Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 239: Ra khỏi thành nghênh chiến

Hoàng Phủ Hoài Hàn bây giờ thực sự là có lý mà không nói được, chuyện gì cũng bị cô ta một mình kết luận! Hắn bây giờ đừng nói là phản bác, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không có, hơn nữa, nhìn vẻ mặt mọi người bốn phía, còn có ai muốn nghe hắn giải thích sao? Lòng hắn tràn đầy lửa giận, chuyển hóa thành chiến ý ngập trời: “Người đâu! Công thành! Trẫm nhất định phải thiên đao vạn quả người đã mặc sức nói xấu trẫm này!”

“Rõ!” Đám binh sĩ Đông Lăng gào lên, rồi mang thang mây, cùng với chùy phá cửa tới gần.

Nhưng, bọn chúng mới đi được vài bước, Nam Cung Cẩm hét lớn một tiếng: “Người đâu!”

Tinh thần binh sĩ Nam Nhạc đều phấn chấn, ôm tảng đá, nhanh chóng chạy đến chỗ phòng thủ tường thành, chờ cho người bên dưới bắt đầu đánh lên sẽ thả tảng đá trong tay mình xuống!

Nhưng, mệnh lệnh kế tiếp của Nam Cung Cẩm, khiến cho bọn hắn mở rộng tầm mắt! “Chỉ cần có người công thành, các ngươi liền cởϊ qυầи đái xuống phía dưới!”

“…” Cả chiến trường lập tức yên tĩnh một cách quỷ dị!

Binh sĩ Đông Lăng toàn bộ đều cứng ngắc lại, ngớ người ôm thang mây, chùy phá cửa đứng cách tường thành mười mét, quên luôn cả việc tiến lên! Ý của Nam Nhạc là khi bọn hắn công thành, sẽ bị xối nướ© ŧıểυ sao? Kẻ sĩ có thể chết, không thể chịu nhục, bọn hắn không sợ chết, nhưng bị người ta xối nướ© ŧıểυ xuống, chuyện này…

Còn binh sĩ Nam Nhạc thì sửng sốt một chút, ách, tiểu xuống phía dưới sao? Bọn hắn không có nghe nhầm chứ? Nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng bọn hắn từ hoang mang biến thành vui phát điên, ý này của Hoàng hậu nương nương không tệ, mặc dù có phần tổn thương đến văn hóa, phong tục tập quán nhưng đi tiểu lên đầu đám Đông Lăng này thật đúng là rất có cảm giác thành công! Thế là tất cả đều trưng ra bộ dạng xoa tay dậm chân, nóng lòng muốn thử.

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng! Sau khi ngỡ ngàng, thái độ của hắn liền biến thành giận dữ, cô nàng này, thực sự là một kẻ vô sỉ đến tột cùng! Quỷ kế âm hiểm như thế nàng cũng dùng được, thật là vất vả cho nàng quá!

Đúng lúc hắn đang do dự có nên tấn công hay không, giọng nói tùy tiện của Nam Cung Cẩm lại vang lên: “Thường nghe thấy khi Đông Lăng Hoàng đánh trận, xưa nay đều xung phong đi đầu, bản cung rất chờ mong Đông Lăng Hoàng là người thứ nhất leo lên tường thành!” Nói xong, nàng cười vô cùng hèn mọn và đầy ý xấu.

Đây chính là đang khích bác Hoàng Phủ Hoài Hàn làm người thứ nhất xông lên để bị xối nướ© ŧıểυ đây mà! Vị Hoàng đế nào đó tức giận đến mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi thật lâu, rồi cười lạnh nói: “Nam Cung Cẩm, ngươi cho rằng chỉ bằng những thủ đoạn bẩn thỉu này có thể giữ vững được Lâm Truy sao?”

“Dĩ nhiên là không phải!” Sắc mặt Nam Cung Cẩm bỗng nhiên lạnh lùng, nàng vung tay lên.

Uất Trì Thành cũng theo đó mà vung tay lên, sau đó, hàng nghìn hàng vạn mũi tên bắn xuống đám binh sĩ Đông Lăng đang cầm vũ khí công thành cách thành mười mét kia, trong khi đó bọn hắn vẫn đang đứng đó ngây ngốc!

