Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 184

Trong cơ quan giám định của thành phố S, việc Bạch Vũ Linh động tay như vậy không phải là không thể. Chỉ số IQ của Bạch Vũ Linh vẫn đủ dùng, cũng có thể đoán được Lục Mặc Trầm anh cố tình dụ dỗ, nhưng ai đã bảo 5 năm trước bọn họ chơi một bước lên trời lớn như vậy, năm năm sau, kết quả thẩm định này cũng không thể biến thành giả được, vả mặt sẽ đau lắm đó.

Do đó, họ không có đường lui nữa nên phải bất chấp làm giả.

Có phải mua chuộc bác sĩ để trực tiếp làm sai lệch kết quả, hay là..

Lục Mặc Trầm nheo lại ánh mắt nguy hiểm, quay đầu thấp giọng hỏi Tần Luật, “Mang theo chân tóc có thể giữ được bao lâu?"

“Dùng để làm giám định sao?” Tần Luật nhấp một ngụm trà, thâm trầm nhìn anh thật kĩ, “Nếu muốn bảo quản và có điều kiện bảo quản, chỉ cần mang theo chân tóc nguyên vẹn thì giữ bao lâu cũng được.”

“Cho nên, Mặc Trầm, sợi tóc mà anh đưa cho tôi rốt cuộc có phải là của Quý Chỉ Nhã không?” Đầu óc Tần Luật tràn ngập sương mù, trực giác cảm thấy có gì đó không ổn.

Lục Mặc Trầm mím môi mỏng, thản nhiên đứng lên, đút hai tay vào túi quần, đi tới bên cửa sổ, lắc đầu.

“Vậy mà đồ anh đưa cho tôi là của ai?” Tần Luật cảm thấy có chút bực bội, giám định do anh ta tự mình đi làm, 100% là quan hệ mẹ con, không sai đi đâu được.

Vậy là ai có quan hệ mẹ con với Mười Ba Mười Bốn đây?

Tần Luật im lặng một hồi, toàn bộ phòng khách của biệt thự đều rơi vào trạng thái im lặng, trong lòng mơ hồ có một suy đoán vô cùng xấu.

Mà ở đằng kia, bóng dáng cao lớn của Lục Mặc Trầm chậm rãi xoay lại, ánh mắt sâu xa lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Là của Vân Khanh."

Tần Luật im lặng, dáng vẻ lịch sự tao nhã không chịu nổi được sự đả kích, cả người căng cứng, ánh mắt run lên.

Không thể tin được.

Đôi chân dài của Tần Luật càng nặng nề, siết chặt ngón tay mảnh khảnh, "Lão Nhị, cái này không đùa được đâu!"

Lục Mặc Trầm cười như không cười, càng nhíu mày chặt hơn, "Xin lỗi, rõ ràng là biết cậu đối xử với cô ấy không bình thường, lại còn đưa tóc của cô ấy cho cậu đi làm, nhưng tôi phải làm thế này, sự thật chứng mình cậu hoàn toàn không biết gì cả.”

“Tôi không tin.” Cú kích động này hơi nặng, Tần Luật lạnh lùng nhíu mày.

Lục Mặc Trầm trực tiếp tàn nhẫn, "Nói cho cậu biết chính là Vân Khanh, là cũng muốn lật ngược quyết định trước kia của cậu, cho rằng Vân Khanh không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không nên trêu chọc cô ấy rồi làm hại cô ấy. Ít nhất chứng minh, mặc dù về phương diện kia của đàn ông tôi hơi cầm thúc, nhưng đối với Vân Khanh, có nguyên nhân mới có kết quả. Sự thật này rất chấn động, nhưng tôi có thể chấp nhận nó thì tôi biết tôi sẽ không vô duyên vô cớ một mình cứng rắn với cô ấy.”

“Nhưng làm sao có thể?” Tần Luật nghiêm lại, trong mắt vẫn là kinh ngạc khó tin.

Quá loạn rồi, loạn thành như vậy rồi.

Lục Mặc Trầm cũng khó mà tưởng tượng được, lúc này tâm trạng của anh vẫn không thể bình tĩnh được.

Lục Mặc Trầm nhớ rằng trên đường từ sân bay trở về, A Quan dựa trên những thư mà mình điều tra và báo cáo với anh, nói rằng năm năm này, cuộc hôn nhân của Cố Trạm Vũ và Vân Khanh từ ngày kết hôn đến bây giờ vẫn không hạnh phúc.

Lý do sâu xa hơn là Cố Trạm Vũ ruồng ghét cơ thể không trong sạch của Vân Khanh, ghét Vân Khanh vì đã không giữ được sự trong trắng, lại còn nhấn mạnh rằng cô đã từng sinh con.

Nhưng ngày hôm đó, đêm đó ở khách sạn Tân Giang, rõ ràng Vân Khanh có lạc hồng.

Vậy thì, màn trinh có thể vá lại được, điều này Lục Mặc Trầm gần như có thể chắc chắn được.

Cố Trạm Vũ nói rằng Vân Khanh đã sinh con, điều này không khỏi khiến Lục Mặc Trầm thêm nghi ngờ.

Ngoài ra, có một vết sẹo ở bụng của cô..

Lục Mặc Trầm đợi Tần Luật bình tĩnh lại mới lấy điện thoại ra nói: "Hai tấm hình chụp vết sẹo ở bụng hôm đó gửi cho cậu, chính là trên bụng Vân Khanh."

Ánh mắt Tần Luật lại nhảy lên, là một người đàn ông có ý với Vân Khanh, khi gặp cô, Tần Luật cũng sẽ dùng ánh mắt của đàn ông để nhìn phụ nữ.

Nhưng anh ta thực sự không nhìn ra được, Vân Khanh giống như người đã từng sinh con.