Nam Cung Cẩm chỉ cảm thấy đầu mình đau nhức, khóe môi giật giật, bước tới trước mặt hắn, nhìn xuống, nói: “Chàng lại làm cái trò gì thế hả?”
“Không có gì.” Ba chữ lạnh lùng bay ra từ miệng hắn, mắt chớp chớp nhìn nàng như đang vô cùng uất ức.
Nàng hít sâu một hơi, rồi nói với vẻ bó tay: “Hôm nay ta có làm gì đâu chứ?! Chỉ đi thưởng cho Đạm Đài Minh Nguyệt một bãi cứt trâu, sau đó vào cung sỉ nhục bọn hắn một chập, cuối cùng là quay về, trên đường đi, Lãnh Tử Hàn nhắc nhở ta một vài chuyện thôi mà!”
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng, ra vẻ đã biết rồi.
Ừm? Ừm là thế nào hả? “Thế rốt cuộc chàng tha thứ cho ta chưa?”
“Ta có giận đâu.” Nên làm sao nói tha thứ hay không được.
Không giận à?! Thế cái dáng vẻ muốn chết không muốn sống này của hắn thì giống như đang không tức giận sao? Nam Cung Cẩm sa sầm mặt xuống nhìn hắn một lúc lâu, sau khi quan sát một hồi, cuối cùng nàng không nhịn được, tung chân đạp một cái, nghiến răng nghiến lợi quát: “Mẹ kiếp, chàng có thể thôi cái trò hở tí là gây sự thế này được không hả?!”
Đương nhiên, cú đạp này không nặng, nhưng cũng làm tổn thương sâu sắc đến tâm hồn mỏng manh yếu đuối của ai kia. Hắn đứng dậy nhìn dầu chân to trên vạt áo trắng muốt của mình bằng ánh mắt vô cùng đáng thương, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, giọng nói thanh thoát lạnh lùng vang lên: “Nàng không còn yêu ta nữa rồi!”
Nói xong, hắn quay người đi thẳng, để lại mình Nam Cung Cẩm đứng như bị sét đánh ở đó, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được! Rốt cuộc cái tên này đang giở trò quỷ gì vậy?! Mẹ kiếp, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?! Cái tên khốn kia có còn muốn sống cho yên bình nữa không hả?
Nàng cúi gằm đầu đi vài bước về phía trước, lại bất cẩn va phải băng ghế nhỏ mà hắn vừa ngồi, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Vì thế, tâm trạng của Nam Cung Cẩm lại càng tồi tệ hơn!
“Chủ nhân, bệ hạ chỉ...” Hiên Viên Dĩ Mạch thử giải thích cho hành vi nực cười vừa rồi của Hoàng thượng nhà mình, nhưng cất lời xong lại hoàn toàn không thể nói tiếp được nữa. Trong lòng cô không khỏi rơi lệ, vị Hoàng thượng mà ta sùng bái nhất ơi, ngài đang làm gì thế này?!
Nam Cung Cẩm nhíu mày, bực bội quay sang nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch một cái, thành công khiến cho cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Sau đó nàng thóp bụng, mở rộng vai, ưỡn thẳng ngực lên, vẻ mặt như thể muốn nói “Ta muốn gϊếŧ người”, tức tối đi vào trong phòng!
Một lúc lâu sau, những tiếng huỳnh huỵch huỳnh huỵch vọng từ trong phòng chính ra! Mọi người đều đồng loạt nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm đồng cảm với vị công tử áo trắng đáng thương kia!
Sau đó, chuyện không thể tin được đã xảy ra! Sau hai canh giờ huỳnh huỵch...
Cửa mở, nhưng chỉ có một người đi ra, chính là mỹ nam áo trắng xuất trần kia, phong thái trác tuyệt, tuy trên vạt áo gấm trắng muốt kia có mấy dấu chân vô cùng ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đắc ý như gió xuân của hắn. Hạ nhân vội vàng bước tới, chuẩn bị sẵn quần áo mới để hầu hạ vị đại gia này tắm rửa thay quần áo.
