thế, lập tức yên tâm lại, còn tốt, xem ra mình uống say cũng không quên nguy trang! Cho nên tên đàn ông ngu ngốc này mới có thể một mực bị những lời hoang đường của mình lừa gạt, nghĩ thế, một nụ cười xinh đẹp lại hiện lên trên khuôn mặt ả, hơi cúi xuống, chui vào trong ngực Quần Hạo Thiên, giọng mang theo vẻ vui mừng: “Hoàng thượng ngài thật xấu xa, vậy mà không tin thần thϊếp, còn muốn chuốc say để hỏi thần thϊếp!”

“Ái phi không thích thế, sau này sẽ không thế nữa!” Một tay Quân Hạo Thiên ôm eo ả, trong mắt lại là vẻ âm u, không để cho ả biết được. Mai Lương Hinh tâm hoa nộ phóng, chọc chọc mấy lần vào l*иg ngực hắn rồi nói: “Hoàng thượng, vậy ngài nhất định sẽ giúp thần thϊếp báo thù đúng không?”

“Ừm!” Hắn nói nhàn nhạt, “Sau khi bắt được đứa bé kia, giao nó cho thần thϊếp có được không, thân thϊếp sẽ không biết nó đâu, chỉ giày vò nho nhỏ một chút thôi!” Mai Lương Hinh ngửa mặt nhìn hắn.

Quân Hạo Thiên ngạc nhiên trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, nhưng nàng phải nhớ kỹ, không thể làm tổn thương nó.”

“Thần thϊếp biết!” Trong nháy mắt Mai Lương Hinh hớn hở ra mặt, sau đó cọ đầu vào ngực Quân Hạo Thiên mấy lần rồi kiều my nói: “Hoàng thượng, thân thϊếp muốn!”

Quân Hạo Thiên cười một tiếng, sau đó xoay người mà lên: “Như nàng mong muốn!” Như nàng mong muốn, tất cả những gì nàng muốn, chỉ cần trẫm có, trẫm đều có thể cho nàng!

Hắn là đàn ông Quân gia, chỉ cần yêu, cho dù biết rõ là sai, cho dù biết con đường phía trước là vạn kiếp bất phục, cũng vẫn nghĩa vô phản cổ như cũ. Dốc hết tất cả...

Còn Chiếu Nhi ở bên ngoài lại không nhịn được mà cảm thấy cay cay sống mũi, vì một ả đàn bà thế này, Hoàng thượng tội gì phải như thế...