Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần

Chương 158: Yến khanh, trẫm sẵn sàng nằm dưới!

Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn không ngờ thì ra tên nhóc kia đứng đó băn khoăn một lúc lâu như vậy không phải là vì giới tính hay gì cả, mà là lo mình sẽ làm gì gì đó với y. Sau khi nhận ra điều đó, hắn ta chợt cảm thấy dở khóc dở cười! Nhớ lại câu “Tha cho hoa cúc của thần” mà y nói khi nãy, với dáng vẻ ôm tay vào vị trí nào đó của y kia, hắn ta mới chợt hiểu ‘hoa cúc’ là cái gì!

Thế nhưng, dở khóc dở cười là một chuyện, còn cũng vì câu nói đó của Yến Kinh Hồng, mà hắn ta lại càng kiên quyết muốn tắm cùng y, mà nếu nhân cơ hội này... cũng là chuyện khá hay đấy nhỉ! Hắn ta ngẩng đầu lên trời cười một tiếng, giọng nói âm u xen lẫn vẻ tàn bạo vang lên: “Yến khanh, tắm cùng trẫm là chuyện mà biết bao nhiêu người mong còn không được, vậy mà khanh lại kháng cự thế này sao?” Nói rồi trong ngữ điệu còn pha thêm chút mờ ám.

Giờ Nam Cung Cẩm cũng nhận ra, thà mình không nói câu kia còn đỡ, nói ra xong tên đoạn tụ chết tiệt này lại càng nổi lên ý đồ khác! “Chuyện này… Hoàng thượng, vi thần...”

Nói tới đây, người trong bể tắm đột ngột đứng dậy, bước tới bên cạnh bể, thò tay kéo thẳng Nam Cung Cẩm xuống nước!

“Tõm!!” một cái, người rơi thẳng xuống nước. Cũng vì bị rơi xuống nên nước bắn tung tóe khắp nơi khiến người ta không mở mắt ra nổi, lọn tóc dài trước trán cũng lập tức ướt nhẹp!

“Ha ha ha...” Tiếng cười ngạo nghễ vang lên, dường như hắn ta vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Yến Kinh Hồng nhếch nhác thảm hại thế này vậy!

Nam Cung Cẩm cố gắng đè nén lửa giận xuống, đưa tay gột hết nước trên mặt mới có thể mở mắt ra được. Vừa mở được mắt ra, nàng đã nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười rất gợi đòn đó của Mộ Dung Thiên Thu, mà tay hắn ta thì đang đặt lên cạnh bể tắm, vây lấy nàng, khống chế mọi hành động của nàng.

Những múi cơ cường tráng trên cơ thể lộ rõ mồn một, hắn ta mỉm cười tà ác nhìn người trước mặt mình, giọng nói đầy vẻ mờ ám: “Yến khanh, khanh không muốn cởi, vậy… trẫm cởi giùm khanh nhé?”

“Đa tạ nhã ý của Hoàng thượng, thần thích mặc y phục để tắm!” Nàng vội vàng từ chối.

Nghe nàng nói vậy, Mộ Dung Thiên Thu chợt thấy rất buồn cười, xem ra, đúng là tiểu tử này không từ thủ đoạn nào để bảo vệ hoa cúc của mình nhỉ! Trong lòng hắn ta hiểu rõ, nhưng cũng không nói toạc ra, bàn tay đeo ban chỉ đưa tới trước mặt nàng: “Vậy hôm nay hãy thử trải nghiệm cảm giác không mặc y phục để tắm cùng với trẫm đi, được không?” Nói rồi cái móng lợn kia đã thò xuống thắt lưng của Nam Cung Cẩm!

“Hoàng thượng, thần còn có việc ở nhà, thần...” Thấy tay hắn ta thò xuống, nàng không nói thêm lời nào, lập tức quay đầu định chạy!

Nàng xoay người, hốt hoảng bò ra ngoài, trong lòng thầm toát mồ hôi, trước giờ nàng chưa từng nghĩ có một ngày Yêu Nghiệt nàng đây lại thảm hại thế này! Tên đoạn tụ Mộ Dung Thiên Thu kia còn nguy hiểm hơn cả một con sói hoang! Nàng vừa bò ra khỏi bể tắm, một cánh tay cứng như sắt đã vòng qua eo nàng, kéo mạnh một cái, lại lôi nàng xuống bể lần nữa!

“Mẹ nó chứ!” Nam Cung Cẩm không khỏi chửi thề! Võ công của tên này thật khó lường, vừa rồi mình lại không hề cảm nhận được chút nguy cơ nào đã bị hắn ta lôi tuột xuống rồi!

Câu chửi vừa vang lên, người đàn ông sau lưng lại khẽ bật cười thích thú, cứ như đang rất vui vẻ vậy! Giọng nói tàn độc lại như đang cười vang lên: “Yến khanh, khanh đáng yêu thật đấy!”

Hắn ta áp sát vào tai Nam Cung Cẩm mà nói, khiến nàng chợt thấy rợn hết tóc gáy, da gà da vịt trên người như nhảy nhổm hết cả lên hát Quốc ca! “Hoàng thượng, tiểu quan trong thanh quán còn đáng yêu hơn thần nhiều, có cơ hội, thần sẽ đưa ngài tới đó mở mang đầu óc! Ngài buông thần ra trước đi!”

Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy liền xoay người y lại, nghiêng người về phía trước, tư thế như muốn đè Nam Cung Cẩm xuống vậy, hơi thở càng ngày càng nặng nề và nóng hổi phả vào mặt nàng. Nhìn quần áo Yến Kinh Hồng bị ướt nhẹp nước, lộ ra những đường cong mềm mại, cái eo mảnh mai trong tay hắn ta như không vừa một vòng ôm, đôi mắt xanh biếc của hắn ta chợt nhuốm màu du͙© vọиɠ, giọng nói bất giác khàn đi: “Yến khanh, mấy tên tiểu quan trong thanh quán ấy tầm thường như vậy, sao có thể so với khanh được. Khanh chiều trẫm đi, được không?”

Trước giờ chưa từng có điều gì khiến hắn ta phải thận trọng, nâng niu thế này, cứ như bất cẩn bóp một cái sẽ khiến nàng vỡ nát ra vậy. Ngay cả khi du͙© vọиɠ dâng tràn trong l*иg ngực, hắn ta cũng vẫn trưng cầu ý kiến đối phương. Nếu đổi lại là người khác, dù có bằng lòng hay không, thì giờ cũng đã khuất phục dưới thân hắn ta rồi!

Nhưng Nam Cung Cẩm lại hiểu rõ, sự thận trọng, dè dặt của hắn ta cũng không phải vì hắn ta yêu thích, tôn trọng gì mình, mà là... nếu hắn ta cưỡng bức mình, thì đối với tính cách của hắn ta, hắn ta sẽ không có được kɧoáı ©ảʍ của sự chinh phục!

