Trở Về Năm Tháng Bố Tôi Là Hotboy

Chương 45

Thẩm Quát bưng cháo nóng hổi tới, Lục Yên chống cơ thể lên, ngồi xuống mặt thảm bên bàn trà.

“Thật là đói!” Cô đưa tay nhận chén cháo.

Thẩm Quát đẩy tay cô ra, nói: “Nguội một chút rồi ăn.”

Thế là Lục Yên ôm đầu gối ngồi bên bàn, nhẫn nại chờ chén cháo rau quả nóng hổi kia nguội đi.

Thẩm Quát thấy trong mắt cô đều sắp lấp lánh ánh sao rồi, thật sự là đói gần chết, lặng yên chốc lát, anh kéo chén cháo qua, khuấy đều cái muỗng nhỏ, nhẹ nhàng thổi, để cháo nhanh chóng nguội đi.

Lục Yên ngồi xổm bên cạnh anh, không ngừng thúc giục hỏi: “Được chưa… được chưa được chưa.”

Thẩm Quát không nói liếc nhìn cô một cái, giọng nói lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”

Cô gái nhỏ tủi thân nói: “Làm gì mắng em.”

“Cảm thấy không thoải mái, vì sao không lập tức gọi điện cho anh.”

“Em nghĩ, ngủ một lát là được rồi.”

Thẩm Quát thu ánh mắt, nhìn dáng vẻ mệt mỏi không phấn chấn này của cô, nhếch miệng, im lặng không lên tiếng tiếp tục khuấy cháo nóng.

Cảm xúc của anh cũng không lộ ra bên ngoài, nhưng Lục Yên có thể cảm nhận được tình cảm mềm mại tha thiết của anh qua động tác quan tâm của anh.

Người đàn ông như vậy đều sẽ cho người khác một loại vững vàng và an tâm không tên.

“Được rồi, có thể ăn rồi.” Thẩm Quát đưa cháo tới trước mặt cô.

Lục Yên cười xảo quyệt, cố ý nói: “Tay không có tí sức lực nào, anh đút cho em đi.”

Thẩm Quát biết cô nhóc cố ý làm nũng ăn vạ, lạnh lùng nói: “Nằm mơ.”

Lục Yên bĩu môi, tự mình cầm thìa lên.

Thật ra có đôi lúc vẫn có thể cảm nhận được thời đại khác biệt.

Con trai ở thời đại của Thẩm Quát và Lục Yên khác biệt rất lớn, trên người anh có phẩm chất cứng cỏi của thế hệ cha chú, chưa từng trải qua việc thông tin xâm chiếm của thời đại Internet đa dạng, tâm tư càng thêm đơn giản.

Nhất là phương diện tình cảm, anh thậm chí không biết lấy lòng con gái như thế nào, rất nhiều cảm xúc đều là ấp ủ trong lòng.

Dù sao thì thời đại đó, trao đổi cơ bản của nam nữ yêu đương thậm chí còn dựa vào viết thư tình để duy trì, không có quá nhiều yếu tố dính dính ngấy ngấy*, càng sẽ không nói lời tâm tình sến súa gì.

(*: Ý chỉ hai người yêu nhau dính lấy nhau.)

Nhưng chính bởi vì như thế, sự dịu dàng thỉnh thoảng mới càng lộ ra sự quý trọng.

Lục Yên dùng thìa đảo lấy cháo, cháo rau quả sền sệt bị cô làm cho càng ngày càng loãng, ngón trỏ của Thẩm Quát chụp lại, gõ bàn một cái: “Tập trung ăn.”

“Hứ!” Cô nhóc để thìa xuống, bưng chén chảo nhỏ lên húp một ngụm: “A!”

Bị bỏng môi rồi.

Thẩm Quát có chút không biết làm sao, nhận lấy thìa trong tay cô, múc cháo trắng lên để nguội vài giây, đút tới bên miệng cô ----

“Há miệng.”

Lục Yên ngoan ngoãn há miệng, ăn cháo mà anh đút tới.

Cứ như vậy từng muỗng từng muỗng, cháo trong chén cũng thấy đáy rồi, Lục Yên không cảm thấy chướng bụng chút nào, có lẽ toàn bộ lực chú ý của cô đều ở trước mặt chàng trai mặt này.

Cô dựa sau đầu lên cánh tay anh, cười nói: “Có một vài người, ngoài miệng nói không muốn, cơ thể rất thành thật…”

Thẩm Quát đứng dậy thu dọn chén bát, không hề khách khí mà để cô dựa vào khoảng không.