Thế nhưng Thừa tướng đại nhân đi vào gϊếŧ người kia lại mãi mà không thấy ra ngoài. Đám hạ nhân đều thầm đoán, lẽ nào Thừa tướng đại nhân đánh thua, còn bị đánh bị thương sao?! Rất lâu rất lâu sau, bên trong mới vọng ra tiếng nói thều thào như chỉ còn một hơi thở: “Bách Lý Kinh Hồng, tên khốn kiếp bụng dạ đen tối kia!!!!”
Cái gì mà tức giận, cái gì mà rơi lệ bỏ đi chứ, căn bản chỉ là ngồi sẵn trong phòng chờ mình tự dâng lên tận cửa mà thôi! Tên khốn kiếp! Khốn kiếp! Nam Cung Cẩm thầm chửi ầm lên trong lòng, cho đến khi thăm hỏi đủ cả mười tám đời tổ tông nhà người ta lên mới chịu thôi!
“Dĩ Mạch!” Nàng ngẩng đầu to giọng gọi tên Hiên Viên Dĩ Mạch, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Không lâu sau, một tiểu nha đầu bước vài, nhìn dung nhan tuấn tú của Tướng gia đỏ hồng hào, quấn chăn kín mít, cô nàng lại động lòng xuân: “Tướng gia, vừa rồi Mạch cô nương nhìn thấy một bóng đen nên đuổi theo rồi ạ!”
Bóng đen ư? Nam Cung Cẩm nhướng mày: “Lúc cô ấy đi ra, có phải mặt mũi rất lạnh lùng không?” Nếu có bóng đen, thì lẽ ra phải là đám đàn ông như Phong hay Diệt đuổi theo mới đúng, làm gì cần đến một tiểu nha đầu như Dĩ Mạch đi bắt chứ?
“Ơ! Tướng gia, sao ngài biết ạ? Lúc Mạch cô nương đuổi theo bóng đen kia, nhìn cô ấy có vẻ rất tức tối, mắt trợn trừng cả lên!” Nhớ đến nét mặt vừa rồi của Hiên Viên Dĩ Mạch, chính cô cũng còn cảm thấy sợ hãi.
Gân xanh trên trán Nam Cung Cẩm nảy lên vài cái, trầm giọng mắng mỏ: “Toàn một đám có người yêu là bất chấp chủ nhân luôn!” Có thể chọc tức Hiên Viên Dĩ Mạch thành thế kia, trừ cái tên não tàn Phá thuộc hạ của Lãnh Tử Hàn ra, thì còn ai vào đây được nữa!!!
“Được rồi, em ra ngoài đi! Ra nói với Phong, bảo hắn ta đi tìm Linh Nhi về đây giúp ta!” Nam Cung Cẩm bực bội nói.
Chờ tiểu nha đầu kia ra ngoài rồi, nàng mới nhanh chóng mặc quần áo cẩn thận. Không lâu sau, Phong mặc áo đen đã xuất hiện trong phòng, vô cùng ngập ngừng, nói: “Chủ nhân, Linh Nhi… Linh Nhi...”
“Linh Nhi làm sao?” Không phải là cũng bị một tên đàn ông chết tiệt nào đó câu mất rồi đấy chứ? Nhưng hiển nhiên, nàng đã đoán đúng rồi!
“Khụ khụ...” Phong lại ho khan vài tiếng, sau đó cố gồng mình nói tiếp, “Mấy hôm nay Linh Nhi thường xuyên ra ngoài, một mình Băng Tâm tỷ ôm hết mọi chuyện của thanh lâu, nói là để Linh Nhi có thể yên tâm mà đi giải quyết vấn đề tình cảm cá nhân của mình, mấy việc vụn vặt này thì cứ để tỷ ấy lo!”