Vèo vèo vèo, mấy nghìn mấy vạn tiếng tên bắn vang lên, người ngựa ngã xuống hàng loạt! Bây giờ bên phía Đông Lăng mới phản ứng lại, Hoàng Phủ Hoài Hàn rống lên một tiếng: “Bắn tên!”

Người ngựa hai bên bắt đầu chiến đấu kịch liệt, phía Nam Nhạc có không ít người bị trúng tên, ngã từ trên tường thành cao cao xuống. Cũng không ít binh sĩ Đông Lăng, cho dù đã trốn sau tấm chắn vẫn bị mũi tên đoạt đi sinh mệnh! Trận chiến cung tên này, hai bên tổn thất không nhiều binh mã, nhưng tổn thất mũi tên lại là không ít!

Ngay lúc này, người phía dưới chạy đến bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, chúng ta sắp hết tên rồi!”

Nam Cung Cẩm nhíu mày, có vẻ rất khổ sở, sau đó thở dài một tiếng, lớn tiếng hạ lệnh: “Người đâu, theo bản cung ra khỏi thành!”

Nàng vừa nói xong, binh sĩ Nam Nhạc đều ngừng bắn tên! Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng kinh ngạc trong lòng, không phải nàng không muốn ứng chiến sao? Giờ lại muốn ra, nàng đang có ý đồ gì vậy? Nhưng đối phương đã chịu ứng chiến, là có lợi đối với hắn! Thế là hắn khoát tay, ra hiệu cung tiễn thủ dừng lại.

Thượng Quan Cẩn Duệ có chút không đồng ý nhíu mày, thế cục hiện nay, cứ thế này mới là ổn thỏa, mới có lợi với bọn họ bên này, giờ mà ra ngoài nghênh địch, tuyệt đối không phải hành động sáng suốt! “Cẩm Cẩm!”

“Yên tâm, muội có chừng mực!” Nam Cung Cẩm cười nhẹ, sao đó đi xuống tường thành.

Cửa thành mở rộng! Đại quân của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng rút lui ra trăm mét, để cho quân đội của Nam Cung Cẩm ra ngoài hoàn toàn, sau đó hai quân chính diện giao phong!

Nam Cung Cẩm mặc một thân khôi giáp uy vũ bá khí, mang theo đại quân ra khỏi thành, vừa ra khỏi cửa thành năm mươi mét, bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Phân tán xuôi theo tường thành!”

Nàng nói xong, mặc dù các binh sĩ không hiểu, nhưng cũng đều nhanh chóng phân tán ra!

Hoàng Phủ Hoài Hàn thấy bọn họ bày ra trận thế có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho là cô nàng này nghĩ ra được quân trận kiểu mới thôi, dù sao thì nàng cũng luôn chứa đầy những ý nghĩ kỳ quái trong đầu mà, cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lớn tiếng hạ lệnh: “Bày trận xoắn ốc!”

Hắn nói xong, binh mã Đông Lăng cũng bắt đầu bày trận.

Binh mã Nam Nhạc sau khi phân tán xong, đồng loạt chờ đợi mệnh lệnh của Nam Cung Cẩm, nàng hét lớn một tiếng: “Ngồi xuống! Nhặt tên trên mặt đất lên!”

Các binh sĩ đầy đầu là dấu chấm hỏi, nghe lời nàng ngồi xuống, sau đó nhặt đại bộ phận tên trên mặt đất, hầu như mỗi người đều nhặt được mấy mũi tên! Sau đó đứng im.

Sau khi Nam Cung Cẩm thấy bọn họ đều đã nhặt tên trên đất, bỗng nhiên nàng quay ngựa lại, chạy như bay vào trong thành! “Rút lui!”

Toàn bộ binh sĩ đều sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, ôm theo đầu đầy dấu chấm hỏi mà chạy vội về! Chẳng lẽ bọn hắn rời thành không phải để nghênh chiến với địch sao?