“Không có lần sau.”

“Thật là ngon!”

Lúc Thẩm Quát đứng dậy, khóe miệng nhếch lên.

Sau khi rửa chén, sắc trời cũng dần dần tối, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo hoa lốp bốp, rất náo nhiệt.

Thẩm Quát từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy cô nhóc mặc áo ngủ bằng bông lông xù màu trắng gạo ngồi trên ghế sô pha, tóc đen dày càng để lộ làn da trắng nõn trơn bóng của cô, dáng vẻ thật sự là cực kỳ ngoan ngoãn.

Ánh mắt anh không dám ở trên người cô quá lâu, vội vàng dời đi, đánh giá phòng khách trang trí toàn bằng gỗ này, tùy ý trò chuyện: “Nhà bọn em rất lớn.”

“Đúng vậy, em không thích ở nhà lớn như thế, trước kia lúc chỉ có em và bố em thì một hai phòng đã dư xài rồi, còn rất….”

Lục Yên nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại.

Thẩm Quát dường như đang chờ lời kế tiếp của cô, lại không có câu sau, anh nhìn về phía cô: “Còn rất cái gì?”

“Không, không có gì.”

Lục Yên biết mình nói lỡ miệng, nhìn trái nhìn phải mà nói với anh: “Anh qua đây ngồi đi, đừng đứng nữa.”

Anh đi đến một chỗ khác của sô pha ngồi xuống, quan sát màn đêm ngoài cửa sổ, hững hờ hỏi: “Đêm nay người nhà không về?”

“Ừm, thăm người thân, chắc là phải chờ tới sáng mai rồi.”

“Lục Yên, bệnh của em khỏi từ lúc nào?”

“Bệnh gì?”

Thẩm Quát nhìn về phía cô: “Anh nhớ trước kia rất nhiều người đều biết, con gái nhỏ nhà Lục gia bị bệnh, nhưng bây giờ em rất bình thường.”

Trong lòng Lục Yên hoảng hốt, ánh mắt lóe lên, rõ ràng có chút bối rối ----

“Em… cứ như vậy mà khỏi.”

Vẻ mặt biến hóa nhỏ xíu của cô không qua được Thẩm Quát, chuyện này dường như cũng chứng thực lời của Diệp Già Kỳ, cô nhóc có bí mật, mà còn cố ý giấu giếm anh.

Thẩm Quát nhìn cô chằm chằm: “Thật sao?”

Trái tim Lục Yên căng thẳng như dây cung căng đến cực hạn, cũng trong chớp mắt sắp không chịu nổi mà đứt mất ấy, đèn trần trong nhà lấp lóe, "phụt" một tiếng, tắt mất.

Cả phòng lâm vào bóng tối tĩnh lặng.

Bị cúp điện?

Thẩm Quát đi đến bên cửa sổ quan sát bên ngoài, không ít người từ trong nhà đi ra hỏi thăm tình hình hàng xóm.

“Chắc là không phải đứt cầu dao.” Anh nói: “Mọi người đều bị cúp điện rồi.”

Trong bóng tối, Lục Yên lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Khí chất của người đàn ông này quá mạnh, rất khó có ai có thể duy trì được bình tĩnh dưới ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm của anh.

Lục Yên cảm thấy mình còn bị nhìn vài giây đồng hồ nữa, bí mật sẽ không có chỗ ẩn trốn.

Mà bí mật này, đối với bất kỳ ai cô đều có thể nói, nhưng lại không thể để cho Thẩm Quát biết được.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho anh biết.

Thẩm Quát không cần nhìn cũng biết cô nhóc căng thẳng, sự lo lắng lởn vởn trong không chí chạm vào một cái là nổ.

Bây giờ cô không nói đương nhiên có lý do của cô, Thẩm Quát cũng không ép cô.

Từ trước đến nay anh vẫn luôn là một người đàn ông hiểu được tiến lùi có chừng có mực.

Cho nên anh không dây dưa về đề tài này nữa, anh đi tới, đứng trước sô pha, nói: “Khu dân cư dùng điện, có lẽ sẽ không mất điện quá lâu.”

“Vậy lỡ như vẫn luôn không có điện thì làm sao bây giờ.”

“Vậy thì đi ngủ.”

“… Em không ngủ được.”

“Lá gan nhỏ như vậy?”

“Đúng thế.”