“Ầm ầm ầm!” mấy tiếng, một cơn sấm sét bổ thẳng xuống! Dạo này làm sao thế nhỉ? Mấy cái người này, dạo này làm sao vậy hả?!!! Mặc Họa nảy mầm tình, muốn có một đứa con; Quân Tử Mạch vừa ý Lãnh Tử Hàn, cả ngày từ sáng tới tối đều ngồi ngơ ra trong phòng cười như ngớ ngẩn; Dĩ Mạch thì bị một gã đàn ông chọc tức đến mức chạy khắp nơi mà đuổi bắt; Linh Nhi lại thường xuyên biến mất vì một gã đàn ông mà Nam Cung Cẩm còn chưa kịp thẩm định!!! Rốt cuộc họ đang làm cái quái quể gì thế?!!!
Lẽ nào là mùa xuân đến rồi sao?! Nhưng giờ rõ ràng vẫn đang là mùa đông mà!
“Chủ… chủ nhân, ngài… bình tĩnh một chút, đừng tức giận. Linh Nhi là người rất biết chừng mực, chỉ cần ngài nói với cô ấy một tiếng, cô ấy sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia thôi!” Phong nói với vẻ rất chắc chắn, không chỉ Linh Nhi như thế, mà mỗi thành viên trong Dạ Mạc sơn trang đều như thế! Mệnh lệnh của chủ nhân là to nhất!
Nghe hắn ta nói vậy, sắc mặt Nam Cung Cẩm lại sa sầm xuống!
Nàng nghiến răng ken két ngẩng đầu nhìn Phong, chỉ vào mặt mình nói: “Ngươi nhìn ta giống kiểu người thích chia uyên rẽ thúy lắm sao?! Rõ ràng trông ta chính trực nghiêm minh thế này, vừa nhìn mặt ta đã biết ta là con người có phẩm đức cao thượng, thích tác thành cho chuyện tốt của người ta rồi! Vì sao ta phải bắt Linh Nhi cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia chứ?”
Ặc... Thật ra hắn rất muốn nói, Hoàng hậu nương nương à, thật ra chuyện con người ta có thích chia uyên rẽ thúy hay không, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện vẻ ngoài của người đó như thế nào! Còn nữa, từ trên mặt của người ta thì bình thường chỉ có thể nhìn được nhân tướng và khí chất mà thôi, làm sao có thể nhìn ra được là người đó có phẩm chất đạo đức cao thượng thích tác thành chuyện tốt của người khác hay không chứ?! Nhưng mấy lời thế này, chắc chắn hắn cũng chẳng nói ra làm gì để bị ăn đòn. “Thuộc hạ biết sai rồi! Chỉ vì thuộc hạ nhìn thấy dáng vẻ của ngài giống như đang tức giận vậy, nên mới có suy đoán như thế!”
“Đương nhiên rồi, nha đầu Linh Nhi đó, thật không biết chừng mực chút nào! Vừa ý anh chàng nào đó mà không lôi về cho ông đây gặp một cái, nếu không xứng với Linh Nhi nhà chúng ta thì phải làm sao?!” Đối với Nam Cung Cẩm mà nói, thuộc hạ của nàng đều là người ưu tú nhất, xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, nên dù có người đàn ông xuất sắc đến mấy xuất hiện, thì nàng cũng vẫn cảm thấy không xứng với mấy cô nương nhà họ!
Ví dụ như, nàng luôn cảm thấy cái tên Phá kia quá độc mồm độc miệng, hoàn toàn không xứng với cô nàng ngốc nghếch như Dĩ Mạch. Còn cái tên hũ nút Hủy kia, thì càng không xứng với một cô nàng quyền lực như Băng Tâm!
Nghe vậy, Phong hơi sững sờ. Hắn hiểu ý mỉm cười, nếu Linh Nhi mà nghe được mấy câu thế này, thì chắc chắn sẽ rất vui đây! Có một nữ chủ nhân như vậy, thực sự là phúc của bọn họ. Bệ hạ quá lạnh lùng, mà Hoàng hậu thì nhiệt tình quá, hai người này chẳng phải là bổ sung cho nhau sao?
Nếu Nam Cung Cẩm mà biết tên này đang thầm ảo tưởng rằng mình quá nhiệt tình, thì chắc chắn nàng sẽ nôn ra máu mất! “Đúng rồi, ngươi và Mặc Họa thì thế nào rồi?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Phong lạnh hẳn đi! “Chủ nhân, thuộc hạ và Mặc Họa không có quan hệ gì cả!”
