Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 212: Chúng ta về nhà

Nam Cung Cẩm chạy từ cửa sau ra ngoài, mất khá nhiều công sức mới tránh thoát được tai mắt của Mộ Dung Thiên Thu, mua một con ngựa để cưỡi trên đường cái! Nàng thúc ngựa phi như bay, nếu đi bộ ba trăm dặm thì nàng sẽ mệt chết mất!

Khí trời tuy giá lạnh, nhưng giật cương lao đi cũng không cảm thấy lạnh mấy.

Không lâu sau đó, gió lạnh chợt nổi lên, tuyết rơi xuống. Bông tuyết phất qua hai má nàng, lạnh buốt, nhưng nàng như không hề cảm nhận được, trong mắt chỉ có duy nhất đích đến của nàng. Môi nàng mím chặt thành một đường thẳng, gương mặt cũng cực kỳ lạnh lẽo, từng roi từng roi quất vào mông ngựa. Nam Cung Cẩm như bây giờ mới thật sự là Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt trong bất cứ hoàn cảnh xấu nào cũng có thể xuất hiện với tư thế mạnh mẽ nhất!

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng nàng cũng tiến vào rừng rậm. Lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng cả cảnh rừng đều phủ một màu trắng xóa, Nam Cung Cẩm tung người xuống ngựa, buộc dây cương vào một cây đại thụ bên ngoài rừng, sau đó nhanh chóng tiến vào rừng cây.

Vừa bước vào, nàng lập tức bị mấy mũi tên đánh lén! Cho dù là Nam Cung Cẩm nghiêng người rất nhanh nhưng vẫn nghe thấy tiếng mũi tên xé rách vải. Nàng cúi đầu nhìn mới thấy vạt áo nàng đã bị mũi tên bắn rách! Xem ra nơi này thật sự là tổng bộ Mặc gia, vì những cạm bẫy này tinh diệu hơn rất nhiều những cạm bẫy trước đây nàng đã từng thấy, nếu không, với dạng trận tiễn như thế này thì không thể nào cắt rách được y phục của nàng!

Lần này thâm nhập vào trong, nàng lại càng phải cẩn thận hơn. Đi chưa được mấy bước, nàng lại thấy một vật nổi lên ở phía trước, con ngươi nàng xoay chuyển, tìm một hòn đá để ném tới, hòn đá rơi xuống đất thì lập tức ở hai bên có hai tấm trúc khổng lồ lao vùn vụt tới, bên trên đó đầy gai nhọn, cũng dễ tưởng tượng được nếu ai bị kẹp trong đó thì hậu quả sẽ thế nào. “Ầm!” một tiếng, âm thanh không lớn không nhỏ phát ra khi hai tấm trúc kẹp vào nhau!

Chúng kẹp vào cùng một chỗ thì dừng lại. Nam Cung Cẩm lách đi qua ở chỗ bên cạnh thanh nẹp, vừa mới vòng qua thì nàng cảm giác thấy cổ chân như bị thứ gì đó quấn vào. “Fuck!”, nàng khẽ chửi! Nàng cứ tưởng trận thanh nẹp này bị phá rồi, có thể đi thẳng qua nên mới chủ quan như thế!

Một sợi dây thừng quấn chặt cổ chân nàng, giật ngược người nàng lên không trung! Nam Cung Cẩm hít vào một hơi thật sâu, cố gắng nhảy về phía trước, rồi mượn lực vòng về sau, khiến cho cơ thể của nàng quay ngược trở lại! Mặc dù cổ chân bị quấn chặt, nhưng một tay nàng đã tóm chặt được dây thừng, dùng một tư thế đứng rất ngay ngắn giữa không trung! Bây giờ, biện pháp an toàn nhất chính là chờ cho cái dây này treo nàng lên trên cây, sau đó cắt đứt dây rồi dọc theo tán cây mà xuống, nhưng nàng rất rõ ràng, khi dây thừng tới ngọn cây thì sẽ kích hoạt thiết bị báo động, thông báo cho Mặc gia là có người xâm nhập, cho nên nàng không thể chờ tới bước kia được!

