“Nhìn đi, cô thừa nhận rồi, chính cô đã nhét đứa con gái của người chị em thân thiết nhất Bạch Vũ Linh của cô cho Mặc Trầm!” Lục Phẩm Viện lạnh lùng quát.
Lục Mặc Trầm nheo mắt, thuận thế đẩy thuyền, sắc bén nhìn về phía ông cụ Lục, "Ồ, hóa ra năm đó không chỉ có hai mẹ con này tính kế tôi, mà còn có cô chị hai muốn ngầm chiếm Lục gia nữa sao?"
"Không phải là như thế!"
Sắc mặt của ông cụ Lục càng trầm xuống, nhìn Lục Nhu Hi, Lục Nhu Hi gọi bố.
“Có thật không?” ông cụ Lục hỏi.
Lục Nhu Hi liếc nhìn Bạch Vũ Linh, biết rằng một khi lúc này muốn ngụy biện thì Bạch Vũ Linh sẽ không làm.
Lúc đó cô ta cũng có chủ ý này, nhưng khi hai mẹ con này đến Mỹ thì lại tự có chủ ý khác, hoàn toàn không nghe theo sai khiến!
Cái thua thiệt ngầm này, cô ta đã chịu đựng cả năm năm rồi.
Vẻ mặt ông cụ Lục tối tắm, nội dung bản giám định mẹ con này tiết lộ quá nhiều, nhắc lại những chuyện của năm đó.
Thiên vị con gái lớn, cuối cùng lại âm thầm đưa con trai nhỏ roi vào một cuộc hôn nhân thất bại cả mấy năm liền.
Còn mẹ ruột của đứa trẻ ...
“Mặc Trầm, rốt cuộc là mấy đứa nhỏ có chuyện gì vậy? con điều tra kĩ chưa?” Ông cụ Lục thở dài hỏi.
Lục Mặc Trầm mỉm cười nhìn Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã với ánh mắt lạnh như kiếm, "Bố hỏi con làm gì? Rõ ràng đây là quỷ kế do hai mẹ con họ làm ra mà."
Quý Vân Đình vẫn không nói gì, nhưng lòng nặng trĩu vì có quá nhiều điều khiến ông quá bất ngờ.
Lúc này, ông ta đứng dậy, chỉ vào Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã, giọng nói và vẻ mặt tức giận, "Giấy trắng mực đen, không thể có là giả! Các người đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường và vô liêm sỉ sau lưng tôi, Quý gia nhận mấy người chính là một sai lầm! Đường đường là công tử của Lục gia mà cũng dám tính kế, ai cho mấy người cái gan đó vậy hả! Mặt của tôi đều bị mấy người làm mất hết sạch rồi! Nói rõ ràng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra? Ai là mẹ ruột của hai đứa trẻ? "
Quý Chỉ Nhã run rẩy, giống như một con gà đỏ bị nhổ sạch lông, khóe miệng run rẩy suýt chút nữa nhịn không được nói ra.
Bạch Vũ Linh nhéo tay cô ta.
Quý Chỉ Nhã cố gắng nhịn xuống.
Thuậ theo đó cũng hiểu được ý của mẹ mình, lúc này thú nhận Vân Thanh là mẹ ruột của đứa trẻ thì hại nhiều hơn lợi.
Mặc dù nó có thể vạch trần chuyện của Lục Mặc Trầm và Vân Khanh, nhưng không phải cũng không khác gì làm lộ ra chuyện sáu năm trước do một tay bọn họ làm ra?
Bọn họ hoàn toàn không đoán trước được chiêu tuyệt sát cuối cùng này của Lục Mặc Trầm.
Bởi vì vào thời điểm đó, do bị chuyện của toàn án quấy nhiễu, nêm bọn họ đoán rằng anh sẽ không có cách lấy được bản giám định quan hệ mẹ con của Vân Khanh và mấy đứa trẻ.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Lục Mặc Trầm quỷ kế đa đoan, bụng dạ đen tối không ai sánh được, không dùng bản thẩm định của Vân Thanh, ngược lại lại lấy bản thẩm định của Quý Chỉ Nhã đặt nó trước mặt hai vị trưởng bối!
Cứ như vậy, anh không nói ai là mẹ ruột của đứa trẻ, mà anh chỉ phủ nhận Quý Chỉ Nhã không phải là mẹ ruột của mấy đứa trẻ!
Từ đó để vạch trần sự lừa dối của bọn họ.
Một chiêu liền thắng.
Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã lúc này đã biết mọi hành động dấu vết của bọn họ đã bị bại lộ, bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ cơ hội nào để xoay chuyển tình thế nữa.
Quý Vân Đình nhấn lại tra hỏi thêm hai lần nữa, Bạch Vũ Linh mím chặt miệng, lợn chết không sợ nước sôi, một chữ cũng không nói.
Ông cụ Lục lạnh lùng liếc nhìn Bạch Vũ Linh và Quý Chỉ Nhã, rồi nhìn Quý Vân Đình, lời xin lỗi trước đó biến mất ngay lập tức, "Chính ủy Quý, chuyện đến bây giờ đã chắc như đinh đóng cột, phải trái đúng sao nhìn một cái liền thấy nay, anh nói xem phải làm thế nào?"
Quý Vân Đình hận không thể tìm một cái khe để chui xuống, cả đời này của ông ta cũng coi là trong sạch.
Bây giờ lại ầm ĩ lên chuyện xấu hổ lớn như vậy, ông ta rất hối hận vì đã thừa nhận Quý Chỉ Nhã, nhưng lúc này ông ta không thể không nhận trách nhiệm, "Ông cụ Lục, mặt tôi đờ đẫn, không biết cách giáo dục! Còn cái gì để mà nói nữa đây, Quý Chỉ Nhã, cô tự giác lập tức đi ly hôn với Lục Mặc Trầm, tự giác ra đi mà không có một xu đi!"
"Bố ..." Quý Chỉ Nhã hoảng sợ.
"Từ đây về sau, tôi cũng coi như mình không có đứa con gái này nữa, làm bộ làm tịch, lòng dạ xấu xa, mẹ như thế nào thì con gái cũng sẽ như thế đó!"
"Ông nó ..." Bạch Vũ Linh hoảng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, phân lượng của lời nói này cuat Quý Vân Đình quá nặng, hơn nữa ẩn ý cũng khá rõ ràng.
Chính là từ nay về sau, chỉ sợ ông đã hết sức thất vọng về Quý Chỉ Nhã, cũng không muốn nhận nữa rồi!