Bọn họ không hiểu rõ ràng, nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn cách đó không xa lại hiểu rõ, hóa ta cô nàng kia ra đây, không phải để ứng chiến, mà chỉ là để nhặt mấy chục vạn mũi tên kia về thôi sao?! Mà hắn còn hiểu nhầm là nàng ra ứng chiến, còn mạnh mẽ lui binh về sau trăm mét, để cho nàng thuận tiện ra ngoài nữa chứ?! Nghĩ thế, hắn suýt nữa bị tức chết! Hắn hét lớn một tiếng: “Đuổi theo!”

Có điều, nếu hắn không lui binh lại trăm mét thì còn có thể đuổi theo kịp. Nhưng bây giờ, cho dù là giục ngựa lao nhanh, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cổng thành đóng lại! Trong phút chốc, hắn tức giận đến nổi gân xanh đầy mặt, một cảm giác muốn ói máu lại lần nữa nổi lên trong lòng hắn!

Binh sĩ Nam Nhạc đầu đầy mồ hôi, nhìn Hoàng hậu nương nương của bọn họ đang vô cùng đắc chí quay về thành!

Nam Cung Cẩm cười tươi roi rói, nhanh chân đi lên tường thành, cười tủm tỉm nhìn đám người phía dưới, vô cùng vui vẻ nói: “Tốt lắm, lấy bắn tiếp đi! Chúng ta lại có tên rồi!”

“…” Hoàng hậu nương nương, có cần xốc nổi như thế hay không!

Bọn hắn không còn tên để bắn, đoán rằng Đông Lăng cũng không còn nhiều, cùng lắm thì không bắn nữa! Thế mà Hoàng hậu nương nương mạo hiểm cùng bọn họ ra khỏi thành, không quản những nguy hiểm có thể xảy ra, để mà nhặt những mũi tên này về. Chuyện này… Thực sự là quá… May mà Đông Lăng Hoàng là chính nhân quân tử, nếu là loại tiểu nhân hèn hạ, thấy bọn họ vừa ra khỏi thành đã trực tiếp công kích, vậy thì phải làm sao cho phải?

Nếu như không phải Nam Cung Cẩm hiểu rõ tính cách của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cũng sẽ không tùy tiện làm ra chuyện này. Nàng đứng trên tường thành, thấy mặt mày Hoàng Phủ Hoài Hàn xanh mét, liền cười vô cùng gian trá! Binh sĩ Nam Nhạc dùng những mũi tên vừa nhặt về, lại một lần nữa bắn tới binh sĩ Đông Lăng.

Mà người Đông Lăng cũng vội vàng phản công, nhưng không lâu sau, bọn hắn cũng không còn tên để dùng, một tên lính quèn rất khổ sở nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng ta đã hết tên để bắn rồi!” Hắn nói xong, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn cách đó không xa, rất nhiều mũi tên rơi tán loạn đầy đất, bọn hắn thật sự muốn đi tới nhặt về, rồi lại bắn tới phía Nam Nhạc một lần nữa. Nhưng phe địch vẫn đang bắn tên rất nhanh, không chừng bọn hắn chưa đi tới đã bị bắn thành con nhím!

Nam Cung Cẩm phân phó: “Được rồi, đều dừng lại đi! Chúng ta nên tiết kiệm tài nguyên, không nên tùy tiện bắn lung tung! Chờ bọn hắn tới rồi lại bắn tiếp!”

“Rõ!” Các binh sĩ Nam Nhạc mang tâm trạng phức tạp lớn tiếng đáp lại, đây tuyệt đối là trận chiến thần kỳ nhất mà bọn hắn từng đánh! Cho dù thông minh điềm tĩnh như Thượng Quan Cẩn Duệ, giờ phút này cũng đờ đẫn, nghiêm mặt đứng ở phía sau mà nhìn Nam Cung Cẩm, tiểu nha đầu này đúng là quá to gan lớn mật! Nhưng tính toán lại rất chuẩn, suy nghĩ thì càng là cổ quái kỳ lạ, không thể hiểu nổi. Ai đối đầu với nàng, thật đúng là số đen tám kiếp, ví dụ như Hoàng Phủ Hoài Hàn hôm nay liên tục ăn quả đắng chẳng hạn!