“Yến khanh, trẫm biết khanh đang nghĩ gì!” Giọng nói tà ác vang lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của Nam Cung Cẩm.

Thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt như nước hồ thu của đối phương, Mộ Dung Thiên Thu lại mỉm cười: “Khanh đang nghĩ, trẫm không muốn cưỡng bức khanh, là vì nếu cưỡng bức, sẽ không trải nghiệm được kɧoáı ©ảʍ của sự chinh phục chứ gì. Nhưng khanh lại không biết, trước đây mỗi khi trẫm gặp được ai đó trẫm thích, cũng sẽ không thích bộc lộ rõ thân phận của mình, cứ thế cưỡng bức thôi. Nhìn dáng vẻ mỹ nhân vùng vẫy điên cuồng dưới thân trẫm, trẫm càng cảm thấy thỏa mãn thú vị hơn nhiều! Thật ra, chỉ cần chinh phục trên cơ thể thôi, dần dần, trái tim nàng ta cũng sẽ thuộc về trẫm! Khanh nghĩ, nếu như bắt thân thể của khanh nhớ kỹ hương vị của trẫm, thì liệu sau này, có phải ái khanh của trẫm cũng sẽ không cự tuyệt trẫm, xa cách trẫm như bây giờ nữa không?

Mắt Nam Cung Cẩm nheo lại, nàng thực sự không biết tên biếи ŧɦái chết tiệt này lại có đam mê bệnh hoạn như thế! Thật đúng là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! “Hoàng thượng, ngài nên biết đàn ông và phụ nữ rất khác nhau!”

Câu nói này lại khiến Mộ Dung Thiên Thu hơi sững lại, chuyện này mà cũng khác à?! Hắn ta hơi nghi hoặc hỏi: “Không biết là khác nhau như thế nào?”

“Hoàng thượng, sở dĩ phụ nữ thần phục dưới thân ngài là vì… là vì… trong một quá trình nào đó… họ khá hưởng thụ. Nhưng đàn ông thì khác, bị đâm xuyên qua hoa cúc, thực sự đau lắm ạ!” Nam Cung Cẩm nói rất trắng trợn, hoàn toàn không ngại ngùng chút nào.

Nghe nàng nói vậy, cảm xúc đầu tiên của Mộ Dung Thiên Thu là: ‘cạn lời’, sau khi cạn lời thì lại chìm đắm trong suy nghĩ. Lẽ nào chuyện này là lý do khiến bé con này không chịu nằm dưới sao? Hắn ta nhíu mày nói: “Yến khanh, vậy giữa khanh và Mộ Cẩn Thần, ai trên ai dưới?”

Ặc... “Đương nhiên là thần ở trên rồi!” Nói xong, Nam Cung Cẩm thầm chột dạ trong lòng. Thật ra bình thường đều là tên kia nằm trên, cũng có vài lần nàng thử phản kích, nhưng lại nhận ra thể lực của tên kia tốt đến khϊếp hồn, không được bao lâu là nàng đã kiệt sức rồi, vậy mà hắn vẫn cực kỳ khỏe mạnh sung sức. Nhưng kiểu bí mật phòng the này, làm sao có thể nói cho tên Mộ Dung đoạn tụ này được chứ, đúng không?

“Hắn mà lại tình nguyện nằm dưới à...” Mộ Dung Thiên Thu lẩm bẩm tự nhủ, trong lòng lại cảm thấy không thể tin nổi. Tuy hắn ta thường xuyên nghe thấy tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này bộc lộ rằng y là người nằm trên, nhưng hắn ta lại cảm thấy một người đàn ông kiêu ngạo thanh cao như Mộ Cẩn Thần kia, thì không thể nào cam lòng bị một người đàn ông khác đè dưới người mới đúng chứ. Nhưng nhìn bé con này nói chắc như vậy, trong lòng hắn ta bất giác tin hơn vài phần.

Hắn ta ngập ngừng một chút, rồi khuyên nhủ: “Yến khanh à, thật ra… chỉ hơi đau đau một tí tí thôi ấy mà, chút xíu là qua ngay!” Trên mặt hắn ta vô thức lộ ra nụ cười như bà ngoại sói, cứ như đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ, lương thiện vậy.

Nhưng trước mặt hắn ta nào có phải là cô bé quàng khăn đỏ gì đâu, mà là một con sói xám già còn gian xảo hơn hắn ta vài phần! “Hoàng thượng à, ngay cả Mộ Cẩn Thần mà còn kêu gào thảm thiết, ngài nghĩ thần có thể khá hơn hắn bao nhiêu chứ?! Thần ấy à, trước giờ chỉ bị con muỗi đốt một cái thôi cũng đã đau vài ngày vài đêm không ăn không ngủ được rồi. Vì thế, thần tuyệt đối sẽ không đồng ý với yêu cầu của ngài!”

Nói xong câu này, chính Nam Cung Cẩm cũng toát mồ hôi trước, trong lòng thầm nói, Tiểu Hồng Hồng à, vì hoa cúc của ta, nên chỉ có thể hy sinh hình tượng của chàng thôi!

Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu khe khẽ giật lên vài cái. Hắn ta chưa từng chơi đàn ông bao giờ, nên cũng không biết cái gọi là “đâm xuyên qua hoa cúc” có kinh khủng đến mức như Yến Kinh Hồng nói hay không. Ngày đó hắn ta giao chiến trên không với Bách Lý Kinh Hồng, đánh được Bách Lý Kinh Hồng một chưởng, hắn bị nội thương cũng không hề kêu la thảm thiết tiếng nào. Như vậy, chẳng lẽ nằm dưới còn đau hơn cả bị nội thương ư? Nếu thế thì hắn ta cũng hơi do dự một chút, nếu không cẩn thận chơi hỏng luôn bé con thì sau này biết lấy gì mà chơi nữa?

Càng nghĩ hắn ta càng trầm mặc hơn. Thấy sắc mặt hắn ta biến đổi vài lần, Nam Cung Cẩm hí hửng thầm reo hò trong lòng, cuối cùng cũng khiến cho tên đoạn tụ chết tiệt này bỏ được suy nghĩ đó đi rồi!

Nhưng, nàng còn chưa kịp ăn mừng xong, Mộ Dung Thiên Thu lại chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào nàng, trong mắt lóe lên rất nhiều cảm xúc đan xen như khó xử, rối rắm, lúng túng. Sau đó, hắn ta cắn răng, giọng nói thấp đến không thể thấp hơn được nữa: “Yến khanh, trẫm… bằng lòng nằm dưới!”