Vừa nghĩ thế, nàng nhanh tay rút Ngư Tràng bên hông ra chém một phát! Sợi dây thừng bị chém thành hai nửa, thân thể nàng cũng bị rơi thẳng xuống dưới! Người nàng cách mặt đất khoảng năm mét, mẹ nó chứ như thế này mà ngã xuống thì ít nhất cũng sẽ gãy xương! Nam Cung Cẩm quăng mạnh nửa đoạn dây thừng còn lại trong tay nàng đi, quấn vào nhánh cây cách đó không xa, nhưng vì sợi dây không có thắt nút nên chỉ có thể làm cho thân thể nàng dừng lại trên không khoảng nửa giây!

Nhưng đối với nàng thì nửa giây này cũng đã đủ rồi!

Dừng lại nửa giây, nàng còn cách mặt đất khoảng hai mét! Lại tiếp tục rơi xuống lần nữa, khi cách mặt đất nửa mét thì thân hình nàng xoay một cái, lộn mấy vòng trên mặt đất, giúp cho nàng không bị thương khi tiếp đất! Nam Cung Cẩm lăn tiếp ba vòng mới dừng lại được! Nàng đứng lên, phủi bụi đất trên người, trong lòng lại cảnh giác nhiều hơn mấy phần, xem ra tổng bộ Mặc gia này phức tạp hơn nàng tưởng tượng nhiều lắm. Chỉ vì nàng chủ quan sau khi vừa phá trận thôi mà cũng có thể bị thiết kế thành một cái bẫy khác, cho nên chỉ có thể có một cái kết luận!

Đó chính là kẻ thiết kế những cạm bẫy này có sự phỏng đoán rất chính xác đối với tâm lý người khác. Do đó nàng phải thật cẩn thận!

Nghĩ xong nàng liền tiến lên phía trước. Đi tới một chỗ đất bằng phẳng, di chuyển mấy bước, ánh mắt Nam Cung Cẩm bỗng nhiên chăm chú lại, nhanh chóng mượn lực từ một cái cây bên cạnh phi thân lên, đến giữa không trung thì nhìn thấy mặt đất chỗ kia vốn đang bằng phẳng thì lúc này đã mọc lên vô số chông cứng! Đang cảm thấy may mắn thì phía trên nàng lại rơi xuống một tấm lưới!

Mẹ nó! Cuối cùng là ai thiết kế những cạm bẫy này, quả nhiên là đi bước nào khó khăn bước đó, lên trời xuống đất đều không được.

Cũng may là thanh Ngư Tràng trên tay nàng rất sắc bén, nàng vươn tay ra thật nhanh, chém vào không trung mấy nhát nhanh như chớp! Sau khi ánh đao tản ra bốn phía, những mảnh vỡ hình lưới bay lả tả trên không trung! Rơi xuống các cây chông bên dưới. Không còn uy hϊếp của tấm lưới, nàng ôm vào thân cây rồi vọt đi mười mét, cuối cùng cũng cách xa được cạm bẫy này!

Có lẽ là do người thiết kế, bố trí những cạm bẫy này đã quá tự tin nên sau khi qua được mấy cửa đó, con đường tiếp theo rất dễ đi, Nam Cung Cẩm hầu như không tốn bao nhiêu thời gian đã tới được tổng bộ thực sự của Mặc gia. Từ xa nàng đã nhìn thấy mấy cái lều trướng, xung quanh là những tên đàn ông mặc trường bào màu đen canh gác, phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt!

Nam Cung Cẩm đội mũ ở trên áo lông chồn lên, che đi mái tóc đen nhánh của nàng để tránh bị lộ ở nơi phủ đầy tuyết trắng xóa này. Sau đó nàng bắt đầu quan sát, bên kia có tất cả bảy cái lều trướng, mà trong đó có một cái nhìn có khí thế hơn một chút. Nam Cung Cẩm đoán trong đó nếu không phải là Mặc Họa thì cũng phải là một nhân vật rất quan trọng, nên nàng quyết định ra tay từ nơi đó!

Nàng ẩn nấp tiến tới trước mặt bọn hắn rồi bất ngờ vọt ra từ trong đống tuyết, tóm lấy một tên bên cạnh, cắt cổ đối phương, một đao lấy mạng! Người kia còn chưa kịp kêu lên sợ hãi thì đã trở thành một cỗ thi thể, sau đó Nam Cung Cẩm vung tay lên, từ trên trời giáng xuống một đám người áo đen, tay cầm đồ đao, nhắm thẳng về phía đám người Mặc gia này!

