Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi

Chương 107: Thì Ra Con Đã Kết Hôn Rồi

Ngoài cửa, Ôn Đường ngẩng đầu nhìn con trai mình.

Thoạt nhìn có vẻ như tâm trạng đang rất tồi tệ.

Ôn Đường thở dài: "Mẹ là người của thế hệ trước, có lẽ cách mẹ làm khiến con không vui, nhưng về tình về lý thì con không thể nào bạc đãi người ta được. Nếu con đã kết hôn với cô ấy thì làm sao có thể coi như chuyện chưa xảy ra được? Con cũng quá hống hách, dù sao cô ấy cũng là người Lục gia, không thể không cho người ta một danh phận được."

"Con trai, chúng ta nhất định không được để người khác nắm được nhược điểm, nhất là một đại gia tộc như Lục gia. Hơn nữa, mẹ cũng là một người mẹ, mẹ hiểu tâm trạng của cha mẹ cô ấy. Làm gì có ai có thể nhìn con mình bị thiệt thòi như thế cơ chứ. Mẹ cảm thấy cô gái này cư xử cũng không đến nỗi, lại còn sinh cho con hai đứa con, thế mà vẫn còn sợ con..."

"Mẹ, mọi chuyện không đơn giản như mẹ nghĩ đâu." Lục Mặc Trầm giải thích.

"Vậy con nói cho mẹ đi, chuyện này phức tạp như thế nào?"

Lục Mặc Trầm im lặng không nói gì: "Con tự có sắp xếp."

Ôn Đường thở dài: "Con đã quen lạnh lùng và tàn nhẫn, nếu như mẹ đã gặp được cô ấy thì chắc trong lòng cô ấy cũng đã tìm cách. Mẹ không thể giả vờ câm điếc được, như thế không tốt cho quan hệ gia đình. Cô ấy đã nhẫn nhịn năm năm, bây giờ nếu như mẹ vẫn làm như không phát hiện, không thừa nhận cô ấy, con không sợ cha mẹ vợ con sẽ làm ầm lên à?"

Lục Mặc Trầm mím môi, lạnh lùng khinh thường.

Ôn Đường đấm con trai một cái: "Con lúc nào cũng thế. Không được, mẹ phải nghĩa cách, mọi chuyện đã đến bước này rồi, mẹ phải gọi điện thoại cho cha con."

"Con sẽ tự xử lý."

"Con xử lý? Con xử lý bằng cách lạnh lùng với người ta?" Ôn Đường trầm ngâm, biết mình không thể lay động con trai nên chỉ có thể quay đầu nhìn trợ lý của anh: "Cậu tên là A Quan đúng không? Cho tôi mượn điện thoại một chút, gọi cho lão Lục..."

"Mẹ, mẹ định nói chuyện với ông ấy?"

Ôn Đường giật mình, ánh mắt buồn bã lãnh đạm. Từ sau khi tỉnh lại, bà đã cắt đứt liên lạc, không hỏi chuyện gì về Lục gia, người kia gửi giỏ trái cây đến bà cũng không nhận.

Nhưng mà con trai là con chung.

Đối với một gia tộc lớn như Lục gia, một chuyện nếu không xử lý tốt thì sẽ có rất nhiều lời đồn đại.

"Gọi đi."

A Quan nhìn về phía chủ tịch nhà mình, thấy anh không nói gì thì mới dám bấm số.

Điện thoại được quản gia nghe máy, nghe thấy giọng lão phu nhân thì nhanh chóng chạy đến phòng đánh cờ dưới lầu, trầm ngâm một lúc rồi hạ giọng: "Tư lệnh, là phu nhân, phu nhân gọi điện thoại đến..."

Lục lão gia đang cầm quân cờ trong tay, nghe thế thì đặt lại vào bàn cờ.

Lục Nhu Hi ngồi đối diện ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt khác thường của ông thì khẽ gọi: "Cha?"

Lục lão gia ngẩn ngơ, ánh mắt như có gì đó lóe lên, đứng dậy. Lục Nhu Hi cau mày: "Cha, con đang nói với cha về chuyện của Trạm Vũ mà..."

"Nhu Hi, con chờ một chút."" Ông cụ nhanh chóng bước ra ngoài, quản gia đỡ đằng sau, ông đi lên lầu, càng đi càng nhanh. Quản gia nhìn thấy ông nắm chặt quải trượng thì nhịn không được thấp giọng nói một câu: "Mười năm qua, đây là lần đầu tiên phu nhân chủ động gọi điện thoại tìm ngài."

Lục lão gia tháo kính xuống, gật đầu: "Đúng vậy."

"Có nói là chuyện gì không?"