“Ầm ầm ầm!” Yến Kinh Hồng chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đang nổ ầm ầm trong đầu mình, giống như một trận sấm sét, đánh cho nàng cháy từ trong ra ngoài! Không nhầm chứ?! Tên này mà còn có thể hy sinh trọn vẹn cho sự nghiệp đam mỹ thế sao?!!!

Ngay khi đang hốt hoảng, môi hắn đã áp sát lại từ bao giờ, khiến Nam Cung Cẩm kinh hãi cuống quít hồi thần lại, đấm thẳng một cú vào mặt hắn ta không chút nể nang!

“Bốp!” Máu mũi văng tứ tung!

Trong mắt Mộ Dung Thiên Thu chợt lóe lên cơn giận đến tái người, không ngờ hắn ta đã nhượng bộ một bước rồi mà tên tiểu tử này vẫn dám ra tay với mình! Y thực sự nghĩ mình là một con sư tử ngủ say mãi không bao giờ dậy sao? Dưới cơn giận ngập đầu, hắn ta đưa tay kéo áo ngoài của Yến Kinh Hồng, giọng điệu đầy vẻ giận dữ: “Yến Kinh Hồng, khanh thật đúng là nhẹ không ưa ưa nặng! Khanh cho rằng trẫm thực sự không nỡ cưỡng bức khanh hay sao?”

Nam Cung Cẩm kinh hãi, cũng biết rõ vừa rồi mình đã không cẩn thận chọc giận tên này rồi! Nghĩ vậy, nàng cũng định ra tay tiếp, nhưng ngay lúc đó, nàng lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền tới, trong lòng cũng thầm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng tới rồi!

Mộ Dung Thiên Thu thấy tiểu tử này đột nhiên không phản kháng nữa, thầm thấy hơi ngạc nhiên khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, động tác tay càng lúc càng thô bạo hơn, kéo đến áo trong của y. Mà ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng nói the thé của nội thị giám: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có việc muốn cầu kiến!”

Tay hắn ta khựng lại, thấy Yến Kinh Hồng vẫn nhìn mình không chớp mắt, trong mắt lại chứa đựng vẻ đắc ý như có như không, hắn ta lại cảm thấy ngọn lửa giận dữ bùng thẳng lên đầu, gầm lên quát người ngoài cửa: “Không gặp!”

Wtf?!!! Không gặp á?! Giờ thì người sa sầm mặt mũi lại biến thành Nam Cung Cẩm: “Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu đã đến tìm ngài, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Vậy thần xin cáo từ trước!” Mồ hôi lạnh chảy đầm đìa hai bên thái dương, nàng vội vàng kéo lại y phục của mình.

“Yến khanh, cho dù bây giờ Hoàng hậu có xông thẳng vào, thì trẫm cũng không ngại muốn khanh ngay trước mặt nàng ta!” Lúc này, giọng nói lạnh lẽo âm u kia lại càng hiện rõ vẻ tàn độc hơn bao giờ hết.

Nam Cung Cẩm kinh hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của hắn, trong đầu đã không thể tìm được cách nào để đùa bỡn nữa. Cùng với cảm giác như trêu chọc thường ngày, trong mắt hắn ta còn như có một ngọn lửa hừng hực bừng lên, giống như đang muốn phun ra khỏi đôi mắt hắn ta, bay lên tận chín tầng trời vậy! Xem ra, hôm nay tên này đã giận đến điên người rồi!

“Ầm!” một tiếng động cực lớn vang lên, bóng người đàn ông áo đen ngông cuồng ập tới.

Ngoài cửa vang lên tiếng của nội thị giám: “Liệt Vương gia, ngài không thể vào được mà. Liệt Vương gia, Hoàng thượng đang tắm!”

“Bản vương và Hoàng huynh đều là đàn ông, có gì không thể nhìn đâu chứ?” Nói rồi Lãnh Tử Hàn đã sải bước vài bước vào trong. Đôi mắt đen láy như mực quét về phía Mộ Dung Thiên Thu, giống như không nhìn thấy Yến Kinh Hồng đang bị hắn ta giam cầm trong lòng vậy. Giọng nói tà ác ngạo nghễ vang lên, “Hoàng huynh, thần đệ tới thăm huynh đây!”

Mộ Dung Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Nam Cung Cẩm một cái, thu tay lại, dựa vào bờ bể tắm nhìn Lãnh Tử Hàn: “Sao hả?! Hoàng đệ tới đây để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Nam Cung Cẩm nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái, rồi lại nhìn sang Lãnh Tử Hàn, đột nhiên nàng cảm thấy đôi huynh đệ này làm một đôi cường công cường thụ cũng đẹp ra phết! Vì thế, nàng mới hưng phấn nói: “Hoàng thượng, có Liệt Vương gia tới tắm cùng ngài rồi, thần xin cáo lui trước ạ!”

Nói rồi nàng ôm lấy y phục của mình, vừa trèo vừa lăn ra khỏi bể tắm, nhìn thảm hại chưa từng có, nhưng trên mặt lại vô cùng thô bỉ và dâʍ đãиɠ!

Hai người đàn ông nhìn vẻ cười trộm của nàng, trong lòng cũng thầm nghĩ đến điều gì đó, chợt cảm thấy một vạch đen to uỵch xẹt qua sau gáy! Tên tiểu tử này, lại nghĩ xiêu nghĩ vẹo rồi đúng không?!

Nhìn Yến Kinh Hồng hốt hoảng chạy ra, ngọn lửa giận trong lòng Mộ Dung Thiên Thu cũng dần nguôi bớt, xem ra hôm nay hắn ta đã làm bé con kia sợ mất hồn mất vía rồi! Có điều... còn biết sợ là tốt! Đôi mắt xanh lục nhìn về phía Lãnh Tử Hàn đang đứng cạnh bể tắm, giọng nói u ám vang lên: “Tới thăm trẫm à? Vừa rồi chẳng phải đã gặp nhau trên triều rồi sao?” Tới thăm hắn ta cơ đấy!

“Hoàng huynh, huynh định cưỡng bức y đấy à?” Lãnh Tử Hàn cười khẩy, hất vạt áo bào lên, ngồi xuống cạnh bể tắm, luồng khí ngông cuồng ngạo mạn vốn có như vờn quanh người hắn, giống như bóng đêm vô biên vô tận lại mang theo sát khí nồng đậm của Tu La.

Mộ Dung Thiên Thu ngồi cách đó không xa, nhìn hắn qua màn hơi nước dày đặc, đôi mắt xanh lục như đang cười, nói với vẻ khó xử: “Bé con đó ấy à, trẫm đã chấp nhận nằm dưới rồi mà y vẫn không làm, đương nhiên trẫm chỉ có thể cưỡng bức thôi!”