“Ồ, xem ra là kết thù kết oán với nhau rồi à!” Nam Cung Cẩm gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Phong còn cố nhấn mạnh: “Chủ nhân, thuộc hạ và Mặc Họa thực sự không có quan hệ gì cả!” Thế nên không tồn tại cái gọi là “kết thù kết oán” đó! Hắn khinh thường chuyện gây thù hận với phụ nữ!
“Ồ, thì ra là yêu nhau à!” Nam Cung Cẩm lại gật đầu, mặt lộ ra vẻ xin lỗi, cứ như đang muốn nói, xin lỗi nhé, vừa rồi ta hiểu lầm ngươi vậy!
Gân xanh trên trán Phong nảy lên bần bật, cắn răng cắn lợi nói: “Chủ nhân, thuộc hạ và Mặc Họa thực sự không có quan hệ gì cả!” Cô nàng như con chim khổng tước đó, một cô nàng mà đi đường còn hất ngược mắt lên tận trời đó, Phong hắn đây không thèm có bất cứ quan hệ gì với cô ấy nhé!!!
“Ồ, nếu vậy thì hẳn là phải chuẩn bị hôn lễ cho ngươi và Tu rồi!” Nam Cung Cẩm gật đầu cười vui vẻ, nét mặt vui như thể cuối cùng cũng được lo chuyện vui rồi vậy.
Phong chợt cảm thấy lửa giận bốc lên ngập trời, cũng vô cùng ấm ức, sau gáy như bốc khói, tức tối nhìn Nam Cung Cẩm một lúc lâu mới nhớ tới chuyện mình là thuộc hạ, bèn thu lại ánh mắt như gϊếŧ người kia, vừa nghiến răng vừa nói: “Chủ nhân, ngài nghĩ nhiều quá thôi, dù thuộc hạ có đồng ý, thì Tu cũng sẽ không đồng ý!”
Đùa cái quái gì thế, rõ ràng họ là hai người đàn ông cơ mà!!!
“Ừm!” Nam Cung Cẩm lại gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống đi. Thì ra là Tu không đồng ý à, yên tâm, ta sẽ giúp ngươi khuyên hắn ta!”
“...!” Đến ngày hôm nay, cuối cùng Phong cũng hiểu cái gì gọi là ông nói gà bà nói vịt!!! Mấy lời hắn nói đã bị Hoàng hậu bỏ qua hoàn toàn rồi! “Thuộc hạ cáo từ!”
“Ừm! Ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, dù Tu có không cam tâm tình nguyện, cũng sẽ đồng ý ở bên ngươi thôi. Nếu thực sự không được nữa, thì để vị chủ nhân chân chính kia của các ngươi tứ hôn cho các ngươi đi. Ta sẽ chờ uống rượu mừng của các ngươi!” Nam Cung Cẩm cười vô cùng thô bỉ, vẻ mặt lại rất thật lòng.
Phong cảm thấy như sấm sét đùng đoàng, trước mặt tối sầm xuống, cuộc đời vô cùng bi đát thê lương! Nếu bắt một người đàn ông như hắn thành hôn với Tu, thì hắn còn sống được nữa không?! Hắn quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm, nghiến răng nói: “Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ không cần tứ hôn!”
“Ôi dào, đừng ngại mà, về phía Tiểu Hồng Hồng, ta sẽ nói tất cả là ý của ta, tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngươi khổ sở cầu khẩn ta ra đâu!” Nam Cung Cẩm nói mà mặt không biến sắc.