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiến răng nghiến lợi đứng dưới tường thành, đôi mắt màu tím lạnh lùng như muốn phun ra lửa! Hắn hung hăng nghiến răng nghiến lợi hồi lâu rồi nói: “Nam Cung Cẩm! Chúng ta còn nhiều thời gian!”

Nhìn dáng vẻ này, là chuẩn bị rút quân! Quả thật cũng chỉ có thể rút quân, bởi vì bọn hắn không còn tên, nhưng quân địch trên tường thành lại còn rất nhiều, nếu như bọn hắn tiến lên, căn bản chính là đi chịu chết!

“Đi thong thả, không tiễn! Hẹn gặp lại!” Khuôn mặt Nam Cung Cẩm xán lạn đầy ý cười đứng trên tường thành phất tay, cười tươi đến nỗi chỉ thấy răng mà không thấy mắt, như thể chia tay ông bạn cũ vậy!

Bộ dạng này của nàng càng khiến cho Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận như muốn ngất đi! Hắn hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa lại, mang theo binh mã của mình trở về.

….

Bên trong thành Kiến Khang, Hoàng Phủ Hoài Hàn cùng mấy vị Tướng quân ngồi thương thảo quân tình, chỉ cần nhớ tới chuyện buổi sáng là bọn hắn cảm thấy phải chịu đựng một bụng lửa giận! Phải lui binh đã đành, còn bị người ta hạ nhục, nhất là nếu như đánh thật mà thua thì không nói, nhưng lại thua một cách không hiểu nổi, thua dưới ám chiêu hèn hạ hạ lưu này, thật sự là khiến cho bọn hắn không thể chịu đựng được!

Nhất là Hoàng Phủ Hoài Hàn, cơ bản hắn đã bị chọc tức đến nỗi thần trí có chút không rõ ràng! Nhưng hắn cũng không thể lờ đi chuyện hôm nay sau khi quay về, toàn bộ quân doanh đều đang thảo luận chuyện hắn ôm đùi Nam Cung Cẩm nói yêu nàng, chuyện này căn bản là thêu dệt vô căn cứ, giả dối không có thật! Nhưng cho dù hắn có một trăm cái miệng đi giải thích, cũng không ai tin hắn! Mà càng giải thích, có thể còn khiến cho tất cả mọi người càng cảm thấy trong lòng hắn có tật giật mình! Đúng là càng bôi càng đen!

“Hoàng thượng, ngài có thấy là khi quân đội chúng ta mới đến, lời nói quân địch có chút kỳ quặc không?” Một tên Tướng quân kiên trì hỏi thăm, hắn thật sự không muốn nhắc đến đám người kia trước mặt Hoàng thượng, câu nói đó đủ để hắn tức đến hộc máu, nhưng chuyện này nhất định phải hỏi một chút mới được.

Lần này, vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức trở nên cực kỳ khó coi, lúc ấy câu kia hỏi hắn đã chuẩn bị kỹ càng để uống nướ© ŧıểυ chưa, đến hiện giờ hắn vẫn nhớ rõ, ký ức đó vẫn còn mới mẻ trong đầu hắn! Một trận lửa giận lại bốc lên trong lòng hắn: “Kỳ quặc cái gì? Chẳng qua là cô nàng chết tiệt đó cố tình nói linh tinh để chọc tức trẫm mà thôi!”

Thực ra bọn hắn cũng nghĩ như thế, nhưng nhớ tới lần trước mặc dù biết quân địch động tay động chân với Nam Hà, nhưng đã chủ quan khinh địch rồi phải trả giá đắt rồi, nên bọn hắn cũng không dám lại tiếp tục lười biếng, do đó mới đem chuyện này hỏi trên hội nghị này.

Lại có một tên Tướng quân nói: “Vấn đề này không có gì để thảo luận, lúc đó không phải Hoàng hậu Nam Nhạc hạ lệnh để lính thủ thành đi tiểu vào người công thành sao? Sau đó lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hoàng thượng, chắc hẳn chuyện ấy chính là như thế.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy có lý, đều đồng loạt gật nhẹ đầu.