Có lẽ bởi vì không có mẹ, Lục Yên trời sinh nhát gan, trước kia khi còn nhỏ mặc dù công việc của Lục Trăn có bận hơn đi nữa thì mỗi buổi tối đều nhất định phải về nhà ở bên cạnh con gái.

Bây giờ lá gan hơi lớn hơn, mở đèn lên có thể ngủ ở nhà một mình, nhưng bị cúp điện thì không được, kiên quyết không được, lỡ như trong bóng tối có cái gì đó, cô còn không thể bật đèn…

Nghĩ lại đều run rẩy.

Thẩm Quát nói đùa: “Cho nên em muốn anh ở lại?”

“Em không có nói như vậy!”

“Được, vậy bái bai.”

“Bái bai thì bái bai.”

Thẩm Quát đứng dậy muốn đi, Lục Yên cuối cùng vẫn là nói một đằng làm một nẻo mà giữ chặt góc áo anh, nhẹ nhàng kéo một cái.

“Anh… vẫn là chờ có điện rồi đi.”

Cô đều muốn khóc rồi.

Lúc đầu Thẩm Quát cũng chỉ là trêu chọc cô, làm dịu bầu không khí căng thẳng vừa rồi, cho nên anh không hề rời đi, một lần nữa ngồi trên ghế sô pha.

Lục Yên theo bản năng tới gần Thẩm Quát, ngồi bên cạnh anh. Có lẽ là tác dụng tâm lý, Lục Yên cảm thấy xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở vững vàng mà chậm rãi của anh.

“Kỳ lạ, sao lại mất điện chứ.”

Thiếu niên không trả lời, giống như đang suy tư điều gì đó, Lục Yên tự mình nói chuyện, không làm phiền anh.

Không nghĩ đến mấy phút sau, bàn tay nóng bỏng của Thẩm Quát bỗng nhiên đặt lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng bao phủ.

Cả người Lục Yên giật mình một cái, bỗng nhiên nhìn về phía anh.

Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đường nét cơ thể cao lớn thẳng tắp của anh, không thấy rõ mặt của anh, càng không thấy rõ ánh mắt anh.

Lòng bàn tay anh thô ráp mà rắn chắc, dường như dùng lực nắm thật chặt mu bàn tay của cô.

Lục Yên cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình -----

Thịch thịch, thịch thịch thịch thịch thịch!

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không hề nói chuyện, tay lại chặt chẽ nắm lấy nhau. Bầu không khí xung quanh tĩnh lặng theo hai người, trở nên càng ngày càng mờ ám.

Nắm… nắm tay sao?

Trong khoảng thời gian hai người ở chung này, Thẩm Quát vẫn luôn ở trạng thái tương đối kiềm chế.

Đa số thời điểm đều là Lục Yên trêu chọc lung tung, hơn nữa là trêu chọc xong rồi bỏ chạy.

Anh bỗng nhiên như vậy…

Lục Yên lòng dạ rối bời, mặt cũng đỏ đến tận cổ.

Trong bóng tối, Thẩm Quát vẫn luôn cầm tay cô không buông ra.

Tay Lục Yên cũng nắm chặt, hồi hộp đến mức tim đều sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi.

Cô sợ anh sẽ có động tác tiếp theo.

Bởi vì loại thời điểm này… cô thật sự là đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

May mà Thẩm Quát không làm gì cả. Hai phút sau, đèn bỗng nhiên sáng lên, anh lập tức buông cô ra, giống như tất cả chuyện rồi đều chưa xảy ra.

Anh đứng dậy nói: “Có điện rồi, anh phải về rồi.”

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

Lục Yên không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Thiếu niên nhanh chóng đi tới cửa, lại cứng nhắc đi ngược lại: “Chưa lấy chìa khóa.”

Anh nhặt chìa khóa bỏ quên trên bàn lên, bước nhanh rời đi.

Lúc này Lục Yên mới chú ý tới, gương mặt anh dường như có chút phiếm hồng.

Thẩm Quát thế mà… đỏ mặt rồi!

Người đàn ông như anh thế mà cũng sẽ thẹn thùng hồi hộp.

Nhưng mà, anh vừa căng thẳng như vậy, Lục Yên hoàn toàn không căng thẳng nữa.

Nếu như lúc này có máy ảnh, cô nhất định sẽ chụp lại dáng vẻ đỏ mặt này của anh, đưa cho “Thẩm gia” lạnh lùng thận trọng, ăn nói có ý tứ của hai mươi năm sau xem.