“Hoàng huynh, nếu huynh thực sự muốn, thần đệ cũng có thể thỏa mãn huynh, để huynh… ở bên dưới!” Câu nói này không mang theo chút mời gọi nào, càng không có chút trêu chọc hay mờ ám nào, chỉ khiến người ta nghe ra được vẻ châm chọc và hạ nhục rõ rệt mà thôi!

Ánh mắt Mộ Dung Thiên Thu sa sầm xuống, cơn giận bốc ngùn ngụt!

Thằng nhóc thối Mộ Dung Thiên Liệt này muốn gì đây? Chẳng qua hắn chỉ đang chửi xéo mình rằng chuyện mình bị đàn ông đè xuống dưới người là một chuyện vô cùng nhục nhã, để cho mình bỏ cái ý định nực cười này đi mà thôi! Nhưng không cần biết lời hắn nói có lý hay không có lý, thì mình cũng là một vị Hoàng đế, không thể nào bị chế giễu như thế được!

“Liệt, đệ có biết đệ đang nói chuyện với ai không hả?”

Ngón cái lẳng lặng chuyển động chiếc ban chỉ trên ngón trỏ, xem ra, hắn ta thực sự đã nổi sát khí rồi! Đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng biết động tác theo thói quen này của hắn ta, nhưng lại không hề bận tâm chút nào: “Hoàng huynh, huynh hẳn phải hiểu rõ ý của thần đệ chứ! Còn nữa, thần đệ dám quả quyết, huynh không nỡ gϊếŧ đệ!”

Nói xong, hắn phẩy tay áo bào, đứng từ dưới đất lên, quay người bỏ đi. Tay áo bào rộng tung bay sau lưng, vẽ lên một đường cong ngông cuồng trong không trung, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Mộ Dung Thiên Thu...

Mộ Dung Thiên Thu nhìn theo bóng hắn, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, cuối cùng lại thở dài một hơi. Không nỡ gϊếŧ sao? Đúng là không nỡ gϊếŧ thật!

...

Nam Cung Cẩm ra khỏi hoàng cung trong dáng vẻ vô cùng thảm hại, phu xe phủ thừa tướng thấy y ướt nhẹp toàn thân thế này cũng sợ hết hồn, “Tướng gia, ngài sao thế?” Hôm nay lạnh thế này mà ướt sũng cả người, như thế… dễ sinh bệnh lắm!

“Về phủ!” Nàng không nói không rằng xông thẳng lên xe ngựa, hôm nay thực sự quá nguy hiểm, đối đầu với tên Mộ Dung đoạn tụ kia quả là chuyện nguy hiểm nhất trên thế gian này. Chỉ thiếu một chút chút nữa thôi là mình cũng mất luôn cái mạng nhỏ này rồi, may mà Lãnh Tử Hàn tới giúp!

“Vâng!” Hạ nhân đáp một tiếng rồi quay đầu xe ngựa chạy về phủ.

“Chờ chút!” Một giọng nói ngông cuồng ngược ngạo vang lên bên ngoài xe ngựa, chính là giọng của Lãnh Tử Hàn chứ không ai khác.

Nam Cung Cẩm vén rèm xe ra, môi đã hơi trắng bệch, dù sao hôm nay cũng là ngày đông giá rét, bị ướt sũng cả người thế này thực sự rất lạnh, nàng nhìn Lãnh Tử Hàn, nói: “Chuyện đó… cảm ơn huynh!”

Đôi môi mỏng cong lên: “Nàng định cứ thế này mà về sao?”

“Chẳng lẽ còn tiếp tục ở lại trong cung?” Nam Cung Cẩm hỏi ngược lại theo phản xạ!

“Ha ha...” Lãnh Tử Hàn bật cười, sau đó lại nhìn nàng bằng ánh mắt không biết nên làm thế nào với nàng nữa, chẳng lẽ mình bảo nàng quay lại hoàng cung sao? “Quần áo trên người nàng mà không xử lý cẩn thận rồi mới về, thì chỉ sợ sẽ lại nổi lên một trận phong ba bão táp đấy!”

Câu nói này cũng giúp Nam Cung Cẩm tỉnh táo hơn. Tuy giữa nàng và Mộ Dung Thiên Thu không hề xảy ra chuyện gì cả, nhưng nếu nàng quay về phủ Thừa tướng trong tình trạng thảm hại thế này, thì không khéo cái tên kiêu ngạo trong nhà kia sẽ lao thẳng vào hoàng cung mất! Đến lúc đó, kẻ xui xẻo phải đứng trước mặt Mộ Dung Thiên Thu xin lỗi như con như cháu ấy lại là mình chứ ai! “Đi tiệm y phục trong thành đi!”

Vừa dứt lời, Lãnh Tử Hàn lại hất màn xe lên, tung người nhảy vào trong: “Ta đi cùng nàng!” Nói rồi hắn ta lột áo khoác của mình xuống, khoác lên người nàng.

“Cảm ơn!” Nam Cung Cẩm gật đầu cảm động, rồi lại nói, “Chuyện của Tiểu Hồng Hồng...”

“Không liên quan gì tới ta!” Chỉ mấy chữ gọn lỏn lại tỏ rõ thái độ của chính mình!

Lúc này Nam Cung Cẩm mới thấy yên lòng. Dù sao Lãnh Tử Hàn cũng là Thân vương của Tây Võ, Hoàng đế Nam Nhạc đến đây mà hắn ta lại không hề tiết lộ ra chút nào. Ban đầu nàng vốn cũng muốn cảm ơn hắn ta về chuyện này rồi, nhưng người ta lại quả quyết nói người ta không quan tâm đến chuyện đó, nếu nàng còn cảm ơn thì quá thừa thãi!

Sau đó, trong xe ngựa hoàn toàn tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, giọng nói tà mị phóng khoáng của Lãnh Tử Hàn mới vang lên...

“Tiểu Cẩm, vì sao ở Nam Nhạc, nàng… không thổi cái còi trúc mà lúc trước ta đưa cho nàng?” Đôi mắt đen láy như mực nước nhìn thẳng vào mắt nàng, lại như mang theo chút tổn thương.

Nam Cung Cẩm ngẩn người, vấn đề vẫn luôn vướng bận trong lòng nàng bao lâu nay chợt có được câu trả lời, nàng khẽ nhíu mày nói: “Có phải vì nguyên nhân này, nên huynh mới giả vờ không quen biết ta không?” Nàng thực sự chưa từng nghĩ rằng Lãnh Tử Hàn cũng có lúc trẻ con như thế.

Mắt Lãnh Tử Hàn hơi giật giật, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ lúng túng, rõ ràng bị nàng nói trúng tim đen.