Bọn họ giơ tay chém xuống, vô cùng gọn gàng, chỉ trong chớp mắt đã tiêu diệt những người canh gác nhưng lại không kinh động đến những người khác của Mặc gia!

Sau khi giải quyết xong, Nam Cung Cẩm vẫy tay một cái để đám Thần Binh Bất Tử lui ra. Sau đó nhanh chóng vén rèm lên đi vào bên trong, bên trong lại trống không! Nàng giật mình, trong lòng biết là không tốt rồi!

Quả nhiên, nàng còn chưa kịp ra ngoài đã nghe thấy những tiếng bước chân dày đặc từ bên ngoài truyền đến, bao vây tòa lều trướng này cực kỳ chặt chẽ!

Nam Cung Cẩm thở dài một hơi, cười khổ đi ra ngoài, chuyện này không thể trách ai được, chỉ có thể tự trách nàng tham lam mà thôi, đã biết rất rõ sẽ rất nguy hiểm rồi mà còn chạy tới đây chỉ vì muốn thao túng lực lượng của Mặc gia!

Vốn nàng nghĩ sau khi ra ngoài sẽ nhìn thấy người Mặc gia, nhưng khi vén rèm lên lại nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lục! Nàng lập tức kinh sợ! Tại sao Mộ Dung Thiên Thu lại ở đây? Như vậy… Nàng nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau! Nếu như Mặc Họa cũng ở đây thì sẽ bị coi là đồng bọn. Nên chi bằng cho người đi báo thẳng với Mộ Dung Thiên Thu là nghi ngờ có người mưu đồ làm loạn ở đây để Mộ Dung Thiên Thu trực tiếp tới bắt sẽ tốt hơn rất nhiều!

Mà khi Mộ Dung Thiên Thu trông thấy Nam Cung Cẩm hiển nhiên cũng thoáng kinh ngạc! Hắn không dám tin mà trừng lớn đôi mắt nói: “Yến khanh, không ngờ lại là ngươi?!” Chuyện này vốn có thể giao cho thuộc hạ xử lý là được rồi nhưng hắn nghĩ gần đây tần suất Tây Võ xảy ra chuyện khá cao, nên để cho an toàn, hắn đã đích thân đến! Không ngờ lại gặp phải Yến Kinh Hồng!

Hắn vừa nói xong thì có hạ nhân đi vào trướng lục soát, phát hiện mấy phong tấu chương trên bàn, đưa cho thái giám bên cạnh Mộ Dung Thiên Thu, sau khi tên thái giám nhìn mấy lần thì bẩm với Mộ Dung Thiên Thu: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đây đúng là những tấu chương ở Binh bộ bị mất mấy ngày nay!”

Ngay cả loại đồ thế này cũng đã chuẩn bị hộ nàng, đám người này cũng lao tâm khổ tư quá mà! Trong lòng Nam Cung Cẩm cười lạnh, nhưng có thể trộm tấu chương từ trong cung ra… Chỉ sợ Phượng Ức Tuyết lại ngứa tay chen vào rồi?

Đúng lúc này, Mặc Họa cũng hoảng hốt chạy tới, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, bản Công chúa biết Tướng gia có ý đồ xấu nên đã phái nhiều người Mặc gia tới, muốn ngăn cản Tướng gia, nhưng không ngờ vẫn không thành công, lại hại tính mạng bọn họ. Hoàng thượng, chuyện này không liên quan gì tới Mặc gia cả!”

Mộ Dung Thiên Thu chưa từng nhìn cô ta một chút nào, đôi mắt màu xanh lục kia một mực chăm chú nhìn Nam Cung Cẩm, có vẻ như hắn đang tràn đầy thất vọng đối với nàng! Cuối cùng, hắn nặng nề thở dài một tiếng nói: “Đưa Thừa tướng về cung!”

Nam Cung Cẩm biết hiện giờ nàng không thể phản kháng, nếu không thì toàn bộ phủ Thừa tướng sẽ bị nguy hiểm. Đành phải ngoan ngoãn đi vào cung, xem ra phải chờ Bách Lý Kinh Hồng tới cứu rồi! Chỉ trách do chính mình tham lam thôi!