Lại một tên Tướng quân không cam lòng nói: “Mụ đàn bà Nam Nhạc thối tha này thật quá đáng, lại dám nói xấu Hoàng thượng như thế, cái gì mà ôm đùi cô ta chứ? Cô ta cho rằng cô ta là ai? Hoàng hậu Đông Lăng của chúng ta, chẳng lẽ kém cô ta sao? Còn cần phải đi ôm đùi cô ta chắc, thật đúng là không biết xấu hổ là gì mà!”

Hắn nói là nói như thế, nhưng trong lòng cũng là tò mò, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự làm ra chuyện như thế? Lúc đó Hoàng thượng cũng đã thừa nhận bản thân từng nói nguyện ý bỏ qua tính mạng vì Hoàng hậu Nam Nhạc, cho nên chuyện này không phải không thể tin được! Nhưng hiện nay rõ ràng Hoàng thượng vì chuyện này mà tức giận, cho nên nhất định hắn phải nói vài câu, cố gắng hóa giải một chút tâm trạng đang hậm hực của Hoàng thượng.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe lời hắn, vẻ mặt trong nháy mắt càng trở nên khó coi, như thể nếu Nam Cung Cẩm ở trước mặt hắn, hắn có thể vươn tay bóp chết ngay lập tức vậy! Sau đó, ánh mắt hắn nhìn lướt qua tên Tướng quân kia rồi nói: “Chuyện này là chuyện giả dối, không có thật, trẫm không hy vọng truyền ra ngoài! Các ngươi biết nên làm thế nào chưa?”

“Rõ!” Các Tướng quân đồng thanh lĩnh mệnh, nhưng ở trong lòng cùng nhau nói, Hoàng thượng, ngăn chặn chúng ta bên này truyền đi, nhưng không chặn nổi người bên Nam Nhạc nói đâu!



Cũng đúng thế, câu chuyện liên quan đến việc Hoàng Phủ Hoài Hàn ôm đùi Nam Cung Cẩm cầu ái, hiện nay đã trở thành chủ đề lúc trà dư tửu hậu sốt dẻo nhất của các binh sĩ Nam Nhạc! Một câu của Nam Cung Cẩm, bị những người đàn ông này biên soạn lại, xuất hiện đến N cái phiên bản thần kỳ!

Phiên bản chính kịch: Đông Lăng Hoàng yêu sâu đậm Hoàng hậu của bọn hắn, ôm đùi van xin tình yêu. Nhưng Hoàng hậu đã lựa chọn Hoàng thượng bọn hắn!

Phiên bản máu chó: Đông Lăng Hoàng yêu Hoàng hậu bọn hắn sâu đậm, thổ lộ mà không được đáp ứng, nên đã ôm đùi nàng! Nhưng vẫn không được đáp ứng nên đã lấy cái chết để bức bách, suýt chút nữa thì toi mạng, từ đó yêu thương không thành mà phát sinh thù hận, liền gây chuyện với Hoàng hậu bọn họ.

Phiên bản tươi đẹp: Đông Lăng Hoàng yêu sâu đậm Hoàng hậu bọn hắn, nói đầy thâm tình: “Ta nguyện ý vì nàng bỏ qua tính mạng bản thân, cho nên xin nàng nhất định phải tiếp nhận ta!” Sau đó ôm lấy đùi Hoàng hậu.

Tóm lại, các loại phiên bản xuất hiện tầng tầng lớp lớp, còn có một số binh sĩ nhàm chán, một tên đóng vai Hoàng Phủ Hoài Hàn, một tên đóng vai Nam Cung Cẩm, ở trong quân doanh bắt đầu diễn những phiên bản “bắt chước người thật”, khiến cho các loại chuyện khôi hài phát sinh rất nhiều, để cho Nam Cung Cẩm thấy được rất nhiều khả năng kỳ quái của đàn ông, đúng là nếu đem so với đàn bà, thì chỉ có hơn chứ không có kém!

Mà nàng thì rất chờ mong, sau khi Hoàng Phủ Hoài Hàn biết những chuyện này hắn sẽ phản ứng như thế nào! Nghĩ thế, đôi mắt phượng quét tới phía Tây, không biết bên phía Tiểu Hồng Hồng hiện tại thế nào rồi…