Thật ra, đúng là hắn ta rất tức giận, lúc đó, chỉ cần nàng thổi chiếc còi trúc kia lên, thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó, cũng sẽ không để cho Quân Lâm Uyên chiếm được vị trí quan trọng như vậy trong lòng nàng nữa! Hắn ta biết rõ, lúc trước nàng chỉ để tâm đến một mình Bách Lý Kinh Hồng, nhưng hiện giờ, mỗi một câu nói, thậm chí mỗi một cái nhíu mày, một nụ cười của Quân Lâm Uyên, nàng cũng đều nhớ rất rõ ràng.

Mà địa vị của Lãnh Tử Hàn hắn đây, lại lùi thêm về phía sau rồi!

Thật ra, lúc đó khi còn ở Nam Nhạc, không phải nàng không nghĩ đến chuyện nhờ Lãnh Tử Hàn giúp đỡ. Nhưng nàng vốn rất áy náy với việc mình chiếm lấy thân thể của Tô Cẩm Bình, vứt bỏ Lãnh Tử Hàn kia. Người ta đã đi xa rồi, làm sao nàng còn mặt dầy mà liên lụy đến hắn ta chứ. Hơn nữa, lúc đó dù Lãnh Tử Hàn có đến, thì cùng lắm cũng chỉ có thể đưa nàng đi thôi. Lúc nàng rơi xuống đáy vực, thì có thổi cũng chẳng kịp nữa rồi, thế nên...

“Chuyện này là lỗi của ta, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ tìm đến huynh đầu tiên!” Nam Cung Cẩm thoải mái nói.

“Thật không?” Mắt hắn ta sáng rực lên, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm lại nóng bỏng hơn vài phần.

Nàng gật đầu: “Thật! Ta còn nhớ có người đã hứa với ta, sẽ quay lại chơi với ta cơ mà? Cuối cùng chẳng phải cũng nuốt lời sao?! Thế nên chúng ta cùng tha thứ cho nhau nhé! Ha ha...”

Hứa quay lại chơi với nàng ư? Nàng nói là...

“Ca ca, huynh nhớ quay lại chơi với Cẩm Cẩm nhé!”

“Nàng… nàng nhớ lại rồi à?” Lãnh Tử Hàn nhìn nàng với vẻ không dám tin, trong mắt ngập tràn sự vui mừng, hí hửng, còn có chút mong chờ mà chính hắn ta cũng không dám nghĩ đến.

Nam Cung Cẩm cười gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ lại rồi: “Ta vẫn còn nhớ có một cậu bé trai, còn bướng bỉnh kiêu ngạo hơn cả Bách Lý Kinh Hồng, người ta tốt bụng muốn bôi thuốc cho hắn, mà còn bị mắng là ‘cút đi’ nữa, đau lòng chết đi được!”

Nghe nàng nói vậy, trong mắt Lãnh Tử Hàn trở nên mơ hồ, hơi luống cuống nhìn ra ngoài cửa sổ, khó khăn lắm mới đè nén được muôn vàn cảm xúc phức tạp trong lòng mình xuống. Một lúc lâu sau, hắn ta quay đầu nhìn sắc mặt Nam Cung Cẩm, hỏi với vẻ buồn bã, mất mát và thận trọng: “Nhưng nàng vẫn chọn hắn, đúng không?”

“Đúng thế! Lãnh Tử Hàn, năm xưa ta cứu huynh, không phải là vì làm cho huynh yêu ta!” Nam Cung Cẩm chậm rãi nói ra câu nói gần như rất tuyệt tình, không dứt khoát sẽ càng rối hơn!

Không phải vì làm cho hắn yêu nàng, thế nên nàng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu hắn! Tiểu Cẩm, có lúc ta thực sự muốn hỏi một câu, có phải tim nàng được làm bằng đá không, vì sao lại tàn nhẫn đến vậy?!

Hắn ta cười, cố làm ra vẻ thoải mái: “Tiểu nha đầu, nàng tự tin nhỉ, bản tôn muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, lẽ nào còn yêu nàng cả đời hay sao?”

“Vâng vâng vâng! Sức quyến rũ của Lãnh đại giáo chủ đại sát tứ phương, hạng người phàm tục như ta có thể lọt được vào mắt ngài mấy ngày cũng đã phải cảm ơn trời đất rồi, làm sao có thể mong chờ chuyện lâu dài như là cả đời thế được!” Nam Cung Cẩm cũng cười rất vui vẻ.

Một đời ư? Tiểu Cẩm à, ta muốn yêu nàng một đời, sủng ái nàng một đời, nhưng mà... nàng lại không muốn cho ta cơ hội đó đấy chứ!

“Ừm, vẫn còn có chút tự giác nhỉ! Có điều, Bách Lý Kinh Hồng thực sự có thể cho nàng hạnh phúc sao?” Đây mới là vấn đề hắn ta quan tâm và lo lắng nhất!

Nam Cung Cẩm lại cười: “Từ trước đến giờ, hạnh phúc của ta không cần bất cứ ai cho ta cả! Mà nó sẽ do chính ta đi giành lấy. Ta yêu chàng, thế nên, đối với ta mà nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng cũng đã là một dạng hạnh phúc rồi. Dù con đường phía trước phủ đầy chông gai hay hoa hồng, ta cũng sẽ tiếp tục bước đi không chút ngại ngần. Các huynh cũng đừng so đo chuyện lần trước ta bị ngã xuống vực ở Nam Nhạc nữa, con người không phải vạn năng, chuyện này là do chàng sơ xuất, cũng là do ta quá tự tin. Kể cả thái độ của ta với Thiển Thương, cũng là sai. Nếu không phải vì ta quá lơ là với Thiển Thương, thì muội muội ruột của chàng cũng sẽ không chết. Chẳng phải, chàng cũng không hề trách móc ta đó sao? Huynh nên biết rằng, chúng ta đều là con người, không phải thần thánh. Mà con người, thì thế nào cũng sẽ phạm lỗi, không có ai đúng suốt được. Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc đó chàng không hứng một chưởng của Mặc Uyên, mà rút kiếm đối đầu với sư phụ của chàng, ta cũng sẽ không vì thế mà cho rằng chàng yêu ta nhiều bao nhiêu, ngược lại sẽ chỉ càng cảm thấy chàng vô tình vô nghĩa. Loại người mà không hiểu cả đạo nghĩa báo ân cơ bản nhất, thì hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của ta! Thế nên, ta muốn huynh hiểu rõ rằng, sở dĩ chúng ta không hoàn mỹ, không phải vì chúng ta không đủ ưu tú, mà chỉ vì chúng ta đều là những con người bình thường bằng xương bằng thịt! Là con người! Hơn nữa, ta có thể chắc chắn rằng, nếu chàng biết chuyện chàng chịu một chưởng đó lại đổi lấy kết quả như vậy, thì dù thế nào chàng cũng sẽ không nhượng bộ!”