Nghĩ vậy, nàng lạnh lùng quét mắt tới Mặc Họa một chút rồi thu hồi lại, thứ cho nàng ngu dốt, nàng thật sự là nghĩ mãi không ra tại sao Mặc Họa lại muốn tính kế nàng, nếu là Phượng Ức Tuyết, nàng còn có thể hiểu là do tâm tư đố kị của nữ giới, nhưng Mặc Họa thì…, cô ta cần phải làm như thế này sao?



Trong hoàng cung tối đen như mực, Mộ Dung Thiên Thu ngồi trên long ỷ, còn Nam Cung Cẩm đứng ở giữa đại điện.

Nam Cung Cẩm im lặng thật lâu, trong lòng nàng đang suy nghĩ xem có nên chủ động giải thích không, nhưng nàng cũng rõ ràng rằng nàng có giải thích thì đối phương cũng không tin, bởi vì gần đây nàng đã sơ hở quá nhiều, hôm nay cũng là “chứng cứ vô cùng xác thực”. Do đó nàng lựa chọn im lặng.

“Yến khanh, trẫm không ngờ, quả thật là ngươi!” Nếu không phải trước đó bản đồ bố binh bị mất trộm, thêm nữa là Mộ Cẩn Thần, còn chuyện Thần Binh Bất Tử thì cho dù là cả thiên hạ nói Yến Kinh Hồng có ý đồ mưu phản, hắn cũng không tin, nhưng khi những chuyện này gộp cả lại, nói Yến Kinh Hồng không muốn mưu phản, hắn cũng không thể tin được nữa.

Nam Cung Cẩm cười một tiếng, trong lời nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Hoàng thượng cảm thấy là ta, vậy chính là ta thôi!” Thật lòng nàng cảm thấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Ngươi còn không biết hối cải?” Mộ Dung Thiên Thu nhíu mày, âm thanh lạnh lùng đầy vẻ tàn bạo!

Nam Cung Cẩm suy tư trong chốc lát rồi nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần rất biết hối cải, cho nên quyết định sẽ khai báo trung thực! Đúng là thần có ý đồ mưu phản, còn Hoàng hậu nương nương chính là đồng mưu với thần, nếu không có sự hỗ trợ của nàng, làm sao thần có thể trộm mấy cái tấu chương của Binh bộ này ra được. Thần đã thành thật khai báo, kính mong Hoàng thượng xử lý khoan hồng!”

Dù sao thì đã bị định tội mưu phản, cũng sẽ bị xử trảm hôm nay hoặc ngày mai, có thể đợi được Bách Lý Kinh Hồng tới cứu. Nàng có giải thích thì đối phương cũng sẽ không tin, nên nàng dứt khoát nhận tội luôn, nhân tiện kéo cả Phượng Ức Tuyết vào, còn về phần Mặc Họa… Cứ để nàng tự mình xử lý đi! Nàng thật sự muốn hỏi cho rõ xem tại sao cô ta lại muốn gài bẫy nàng như vậy!

Sau khi Mộ Dung Thiên Thu nghe xong thì chỉ dùng một ánh mắt cực kỳ thất vọng nhìn nàng! Ánh mắt đó đan xen giữa sự khổ sở và giãy dụa đấu tranh, hắn day day trán một lúc rồi mới trầm giọng nói: “Yến khanh, vì sao ngươi cũng muốn phản bội trẫm chứ?”

Giọng hắn cực kỳ yếu ớt, khiến cho Nam Cung Cẩm nhịn không được mà khẽ động lòng trắc ẩn. Nhưng nàng biết, bây giờ mà nàng nói nhiều cũng là phí công!

Bỗng nhiên Mộ Dung Thiên Thu đứng lên, bước nhanh tới trước mặt nàng rồi đứng lại! Trên gương mặt tuấn mỹ đầy vẻ giãy dụa đấu tranh. Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, vươn tay giúp nàng sửa lại một chút áo lông chồn khoác trên vai, uể oải nói: “Trở về đi, trời lạnh, đi đường cẩn thận một chút.”

“Hoàng thượng?” Nam Cung Cẩm thoáng kinh ngạc, Mộ Dung Thiên Thu có ý gì? Nàng đã nhận tội rồi mà cũng không xử lý nàng sao?

