Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 118: Lục Tiên Sinh Dịu Dàng Hỏi, Cô Đang Ở Đâu?

Cuối cùng Vân Khanh vẫn quyết định đi.

Địa điểm là một quán cà phê trong một con hẻm hẻo lánh ở khu văn hóa, căn phòng cuối cùng.

Khi Vân Khanh đến thì Bạch Vũ Linh đã ngồi chờ sẵn ở bên trong.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, cả hai đều im lặng không nói gì. Vẻ mặt của Bạch Vũ Linh thậm chí còn lãnh đạm hơn Vân Khanh, bà ta mỉm cười nói gì đó với nhân viên phục vụ, đợi người này đi rồi mới cười với Vân Khanh: "Tiểu Khanh, đến đây ngồi đi."

Vân Khanh đứng ở cửa chừng nửa phút, rốt cuộc cũng không thể nào học được kĩ năng diễn xuất của bà ta.

Năm năm không gặp, Bạch Vũ Linh hầu như không có bất kì thay đổi nào. Sắp năm mươi tuổi nhưng lại có làn da trắng như những phụ nữ tuổi ba mươi. Tóc vẫn đen nhánh, cũng không có nếp nhăn ở đuôi mắt. Nét quyến rũ của bà ta không thua bất kì một cô gái trẻ nào.

Đây là do chăm chỉ bảo dưỡng mới có thể duy trì được thế này?

Giống hệt như năm đó, Vân Khanh ghét nhất vẻ lả lướt quyến rũ này.

Thư sinh yêu mỹ nhân, năm đó chắc cha cô bị rơi vào như thế.

Đến tận khi cà phê được mang lên cũng không ai nói chuyện với nhau.

Cuối cùng, vẫn là Bạch Vũ Linh phá vỡ im lặng, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Mấy năm nay con sống thế nào?"

Vân Khanh ngồi thẳng lưng, trên mặt cũng mang theo nụ cười: "Chắc chắn là không tốt bằng các người. Sao thế? Vân Sương không đến nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của tôi à?"

"Tiểu Khanh, mẹ biết con rất oán hận mẹ vì mấy năm nay đã bỏ rơi con. Nhưng mẹ cũng có nỗi khổ riêng."

"Bà xứng đáng làm mẹ sao?" Giọng nói của Vân Khanh rất nhẹ nhàng, nhưng ý cười lại càng ngày càng lạnh: "Nhẫn tâm bỏ rơi con của mình không quan tâm, bà có cảm thấy áy náy không? Lúc bà rời đi, Vân Dật mới được bao nhiêu tuổi? Nó không phải con ruột của bà à? Bạch Vũ Linh, trên đời chắc chỉ có một người mẹ như bà, chứ không bao giờ có người thứ hai!"

Đôi lông mày lá liễu của Bạch Vũ Linh hơi nhíu lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ: "Thế nên mấy năm nay mẹ đều cho Tiểu Dật tiền. Đứa trẻ này rất có tiền đồ, mẹ biết nó có thể tự lo cho mình."

"Bà nghĩ nó cần mấy đồng tiền dơ bẩn của bà à? Thằng bé sợ bẩn, không dám dùng!"

Vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Vũ Linh cuối cùng cũng hơi biến sắc: "Con nói thế có ý gì?"

Vân Khanh không có ý gì, mẹ mình lớn lên nhìn dịu dàng đa tình như thế, lại còn biết ăn mặc, trang điểm xinh đẹp. Cả ngày không ở nhà, không biết đang bận chuyện gì, hồi bé cô đã được nghe không ít chuyện.

Nhưng cha cô lại là một người trung thực và hiền hậu, ông tin tưởng Bạch Vũ Linh, cho dù ai nói gì thì ông cũng không tin. Nhưng không có lửa thì làm sao có khói?

Nhưng mà... Vân Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hờ hững và sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Vũ Linh.

Bạch Vũ Linh dường như biết cô đang nghĩ đến điều gì, biểu cảm khẽ thay đổi, thở dài: "Tại sao lúc đó mẹ lại mang theo Vân Sương rời đi? Còn không phải là để cho con và Cố Trạm Vũ có thể kết hôn với nhau sao? Mẹ của cậu ta như một người điên, lúc nào cũng nghĩ mẹ và cha cậu ta có cái gì đó. Mẹ biết nếu như mẹ không đi thì cuộc hôn nhân của con sẽ gặp khó khăn, thế nên mẹ đã chọn hi sinh lớn như vậy."