“Khi ta biết được rằng trong một năm vừa rồi, chàng học được cách nấu cơm, học được cách cố gắng thay đổi chính mình, để biến mình thành mẫu người mà ta thích, thậm chí còn thừa nhận với ta rằng, chỉ cần ta hy vọng chàng có thể bao dung, thì dù có là chuyện tam phu tứ quân, chàng cũng sẵn lòng bao dung vì ta đó… Huynh nói xem, đến nước đó rồi, còn có chuyện gì mà không thể thông cảm cho nhau nữa chứ? Có lẽ huynh không biết, ban đầu chính ta là người trêu chọc chàng trước. Lúc đó chàng rất xem thường ta, thờ ơ với ta, còn ta, lại không hề biết mình đã thích chàng. Lúc nào ta cũng chỉ muốn tới trêu chọc chàng, để xem trên khuôn mặt lạnh như băng đó của chàng có thể xuất hiện cảm xúc khác hay không, cuối cùng mới từng bước từng bước kéo chàng rơi vào trần thế. Đã trêu chọc người ta, thì phải chịu trách nhiệm chứ!” Nói tới đây, trên mặt Nam Cung Cẩm bất giác tràn ngập nụ cười, rõ ràng là đang nhớ đến tính cách kiêu ngạo vênh váo của tên kia lúc hai người mới gặp nhau trong vườn lê.

Lúc này, Lãnh Tử Hàn thực sự rất muốn nói một câu, năm đó trong hoàng cung của vương triều Nam Cung, cũng chính nàng đã trêu chọc ta mà. Thậm chí hắn ta còn từng nói ‘cút đi’, vậy mà nàng vẫn dính lấy còn gì. Hắn ta muốn hỏi nàng một câu công bằng, vì sao nàng trêu chọc Bách Lý Kinh Hồng thì cần phải chịu trách nhiệm, mà trêu chọc Lãnh Tử Hàn hắn ta thì lại không cần chịu trách nhiệm chứ?! Nhưng hắn ta cũng biết, hắn ta có hỏi ra câu này, cũng sẽ chỉ khiến nàng khó xử mà thôi!

“Thật ra, huynh cũng rất tốt. Thực sự rất tốt. Những chuyện chàng sẵn sàng làm vì ta, ta nghĩ huynh cũng sẽ sẵn lòng. Thậm chí có khi huynh còn làm không kém chàng đến nửa phần. Nhưng mà, cuối cùng duyên phận giữa ta và huynh vẫn mỏng manh hơn một chút. Từ xưa đến nay, trong chuyện tình cảm, không phải cứ cho đi bao nhiêu thì chắc chắn sẽ nhận được lại chừng đó. Mà là giữa người khiến huynh cho đi kia và huynh có phải là đúng thời gian, gặp đúng người hay không thì mới có thể biến thành một câu chuyện khắc cốt ghi tâm được.” Nam Cung Cẩm cũng tin rằng, chỉ cần hắn ta chịu buông tay, thì rồi sẽ có một ngày, Lãnh Tử Hàn sẽ gặp được người phù hợp với hắn.

Đến cuối cùng, vẫn là vì sai thời điểm đúng không? Nếu hai tháng đó hắn ta không quay về Tây Võ, thì liệu có phải Bách Lý Kinh Hồng cũng sẽ không có đường chen chân vào không? Lỡ một bước, là lỡ cả một đời! Đây là sơ xuất của hắn ta, hay là do ông trời sắp đặt?

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn ta cũng đè nén được cảm xúc của mình, đôi môi mỏng hơi cong lên, tiếng cười ngạo nghễ tuôn ra khỏi miệng: “Nghe đủ rồi thì vào đi!”

Ặc... Nam Cung Cẩm ngớ người. Nàng nói chăm chú quá, không cảm nhận được có người đang nghe lén!

Lãnh Tử Hàn vừa dứt lời, một cơn gió thổi qua, rèm xe bay lên, người đàn ông mặc áo trắng, mắt màu bạc chậm rãi bước vào trong.

“Hoàng đế Nam Nhạc, nghe trộm không phải là thói quen tốt đâu!” Giọng nói tà mị quyến rũ lại xen lẫn nụ cười.

Thực ra Bách Lý Kinh Hồng cũng không đến để nghe lén, chỉ là hắn đang ở trong phủ thì chợt nghe thấy hạ nhân báo lại, rằng Cẩm Nhi ra khỏi hoàng cung, xe ngựa không quay về phủ đã đành, mà Lãnh Tử Hàn lại còn lên xe. Lửa giận của hắn chợt bừng lên nên mới chạy tới đây. Người có nội lực thâm hậu, thính lực cũng cực kỳ tốt. Từ đằng xa hắn đã nghe thấy Cẩm Nhi nói với Lãnh Tử Hàn những lời đó, nhất thời ngỡ ngàng nên mới không vào trong.

Nhưng mà, tâm trạng hắn rất tốt! Rất rất tốt!

Sự thấp thỏm của những ngày vừa rồi, sự thiếu tự tin của những ngày vừa rồi, sự lo lắng về thân phận của nhau trong những ngày vừa rồi, bỗng chốc đều tan biến hết trong khoảnh khắc đó.

Nàng nói “Ta yêu chàng, thế nên, đối với ta mà nói, chỉ cần được ở bên chàng cũng là một dạng hạnh phúc”, câu nói này, cả đời hắn cũng sẽ không bao giờ quên.

Hắn nghĩ, câu nói này sẽ ngấm sâu vào tận máu thịt của hắn, bầu bạn với hắn trọn đời trọn kiếp!

Nhớ đến cả một đoạn bày tỏ cảm xúc còn tràn trề tình cảm hơn cả một lời tỏ tình nồng nàn vừa rồi của mình, giờ lại thấy hắn bước vào, Nam Cung Cẩm cũng chợt cảm thấy hơi xấu hổ, da mặt vốn dày hơn cả tường thành lúc này cũng như có xu hướng nóng bừng lên.

Lãnh Tử Hàn nhìn hai người họ một cái, ngẩng đầu lên trời cười mấy tiếng rồi rất tự giác đứng dậy ra về. Còn chưa đi được mấy bước, chiếc áo mà hắn ta khoác lên người Nam Cung Cẩm cũng bị Bách Lý Kinh Hồng ném thẳng sang.

Hắn ta đón lấy áo khoác của mình, nhìn sắc mặt khó chịu của Bách Lý Kinh Hồng, hắn ta lại chợt cảm thấy rất buồn cười. Tên Bách Lý Kinh Hồng kia độc đoán thật.

Sau khi xuống xe ngựa, hắn ta chậm rãi bước từng bước về vương phủ của mình. Từng bông tuyết bay bay rơi trên chiếc áo trường bào màu đen tuyền của hắn ta, càng làm tăng thêm vẻ cô đơn, trống vắng.

