Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 156: Một Nhà Bốn Người, Lão Lục Xấu Nhất

Tuy rằng, Vân Khanh cúi đầu, hai đứa nhóc này mặc rất dày.

Nhưng cũng không sợ bị lạc mất à? !

Được rồi... Cô lại nhìn thấy Bát ca, Bát ca ở đó, có muốn lạc cũng không được.

"..." Tóm lại, cô cứng họng, mà người đàn ông này từ đầu đến cuối cũng chỉ liếc nhìn một cái khi bọn họ ra khỏi thang máy, ánh mắt sâu xa, không nói gì.

Vân Khanh quản anh ta đang làm gì, nói chuyện đều như thối lắm.

Người đàn ông này có bao giờ để lời nói của cô vào mắt!

Da mặt dày cấp vũ trụ, còn ra vẻ tôi không ý kiến với chuyện của cô, tôi chỉ là một bóng ma tao nhã xuất hiện ở nơi này.

Không khí có chút kỳ quái, hai đứa nhỏ có lẽ cũng cảm thấy trong không khí lan tràn ý lạnh, cố gắng cười, "Cha, sao cha và Tiểu Vân Vân đều không nói gì vậy?"

Người đàn ông liếc tới một ánh mắt thật sâu.

Vân Khanh cúi đầu dùng vân tay mở cửa, bảo hai bánh bao nhỏ đi vào, đợi khi người đàn ông cũng định cất bước đi theo thì tay cô cầm lấy nắm cửa, nói với hai đứa nhóc, "Dì và cha con có chút thù, sau này chúng ta sẽ không nói chuyện với nhau nữa."

Cạch cạch, cánh cửa bị đóng cửa lại suýt chút nữa thì đập vào sống mũi.

Lục Mặc Trầm nghiến răng, đôi mắt lưu manh nheo lại, bị nhốt ở ngoài cửa, vẻ mặt ủ rũ xoa xoa sống mũi.

Bên trong cửa, túi sữa nhỏ cũng ngẩng đầu lên, "Tiểu Vân Vân, lão Lục lại làm gì chọc giận dì à?"

Vân Khanh tính nhân cơ hội này nói chuyện với bọn nhỏ, dù sao Vân Sương cũng là mẹ của bọn chúng, Lục Mặc Trầm lại chẳng ngó ngàng gì tới luân lý đạo đức, một mình cô không thể nào ngăn cản nổi, cứ để mặc cho bọn nhỏ tiếp xúc với cô thì sớm muộn gì cũng xảy ra một mớ hỗn độn lớn.

"Bé cưng, chuyện của người lớn bây giờ các con chưa hiểu nhiều, tóm lại, là dì làm sai, cha của các con cũng làm sai, bây giờ bọn dì phải sửa lại vấn đề này, trở lại đúng quỹ đạo. Vì vậy, dì xin lỗi, thật ra điều mà dì muốn nói cho các con là, sau này có lẽ chúng ta không dễ gặp nhau nữa."

"Tại sao thế?" Mười Ba đúng là mắt ngậm nước, lập tức lại bật khóc, cánh tay mũm mĩm níu lấy quần áo cô, "Tại sao dì và cha lại làm sai? Chuyện sai gì vậy!"

"..." Vấn đề này Vân Khanh trả lời thế nào đây, chỉ cần nhỡ tới là mặt nóng đến choáng váng, đầu ngón tay của cô co lại.

"Nhưng mà con thích dì mà, Tiểu Vân Vân, con thật lòng muốn kết hôn với dì! Con vô tội biết bao, tại sao cha làm sai mà con lại phải vác cái nồi* này chứ? Cái nồi này con mới không vác đâu!" Quả bóng nhỏ hết sức ủ rũ giậm chân, xoay người kiễng chân mở cửa nhà Vân Khanh, cánh cửa rầm một cái được mở ra, cậu lại chạy ra ngoài, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn ông cha của cậu, "Tiểu Vân Vân nói sau này không gặp lại chúng ta nữa, Lục Mặc Trầm, con muốn tiến hành một trận quyết đấu giữa hai người đàn ông với cha, cha dám bắt nạt người phụ nữ của con!"

*Vác nồi背锅 : Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại phải chịu trách nhiệm thay

Thân hình thon dài của người nào đó xoay người lại: "..."

Quả bóng nhỏ còn chưa kịp nhào tới, anh liền mặt nặng mày nhẹ túm cổ áo của thằng nhóc lên xách vào trong nhà, lại kéo người phụ nữ đang có chút lúng túng ra khỏi cửa.

Cửa lạch cạch đóng lại, hai túi sữa nhỏ ở bên trong, Vân Khanh bị anh đè lên trên cửa.

Hai đứa nhỏ ở bên trong mở cửa, cánh tay đặt bên cạnh cô dùng sức, hai đứa giãy dụa mãi mà không mở ra được.

Vân Khanh nghe thấy hai đứa lo lắng suông, lại thấy hơi thở ấm áp của người đàn ông trước mặt áp sát lại gần, cô tức giận ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì thì anh nặng nề nói, "Trẻ con mà thôi, sao em lại nói với bọn nó chuyện này làm gì."