“Yến khanh, trẫm đã từng nói. Cho dù ngươi có làm sai điều gì, trẫm sẽ đều tha thứ cho ngươi. Bé con, ta nói để ý ngươi thực ra cũng không để ý nhiều đâu, nhưng nếu để trẫm ra tay thì thực sự trẫm cũng không nỡ lòng nào!” Mấy ngày trước, hắn cho là hắn có thể hung ác, quyết tâm, nhưng đến hôm nay, hắn mới phát hiện ra đó chỉ là suy nghĩ của hắn thôi.

Nam Cung Cẩm khẽ nhíu mày, nhất thời cảm thấy cảm xúc vô cùng phức tạp. Há miệng ra, nhưng lại chỉ thốt ra được hai chữ: “Hoàng thượng…”

“Được rồi, chuyện này ngươi và ta cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Hay là ngươi thật sự muốn trẫm lôi ngươi ra chém?” Hắn nhíu mày hỏi.

“Thần… Cảm ơn Hoàng thượng!” Hiện tại nói ra câu này, nàng bỗng có cảm giác nặng ngàn cân.

Mộ Dung Thiên Thu nặng nề thở dài một hơi rồi nói: “Yến khanh, chỉ cần ngươi còn ở tại Tây Võ, vẫn còn ở dưới cánh chim của trẫm, trẫm vẫn sẽ bảo vệ ngươi. Cho dù ngươi có làm sai điều gì, trẫm vẫn sẽ tha thứ cho ngươi, trước sau như một, cho nên, trẫm hy vọng ngươi đừng rời đi!”

Bên trong ống tay áo rộng, ngón tay nhỏ bé của nàng đang siết chặt lại, đối mặt với một đế vương tình sâu nghĩa nặng như thế này, trong lòng của nàng ngoại trừ cảm động ra thì càng nhiều hơn là áy náy! Cuối cùng, nàng thò tay vào trong ngực áo, lấy bản đồ bố binh mà nàng đã nhét vào lúc trưa nay ra, đưa cho Mộ Dung Thiên Thu: “Hoàng thượng, đây là bản đồ bố binh, sau khi thần cầm được cũng chưa từng mở ra xem!” Nàng chưa xem, Bách Lý Kinh Hồng cũng chưa xem.

Mộ Dung Thiên Thu đối xử với nàng như thế, làm sao nàng có thể trộm đi bản đồ bố binh để hại hắn! Cho dù sau này có đứng ở thế đối lập, cũng nên đại chiến một trận quang minh chính đại mới đúng!

Mộ Dung Thiên Thu nhìn bản đồ bố binh trong tay nàng, dưới đáy mắt lại trầm thêm một chút, có chút tự giễu nói: “Quả nhiên là ngươi!” Nói xong liền nhận lấy bản đồ bố binh, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Cung Cẩm, hắn đi tới ngự án ở bên cạnh, đốt góc bản đồ bản đồ bố binh trên ngọn nến, sau đó để cho nó cháy sạch.

Ngọn lửa bùng lên ở trên tờ giấy, từng chút từng chút thiêu phong thư kia thành tro tàn, lúc sắp đốt tới tay Mộ Dung Thiên Thu, hắn liền buông lỏng tay, để tro tàn bay lên không trung. Đợi cho lửa tắt hoàn toàn hắn mới quay sang Nam Cung Cẩm nói: “Yến khanh, ngươi có nhớ, trẫm đã từng nói, nếu đúng là ngươi làm, ngươi nhất định sẽ hối hận không?”

“Bởi vì bản đồ bố binh này là giả?” Nam Cung Cẩm nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ! Mộ Dung Thiên Thu đốt lá thư này đi, chứng tỏ là thứ này không có giá trị gì với hắn. Những lời hắn vừa nói cùng với sự bất an mà nàng cảm thấy hôm hắn nói những lời như khuyên nhủ kia với nàng, tất cả đều đang muốn nói cho nàng một sự thật rằng - bản đồ bố binh mà nàng hao hết tâm tư trộm được kia, là đồ giả!