Lúc trước, chính hắn ta đã từng bước dồn ép Bách Lý Kinh Hồng học cách đối xử tốt với nàng, cũng chính hắn ta dồn ép người đàn ông kia học cách để tự tay nấu cơm cho Tiểu Cẩm ăn. Nhưng nghe những lời Tiểu Cẩm vừa nói, hắn ta lại không khỏi nghĩ rằng, lúc trước nếu mình không ép người đàn ông kia học nấu cơm, và nếu cũng không có chuyện hắn đích thân nấu cơm, thì liệu có phải Tiểu Cẩm sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy không?

...

“Thật ra… vừa rồi ta không hề nói gì cả. Chàng nghe nhầm rồi!” Cái gọi là “chết không khai địch nằm trong đống rơm” chính là thế này đây! Nói xong, nàng lại không khỏi rùng mình một cái, trời lạnh quá.

Ngay lập tức, một mùi hương tuyết liên thoang thoảng bao bọc lấy nàng, giọng nói trong trẻo lành lạnh của hắn vang lên bên tai nàng, giống như bông tuyết đầu đông lấp lánh, “Nhưng mà… ta lại nghe thấy rồi.”

“Chàng nghe nhầm rồi!” Nam Cung Cẩm nhíu mày, “Ta chẳng nói gì cả, chắc chắn là chàng nghe nhầm rồi. Ta với Lãnh Tử Hàn chỉ đang trò chuyện về những chuyện khác thôi, ưʍ...”

Khi một người phụ nữ cứ làu bàu càu nhàu, nói mãi không ngừng, thì hôn là cách khiến cô ấy yên lặng nhanh nhất. Hiển nhiên Bách Lý Kinh Hồng cũng hiểu rất rõ điều này!

Đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người khóa chặt ánh mắt nàng, giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo vang lên: “Ta nghe thấy rồi. Nghe thấy nàng nói… nàng yêu ta.” Nói xong, tai hắn lại hơi đỏ hồng lên, cứ như đang ngại ngùng xấu hổ vậy.

Thấy người nào đó lại bắt đầu xoắn xuýt, Nam Cung Cẩm thưởng cho hắn một cái lườm sắc ngọt: “Đã là người dày dạn kinh nghiệm trên giường rồi, còn học đòi người ta xấu hổ thẹn thùng, làm như là gái trinh ấy.”

“...” Không thể dùng từ “trai tân” sao? Gái trinh cái gì?

“Tướng gia, đến phủ rồi ạ!” Phu xe đứng ngoài cửa xe ngựa lên tiếng nhắc nhở.

Sau khi rèm xe được vén lên, Bách Lý Kinh Hồng bế Nam Cung Cẩm nhảy ra khỏi xe ngựa.

“Này này! Để ông xuống ngay, ngoài cửa còn bao nhiêu người thế kia!” Hiện giờ nàng đang là đàn ông cơ mà, bị đàn ông bế xuống xe thế này ảnh hưởng hình tượng chết đi được.

Hắn lại làm như không nghe thấy, cứ thế bế nàng vào trong phủ. Hắn sải bước đi thẳng vào phòng tắm, sự dịu dàng tình tứ vừa rồi thoáng cái biến mất hoàn toàn, thậm chí còn hơi thô bạo ném nàng vào trong bể tắm, động tác như mang theo sự tức giận.

Nam Cung Cẩm bị ném xuống không kịp đề phòng, khó khăn lắm mới đứng vững được, đang định nổi đóa lên lại nghe thấy giọng nói của hắn truyền tới: “Vì sao người lại ướt?” Vừa rồi khi bế nàng, hắn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Mộ Dung Thiên Thu!

Vừa nghe thấy câu này, Nam Cung Cẩm chợt á khẩu! Dáng vẻ hung hăng vừa rồi cũng lập tức biến mất, “Đây là chuyện ngoài ý muốn!” Khóc mù mắt mất thôi! Sao cuộc sống của nàng lại bi ai thế này cơ chứ?!

Hắn đứng bên cạnh bể tắm, lạnh lùng nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng nhưng khiến người ta không khó cảm nhận được sự giận dữ trên người hắn. Hắn không biết vì sao nàng muốn ở lại Tây Võ, hắn cũng không hỏi. Vì hắn tin rằng nàng có làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do riêng của nàng, cũng sợ nếu mình can thiệp quá nhiều sẽ khiến nàng phản cảm, thế nên hắn mới không nói gì nhiều. Hắn ném chuyện quốc sự của Nam Nhạc sang một bên, trừ những chuyện cực kỳ quan trọng, thì phía Nam Nhạc sẽ chuyển tấu sớ sang cho hắn phê duyệt. Điều hắn nghĩ là, chỉ cần mình ở bên cạnh nàng, những chuyện khác đều có thể xếp phía sau, thậm chí hắn còn chẳng quan tâm đến những chuyện khác. Nhưng những chuyện gần đây dần dần đã khiến hắn cảm thấy mọi chuyện bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của mình. Nếu cứ tiếp tục thế này, còn không biết giữa nàng và Mộ Dung Thiên Thu sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Thấy hắn không nói gì, tim nàng cứ thấp tha thấp thỏm, liền cất lời trách móc hắn: “Thật ra chuyện này không thể trách ta được, phải trách chàng ấy! Nếu không phải vì tối qua… tối qua chàng... thì hôm nay ta cũng sẽ không mệt mỏi uể oải như thế, còn suýt nữa bị tên Mộ Dung đoạn tụ kia sàm sỡ!”

“Lẽ ra tối qua ta nên làm cho hôm nay nàng không thể lên triều được mới đúng.” Giọng nói lạnh lùng lộ rõ vẻ tức giận, hiển nhiên là tâm trạng của hắn đã tệ đến cùng cực rồi!

“Chuyện… chuyện đó...” Nàng còn đang muốn nói tiếp thì hắn đã quay người, phất tay áo bỏ đi.

Nam Cung Cẩm rất đau buồn nhoài người lên bờ bể tắm, chợt cảm thấy vô cùng bất lực! Nhưng nàng biết, nếu đổi lại là nàng, thấy hắn và một người con gái khác như thế này, thì chắc chắn trong lòng nàng cũng sẽ không thoải mái gì. Cơ mà hiện giờ nàng cũng khó chịu lắm!!! Nàng nhanh chóng rửa ráy sạch sẽ, rồi vội vội vàng vàng chạy qua phòng hắn.

Lần này hắn lại rất biết giữ lời hứa, không đóng cửa nhốt nàng bên ngoài nữa. Nam Cung Cẩm cũng thông minh hơn rồi, chẳng nói chẳng rằng, vừa vào đã lao thẳng tới ôm lấy hắn, hai tay siết chặt lấy eo hắn, dụi dụi đầu vào ngực hắn, cứ như đã quên sạch chuyện không vui vừa rồi vậy: “Tiểu Hồng Hồng à, người ta nhớ chàng lắm!” Da gà da vịt trên cánh tay như nhảy hết cả lên biểu tình!