Hắn khổ sở cầu khẩn Hoàng hậu nương nương ư? Có không?! Hắn khổ sở cầu khẩn lúc nào vậy?! Hắn thật sự rất muốn đạp cửa xông ra ngoài cho xong, là một người đàn ông bình thường, hắn hoàn toàn không muốn giao lưu với người khác bằng phương thức kỳ quặc thế này chút nào. Thế nhưng, hắn cũng thấu hiểu một cách sâu sắc rằng nếu bây giờ hắn tức tối bỏ đi, thì chuyện gì vị Hoàng hậu vĩ đại này của bọn họ cũng có thể làm ra được. Chưa biết chừng ngày mai hắn sẽ nhận được thánh chỉ tứ hôn mình với người huynh đệ tốt kia ấy chứ! Đã là mệnh lệnh của Hoàng thượng, thì dù hoang đường cỡ nào, họ cũng nhất quyết phải chấp hành!
Sau khi hít sâu vài hơi, hắn lại nói: “Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ thực sự không cần...”
“Ôi dào, ngươi đừng có ngại mà, thật đấy. Ta hiểu hết, các ngươi...”
“Mặc Họa đi!” Dáng vẻ Phong như thể vô cùng chán nản, mặt không chút cảm xúc nói với Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm nhướng mày, ra vẻ không hiểu: “Mặc Họa á? Mặc Họa làm sao?”
“Nếu Hoàng hậu nương nương kiên quyết muốn tác hợp, vậy thì Mặc Họa đi!” Hắn hoàn toàn không thích thú gì người con gái mắt cao hơn đầu kia, nhất là sau khi đối phương tát mình một cái, nói những câu vô cùng độc địa, sỉ nhục mình kia. Nhưng so với việc thành thân với Tu, huynh đệ tốt của mình, vậy thì chọn Mặc Họa đi! Ít ra, cô ấy cũng là phụ nữ! Hơn nữa, cô nàng kia không thích mình, xác suất Hoàng hậu tác thành thành công là bằng không. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng thầm yên tâm hơn một chút.
Nam Cung Cẩm vỗ tay vui vẻ: “Quả nhiên là ngươi thích Mặc Họa, bị ta thử một chút mà khai ngay rồi! Ta thật quá thông minh! Có điều, chuyện tình cảm này ấy mà, người ngoài có nói nhiều thế nào cũng vô dụng, chính mình phải nắm chắc mới là quan trọng nhất, thế nên, chuyện giữa các ngươi, ta sẽ không can dự vào, tự ngươi đi theo đuổi người ta đi! Người đâu!”
Vừa dứt lời, một tiểu nha đầu lại bước vào: “Tướng gia!”
“Đi nói với Công chúa Mặc Họa, nói là có người yêu cô ấy, nếu cô ấy có hứng thú, thì nhất định phải nói với bản quan!” Nam Cung Cẩm cười xấu xa nói.
Tiểu nha đầu kia mà ngớ người, Công chúa Mặc Họa không phải là phu nhân mới của Tướng gia sao? Chuyện này là thế nào?
Gân xanh trên trán Phong lại tiếp tục nhảy lên, đừng có chơi xỏ người ta như thế chứ?! Hắn yêu Mặc Họa bao giờ?! Bốc phét! “Chủ nhân, thuộc hạ hối hận rồi, thôi chọn Tu đi!”
Sai người báo với cô nàng kiêu ngạo kia rằng mình thích cô ấy, thì chẳng thà đâm luôn cho mình một đao chết cho nhanh! Hơn nữa, vừa rồi chẳng phải Hoàng hậu nói ngài ấy sẽ không quản sao? Thế nên ngài ấy hẳn sẽ không đi cầu Hoàng thượng tứ hôn cho mình và Tu đâu nhỉ?!
Nam Cung Cẩm nhíu mày nhìn Phong, mặt đầy vẻ bất mãn: “Phong à, đàn ông đàn ang mà cứ lằng nhằng không rõ ràng chuyện tình cảm là không được đâu, như vậy là không đàng hoàng!”
Gân xanh trên trán Phong nhảy lên không ngừng, cố nín nhịn cảm giác ghê tởm xuống, nói: “Chủ nhân, vừa rồi là tại thuộc hạ ngại ngùng quá thôi. Trong lòng thuộc hạ, chỉ có duy nhất một mình Tu! Nhưng chuyện tình cảm cũng đúng như ngài vừa nói vậy, phải do chính mình giải quyết, thế nên, ngài không cần phải cầu xin Hoàng thượng tứ hôn cho chúng thuộc hạ đâu. Thuộc hạ vẫn hy vọng Tu sẽ cam tâm tình nguyện!” Để xóa sạch mọi mối liên quan với cô nàng Mặc Họa kiêu ngạo như khổng tước kia, hắn cũng trả giá trọn vẹn rồi!
