"Sao tôi có thể đổ oan cho con gái của mình chứ?" Bạch Vũ Linh cúi người nhìn thẳng vào mắt Vân Thừa Thư, nắm chặt tay ông, "Chuyện giữa tôi và ông bỏ qua một bên không nói. Tôi yêu thương Vân Sương nhiều hơn một chút, bởi vì nó hợp lòng, từ nhỏ Vân Khanh đã ghét tôi, sau khi đến nhà ông thì dính lấy ông, vậy nên năm đó tôi không dẫn con bé đi... Bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, tôi nghĩ ông có quyền được biết, Thừa Thư, con cái trưởng thành thì tính tình liền thay đổi, ông còn tưởng nó vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn ông đã dạy dỗ trước đây sao? Nếu như nó ngoan, có đức hạnh, thì nó không nên nhúng tay vào cuộc hôn nhân của Vân Sương! Dẫn đến bây giờ Vân Sương ôm hận ly hôn, ngày ngày khóc lóc không thiết sống, nó thật là quá đáng! Nếu ông còn không tin, vậy ông để bà giúp việc vào trong cởϊ qυầи áo của nó ra, ông xem trên người nó là những vết tích gì? Tôi đã điều tra được, đêm hôm trước, nó ở bên ngoài cùng với chồng Vân Sương..."
Vân Thừa Thư không ngừng nặng nề ho khan, sắc mặt trở nên xanh trắng, không dám tin chỉ vào Vân Khanh.
Vân Khanh không thèm để ý tới lễ nghi, trực tiếp xông tới túm lấy Bạch Vũ Linh, giọng lạnh như sương đuổi bà ta ra ngoài, "Gây sóng gió, bà đúng là độc ác."
"Á! Thừa Thư, ông nhìn đi, nó thẹn quá hóa giận ra tay với tôi! Đứa nhỏ này đúng là không còn thuốc chữa." Bạch Vũ Linh căn bản không dùng sức để phản kháng, dáng vẻ uất ức lại sợ hãi, tất cả phô ra cho Vân Thừa Thư nhìn.
"Vân Khanh, Vân Khanh!" Vân Thừa Thư rối bời quát Vân Khanh.
Vân Khanh không quan tâm, kiểu gì cũng phải đuổi loại người gieo họa này ra ngoài.
Cửa nhà chính đóng lại, cô đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cha, Vân Thừa Thư đẩy cô ra, "Mẹ con nói là sự thật."
"Cha."
"Sao con lại trở thành thế này?" Vân Thừa Thư không chịu nổi gầm lên.
"Cha, cha không biết ngọn nguồn gốc gác của sự việc, chuyện cha không biết còn rất nhiều! Đừng nghe lời từ một phía của cô ta, sẽ trúng bẫy."
"Vậy con dám để dì Mi nhìn không?" Vân Thừa Thư nổi gân, gia giáo lễ nghĩa, ông rất coi.
Vân Khanh im lặng, gương mặt trắng bệch, cô che kín cổ áo theo bản năng, trên mặt hiện lên nét xấu hổ, dưới ánh mắt nặng nề soi mói của cha, cô nghẹn ngào.
Hai bàn tay nắm chặt của Vân Thừa Thư nhanh chóng run rẩy ken két, "Phẩm đức của con vất đi đâu rồi! Con gái, cha phải nói con thế nào đây? Cha thật sự quá thất vọng, còn nhớ năm ngoái ở bệnh viện, con quỳ xuống bảo đảm với cha, cho dù lúc ấy Cố Trạm Vũ vạch trần ngay trước mặt, nhưng cha vẫn lựa chọn tin tưởng con, tin tưởng đứa con gái quật cường nhẫn nhịn của cha! Nhưng hôm nay sự thật đánh thẳng vào mặt cha, sao con lại tha hóa thành thế này vậy? Đó là chồng của chị gái con đấy! Mặc dù Vân Sương chỉ ở nhà chúng ta một năm, cha cũng coi nó là con gái, sao con có thể nhẫn tâm phá hoại gia đình người khác như vậy, nghe mẹ con nói Vân Sương còn có hai đứa con… Con làm một gia đình tốt đẹp phải ly hôn, cha không còn mặt mũi mà nhìn tổ tiên của nhà họ Vân nữa, cha chết cũng không có mặt mũi mà chết, khụ khụ, khụ khụ!"
"Cha, cha ơi..." Vân Khanh luống cuống tay chân, đôi mắt đẫm lệ tràn mi lập tức ấn lên trái tim của ông.
Dì Mi mang thuốc đến, nước ở phòng bếp, cửa nhà chính đang đóng chặt, không có cách đi lấy.
Vân Thừa Thư không phối hợp uống thuốc, trong một khoảnh khắc ông tức đến mức chỉ muốn chết quách đi, nhắm mắt làm ngơ.
Vân Khanh đỡ ông nằm xuống, lập tức ép tim ngoài l*иg ngực cho ông, khóc lóc nói cho ông biết sự thật, "Đều là trời xui đất khiến, cha, đều là do thực tế ép buộc... Cha đừng tin Bạch Vũ Linh, hôn nhân của Vân Sương và anh Lục là có mà như không, không có tình cảm. Cha căn bản không biết Vân Sương, từ năm năm trước cô ta đã dây dưa không rõ với Cố Trạm Vũ."
"Cái gì..." Vân Thừa Thư nói không nên lời, hơi thở vẩn đυ.c.