Nàng làm thế này, hắn có muốn giận cũng không giận nổi, cũng chẳng thể nào tiếp tục làm mặt lạnh được nữa. Hắn phất tay áo, đóng cửa lại: “Hắn chạm vào chỗ nào của nàng? Ở đây, hay ở đây?”

“...” Thấy tay hắn đặt chính xác vào ngực mình, Nam Cung Cẩm đen mặt nói, “Muốn sờ thì cứ nói thẳng đi, đừng có viện cớ nữa được không?”

“Khụ khụ...” Hắn ho sù sụ, vừa rồi hắn đang hỏi chuyện kia một cách rất nghiêm túc mà?!!!! Thế mà lại bị nàng hiểu thành… muốn sờ là sao?!

Trong lúc hắn còn đang ho, tay Nam Cung Cẩm đã trượt thẳng vào trong y phục của hắn, cười bỉ ổi, “Lạnh quá đi mất. Ủ ấm cho ta đi!” Nhưng luồn tay vào trong xong, sắc mặt nàng chợt trở nên trống rỗng! Mẹ kiếp, người hắn còn lạnh hơn tuyết rơi nữa!

Nàng cuống quít rút tay ra hà hơi sưởi tay. Có ông người yêu thế này, mùa đông cũng giày vò nhau thật, nhưng đến mùa hè thì rất thoải mái.

Tay hắn bao trọn lấy tay nàng, truyền nội lực qua, chỉ thoáng một cái tay nàng đã ấm lên rồi. “Đừng để hắn chạm vào nàng nữa. Ta không thích.” Hắn ngang ngược nói.

Nam Cung Cẩm gật đầu rất ngoan ngoãn, thoát được kiếp nào hay kiếp đó!

Ngay sau đó, tay hắn lại cũng luồn vào trong y phục của nàng, mặt rất nghiêm túc, ngang nhiên nói trong vẻ mặt đầy kinh ngạc của Nam Cung Cẩm: “Ta cũng lạnh.”

“...” Cảm nhận được bàn tay đang nghịch ngợm lung tung trước ngực mình, Nam Cung Cẩm thật không còn biết phải nói gì: “Bách Lý Kinh Hồng, sao ta có cảm giác càng ngày chàng càng háo sắc thế?”

“Ta lạnh thật mà.” Giọng điệu rất nghiêm túc, “Bao giờ nàng mới gả cho ta?”

Ặc, sao tự dưng lại hỏi chuyện này? “Chờ khi quay về Nam Nhạc!”

“Vậy bao giờ về Nam Nhạc?” Quyết tâm dồn ép.

“Giải quyết xong mọi việc sẽ quay về Nam Nhạc! Mà nói gì thì nói, hiện giờ chúng ta cũng đã ở bên nhau rồi còn gì?! Hôn lễ chỉ là hình thức thôi mà, có quan trọng thế không?” Là một người hiện đại, nàng thực sự cảm thấy nó không quan trọng lắm.

Đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, giọng nói lạnh lùng trong trẻo lại xen lẫn vẻ bất mãn: “Ta muốn có danh phận.”

“...” Sao nghe cứ như thể nàng là kẻ ăn xong phủi tay không chịu trách nhiệm thế?!

“Nam Nhạc cần một Hoàng hậu, ta cần một người vợ, con cũng cần một người cha!” Hắn nói liền một chuỗi rất lưu loát, hoàn toàn khác với vẻ kiệm lời bình thường của hắn.

Nam Cung Cẩm luống cuống ngắt lời hắn: “Từ từ! Từ từ! Con ở đâu ra?” Cái tên này, nói lung tung cũng phải xem tình hình thực tế chút chứ?!

Ặc... Hình như hắn hơi kích động quá thì phải, bỗng mắt hắn sáng rực lên: “Con trai của Quân Lâm Uyên đấy còn gì?”

“Thì hiện giờ chàng cũng đã là cha nuôi của nó rồi mà!”

Hắn rất ấm ức nói: “Thì giờ chúng ta sinh một đứa chẳng phải sẽ có hay sao?!” Chẳng lẽ gạo nấu thành cơm cũng không có tác dụng gì, nhất định phải có con mới được sao?

Nam Cung Cẩm chợt cảm thấy da đầu tê dại, xem ra, tên này lại nghĩ xiêu nghĩ vẹo rồi! Làm sao đây, làm sao đây...

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, “Tướng gia!”

“Ta đây!” Nam Cung Cẩm hô to một tiếng, nhảy ra khỏi vòng tay của Bách Lý Kinh Hồng, chạy ra mở cửa! Đến đúng lúc quá!

Khuôn mặt thanh tú của Quân Tử Mạch xuất hiện trước mắt nàng, vừa thấy ở đây không có người ngoài, nàng ấy mới chớp đôi mắt to tròn, nói, “Tỷ tỷ, ta làm xong chuyện tỷ giao cho ta rồi!”

“Ừm! Tốt lắm, nào nào nào, vào đây chúng ta nói chi tiết xem...” Phải nhân cơ hội này để dẹp đi cái suy nghĩ đen tối của một số người nào đó kia.

Quân Tử Mạch hơi khó hiểu nói: “Còn cần nói chi tiết gì nữa ạ? Ta làm ổn thỏa rồi mà, Hoàng tẩu với Kinh Lan vẫn đang chờ ta kia kìa!”

“Ôi dào, chúng ta trò chuyện một chút đi, kệ hai mẹ con họ!” Cảm nhận được ánh mắt khó chịu của người nào đó quét qua người mình, sau lưng Nam Cung Cẩm ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Ặc, cũng được!” Quân Tử Mạch khá chậm hiểu, không nhận ra điều gì cả. Sau khi bước vài bước vào trong, mặt nàng ấy hơi biến sắc, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, “Không được rồi, không được rồi! Ta phải về đã!”

Nam Cung Cẩm vội túm nàng ấy lại: “Đừng đi mà, về làm gì?!”

Mặt Quân Tử Mạch đỏ bừng lên, rất khó xử khẽ ghé vào tai Nam Cung Cẩm nói nhỏ: “Ta đau bụng, có thể là tới tháng rồi!”

“Đừng lo! Có phải cứ đau bụng là đến tháng đâu? Ai nói thế chứ? Lần trước ta cũng đau bụng này, nhưng kết quả là...”

Quân Tử Mạch hỏi theo phản xạ: “Kết quả là thế nào?”

“Kết quả là ta bị đau bụng đi ngoài!” Nàng nói huỵch toẹt ra.

“...” Quân Tử Mạch không còn gì để nói.

“Khụ khụ...” Bách Lý Kinh Hồng ho sù sụ không ngừng.