“Ừm, vậy thì tốt rồi, nếu ngươi đã kiên định như vậy, thì ta sẽ không nói nhiều với chủ nhân nhà các ngươi nữa. Ngươi lui ra ngoài đi!” Nam Cung Cẩm cười vô cùng nham hiểm.
Nụ cười này khiến Phong vô cùng khó hiểu, vì sao nhìn nụ cười đó, hắn lại cứ có cảm giác bị gài bẫy nhỉ?!
Quả nhiên, chờ hắn đi ra khỏi cửa, liền nhìn thấy ngay Tu và Diệt vừa đi tới nơi, sắc mặt của hai người họ vô cùng kỳ quặc, tất cả các cảm xúc đan xen vào nhau, vừa cứng ngắc, vừa ngỡ ngàng, lại vừa không dám tin, nhìn vô cùng buồn cười.
Phong mấp máy môi, biết rõ mình trúng kế rồi, bị Hoàng hậu đùa bỡn rồi. Hắn nhìn Tu, há miệng muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tu đã nói trước: “Vừa rồi, ta không nghe thấy gì cả, sau này chúng ta vẫn là huynh đệ tốt!”
Khóe môi Diệt hơi giật giật, hắn không ngờ trong mấy đại ám vệ thủ lĩnh như bọn họ, người phong lưu lăng nhăng nhất như Phong, lại là đoạn tụ, hơn nữa, còn yêu Tu sâu đậm! Vì thế, trong lòng hắn chợt nảy sinh ra hàng ngàn vạn cách suy đoán, lẽ nào trước đây Phong thường tới thanh lâu, đều là để che giấu? Thật ra mục đích là vì muốn Tu ghen tuông sao? Lẽ nào… trong lòng hắn chợt dâng lên các kiểu ‘lẽ nào’, suy đoán đủ kiểu về hai người này!
Nghĩ xong, Diệt lại quay sang nhìn Tu một cái, sau đó trong ánh mắt lại tràn ngập vẻ cảm thông với Phong, nhìn thái độ của Tu thế kia, thì coi như từ chối khéo rồi nhỉ? Cũng không biết tối nay liệu Phong có đau lòng đến mức không ngủ nổi không.
Sắc mặt Phong chợt trở nên vô cùng bi thương, thật ra nguyên nhân hắn ta bi thương là vì không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, bị Hoàng hậu gài cho một vố đau thế này, còn bị huynh đệ tốt của mình hiểu lầm, sau này không biết tên Tu kia sẽ còn đề phòng mình đến mức nào nữa!
Nhưng vẻ mặt bi thương của hắn ta, rơi vào mắt hai người kia, thì lại thành là do quá đau khổ vì bị thất tình, vì thế trong lòng mới tràn ngập sự bi thương vô hạn!
Trên mặt Tu bất giác cũng hơi thấy áy này, ánh mắt nhìn Phong cũng đầy vẻ tự trách, nhưng vì tính cách hắn vốn lạnh lùng kiệm lời, không thể nói ra được lời gì an ủi. Điều hắn không biết đó là, nếu hắn thực sự nói câu an ủi, thì chắc chắn Phong sẽ nôn ra máu mà chết vì sự ngu xuẩn của mình mất!
Nam Cung Cẩm nằm trên giường ôm bụng cười đến suýt không thở nổi! Ban đầu nàng vốn định mượn cơ hội này để thăm dò xem rốt cuộc Phong có ý gì với Mặc Họa hay không, dù sao nàng đã cưới Mặc Họa rồi, thực sự cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của người ta. Thế nên, trong lòng nàng thực sự có ý muốn se duyên cho hai người kia, tác thành một mối nhân duyên tốt. Nhưng thăm dò cả ngày trời lại phát hiện ra, Phong hoàn toàn không hề có chút ý đồ gì về mặt đó, nên nàng đành quyết định bỏ qua.