Mộ Dung Thiên Thu gật đầu: “Không sai! Người trong Nội các, người của Binh bộ, đều biết thứ này đặt ở Huyền Cơ Các. Nhưng bọn hắn không biết rằng, đấy chỉ là dấu hiệu giả mà trẫm cho bọn hắn thấy, bản đồ bố binh, cho tới bây giờ chưa từng rời xa người trẫm! Thứ bị mất trộm, sở dĩ trẫm gióng trống khua chiêng đi tìm là để lừa dối người đã đánh cắp bản đồ bố binh! Ngươi có biết trong này vẽ gì không? Mặc dù bố cục bản vẽ này có thể nói là không có sơ hở. Nhưng so với bản đồ thật thì lại hoàn toàn là ngược lại, nếu như dựa theo bản đồ đó để tiến đánh, chắc chắn mỗi một bước sẽ đều bị rơi vào một cái bẫy, cuối cùng sẽ thất bại thảm hại.”

Sắc mặt Nam Cung Cẩm chợt trắng bệch, hôm nay nàng mới hiểu được cái gì gọi là nhân quả tuần hoàn! Nếu không phải trong lòng của nàng còn một chút lương tri, quyết định giao bản đồ này ra, thì chắc chắn cuối cùng trên chiến trường nàng mới là người thất bại thảm hại! Hôm nay nàng mới biết được, hóa ra đối với chính trị và quân sự không chỉ cần có thủ đoạn và năng lực, mà còn cần một chút lương tâm nữa.

“Yến khanh, trẫm hy vọng đây là lần cuối cùng!” Mộ Dung Thiên Thu trầm giọng nói.

Nam Cung Cẩm nghe thấy thế, hỏi đùa lại: “Nếu lần sau thần nhịn không được mà lại phạm lỗi nữa thì sao?”

“Nếu lúc đó trẫm vẫn còn quyền định đoạt ở Tây Võ này thì trẫm vẫn sẽ tha thứ cho ngươi! Thôi được rồi, đừng nói nữa, đi về đi!” Hắn không muốn tiếp tục nghe bé con này nói những lời khiến mình không thoải mái nữa.

Nam Cung Cẩm tỉnh bơ cắn môi, khom người nói: “Thần cáo lui!”

Nói xong cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đi ra ngoài!

Mộ Dung Thiên Thu, phần ân tình này của ngươi, sợ rằng cả đời ta cũng không trả nổi, nhưng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong tâm khảm. Chỉ hy vọng sau này khi gặp nhau trên chiến trường ngươi và ta sẽ không nhân từ mà nương tay nữa…



Ra khỏi hoàng cung, nàng thấy một chiếc xe ngựa đang chờ ở cửa, hiển nhiên là đã đoán được nàng có thể bình yên đi ra.

Nam Cung Cẩm bước vào xe ngựa, ngay lập tức rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Âm thanh lạnh lùng của hắn vang lên bên tai nàng: “Mộ Dung Thiên Thu, khiến nàng… rất cảm động đúng không?”

“Phải!” Nam Cung Cẩm thành thật gật đầu.

“Cho nên, ta nên bắt nàng tránh xa bọn hắn một chút. Cứ nhiều lần cảm động thế này, chưa biết chừng sẽ thành tình cảm thật mất.” Bách Lý Kinh Hồng nói nửa đùa nửa thật, khiến cho người ta không đoán được đây là trò đùa hay là suy nghĩ thật của hắn.

Xe ngựa đi về phía trước, gió thổi bay màn cửa lên, Nam Cung Cẩm nhìn qua bên ngoài, thấy đây không phải là đường về phủ Thừa tướng, lại có vẻ như đang đi ra khỏi thành, nàng quay đầu nhìn hắn: “Chúng ta đang đi đâu? Đi về Nam Nhạc à?”

“Chúng ta về nhà!” Bốn chữ, mang theo biết bao sự mạnh mẽ, kiên quyết và dịu dàng.

Theo hắn thì bọn họ không phải là về Nam Nhạc, mà là về nhà. Nhà của bọn họ! Cách mấy người Mộ Dung Thiên Thu ra, càng xa càng tốt.

Nhà?! Nhà sao…

Nam Cung Cẩm cảm thấy từ này thật xúc động. Nhà, hóa ra nàng cũng là người có nhà. Nàng vùi đầu, rúc vào trong lòng hắn, một niềm hạnh phúc rất tự nhiên sinh ra: “Được! Chúng ta về nhà!”