Có điều, chết một nỗi là nàng lại nghe thấy tiếng bước chân đang đi tới. Là sát thủ, nàng phải có khả năng phân biệt được tiếng bước chân của người khác, thế nên vừa nghe nàng đã biết Tu đang tới. Vì vậy, nàng mới nổi hứng chơi xỏ Phong một trận!
Nàng đang cười khoái chí thì Bách Lý Kinh Hồng đã tắm rửa xong quay lại rồi. Hắn thay chiếc áo bị nàng tặng cho vài dấu chân kia, khôi phục lại hình tượng thánh khiết không vướng bụi trần như Tuyết liên của mình. Nhưng hình thượng này, đều chỉ là người ngoài nhìn vào mà thôi, còn Nam Cung Cẩm nhìn tên này, lại hoàn toàn không thấy có gì là thần tiên cao quý cả, chỉ thấy một con yêu hồ nghìn năm phe phẩy chín cái đuôi sau lưng mà thôi!
“Cười gì mà vui thế?” Từ cửa hắn đã nhìn thấy cảnh ba người kia đứng đối đầu nhau rồi, nhìn thấy hắn, cả ba đều cúi xuống hành lễ, mà hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy bầu không khí hơi là lạ. Nhưng vừa vào phòng, hắn lại thấy nàng vui vẻ thế này, khiến hắn không nhịn được hỏi một câu.
Mặt Nam Cung Cẩm hằm hừ nhìn hắn, cười lạnh một tiếng: “Vui được hơn chàng sao?” Tên khốn này, dường như bây giờ chuyện hắn thích làm nhất chính là gài bẫy mình thì phải.
Nghe vậy, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ gượng gạo, ngậm miệng không nói nữa. Thật ra sau khi ăn uống no say, thì trong lòng hắn thực sự rất vui vẻ, điều này không sai chút nào.
Nam Cung Cẩm tức tối túm chiếc áo khoác bên cạnh choàng lên người, không thèm nhìn hắn, nói: “Ta thực sự không thể nào hiểu nổi, rõ ràng là một nhân vật như thần tiên, sao đột nhiên lại biến thành cái dạng tính cách thế này chứ?! Bụng dạ đen tối nham hiểm đến cùng cực, trong lòng còn đầy những suy nghĩ xấu xa! Ta đúng là quá xui xẻo, lại bị vẻ ngoài thuần khiết của chàng lừa bịp!”
Từng câu từng chữ mắng chửi phun ra từ miệng nàng, vì tức giận nên nàng cũng không thèm cân nhắc câu chữ. Còn Bách Lý Kinh Hồng, lại ngậm miệng không nói gì, đôi mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đẹp như ánh trăng kia, không nhìn Nam Cung Cẩm, dáng vẻ y như nàng dâu nhỏ bị trách mắng vậy. Đương nhiên hắn biết nàng tức quá mới nói ra những lời này, không thể coi là thật được. Vì vậy, ngoài mặt hắn tỏ ra lãnh đạm, nét mặt rất cô đơn, nhưng trong lòng lại hớn ha hớn hở.
Nam Cung Cẩm chỉ cắm đầu mà mắng chửi, không thèm nhìn hắn lấy một cái!
Ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng quát của Hiên Viên Dĩ Mạch: “Ngươi cứ đi theo ta làm gì hả? Rõ ràng hai chúng ta vừa nhìn nhau đã thấy ghét! Lẽ ra ngươi phải cách ta càng xa càng tốt chứ?”
Vừa nghe thấy câu này, Nam Cung Cẩm chợt hăng như đánh tiết gà, mau chóng mặc cho xong quần áo rồi lao như một cơn gió đến bên cửa, định nhìn lén xem thế nào. Bách Lý Kinh Hồng vốn không hề có chút hứng thú nào với mấy chuyện kiểu này, nhưng thấy nàng chạy ra ngoài cũng chậm rãi đi theo.