Đây là tình cảnh gì vậy.

“Về nhà cẩn thận.”

“Ừm.”

Anh chạy trối chết, Lục Yên bật cười, không khỏi cảm thấy Thẩm Quát thẹn thùng… có chút đáng yêu.

*

Bắt đầu học kỳ mới, năm lớp 12 của Thẩm Quát và Lục Trăn bước vào giai đoạn ôn tập chuẩn bị thi cử căng thẳng.

Lục Trăn thứ nhất vì đạt được sự công nhận của Lục Giản, thứ hai là muốn biến mình trở nên ưu tú hơn, để Giản Dao có thể nhìn thấy.

Bởi vậy, anh ta chỉnh đốn lại tinh thần, bắt đầu chạy nước rút vào giai đoạn cuối cùng.

Mà Thẩm Quát cũng đặt toàn bộ tinh thần vào chuyện học tập.

Lục Yên biết, anh có thể thông minh nhưng tuyệt đối không phải là người "tùy tiện học một chút cũng có thể thi điểm tối đa" như các bạn học nghĩ, tất cả thành tích của anh đều đến từ sự cố gắng và dốc sức của anh.

Bởi vậy Lục Yên cũng tự giác làm một người bạn gái hiểu chuyện, không đi quấy rầy việc học tập của Thẩm Quát.

Cuộc sống yên ả như nước bị phá vỡ vào một buổi chiều ánh nắng tươi sáng cuối tháng ba.

Thi Nhã gọi mấy cô gái, chặn Lục Yên ở cửa sau vườn hoa nhỏ hoang vu ít ai lui tới.

Đã một khoảng thời gian rất dài Lục Yên không nhìn thấy Thi Nhã rồi.

Từ sau khi rời khỏi Lục trạch, không có ai quản thúc Thi Nhã, phong cách đường đi của cô ta cũng thay đổi, bắt đầu phát triển theo hướng "chị đại xã hội", ăn mặc "không hạn chế một kiểu", rất có cá tính, tóc thẳng màu vàng, còn đeo bông tai.

Sự thay đổi của cô ta, Lục Yên đã sớm nghe nói, nghe nói bạn trai Ngô Thiên Hàn của cô ta chính là một tên dáng vẻ lưu manh, trong nhà có tiền có thế, trong trường lúc nào cũng bắt nạt bạn học.

Thi Nhã đi theo chàng trai như vậy đương nhiên cũng khó tránh khỏi "mưa dầm thấm đất".

Trước kia cô ta ăn nhờ ở đậu, luôn luôn sợ hãi bị người ta khinh thường, tâm tư rất nhạy cảm cũng rất yếu đuối, bây giờ không giống như xưa, bây giờ cô ta có Ngô Thiên Hàn làm chỗ dựa và nương tựa, dần dần bắt đầu trở nên ngang ngược càn rỡ, dường như muốn phát tiết toàn bộ sự khó chịu trước kia ra ngoài.

Cô ta phách lối đứng trước mặt Lục Yên, đồng thời mấy "em gái lưu manh" ăn mặc khác người bên cạnh cô ta rất không khách khí mà cản đường đi của Lục Yên.

Lục Yên nhạy bén phát hiện ra ý thù địch rục rịch muốn "gây sự" trong ánh mắt bọn họ.

“Chị, đã lâu không gặp.” Thi Nhã huýt sáo, cười chào hỏi với cô, bình tĩnh lại ung dung.

Lục Yên nói thẳng: “Nếu đã rời khỏi Lục gia thì cũng không cần kêu chị em lung tung nữa nhỉ.”

Nói cho cùng, hai người cũng không có quan hệ gì.

Thi Nhã cũng lười ôn lại chuyện cũ với Lục Yên, hỏi thẳng Lục Yên: “Là cô mách lẻo với mẹ tôi, nói ra chuyện của tôi và Ngô Thiên Hàn đúng không?”

“Tôi không có rảnh để đi mách lẻo với mẹ cô.”

Lục Yên hững hờ nói: “Là mục tiêu của mẹ cô luôn nhằm vào Lục Trăn, tôi khiến bà ta phân tâm một chút thôi.”

Dù sao thì Thi Nhã bị Thi Thuyết Nhàn hung hăng dạy dỗ một trận, nói cô ta bây giờ không có một chút phong thái thục nữ nào, sau này làm sao gả vào nhà quyền quý, làm sao để tóm được trái tim đàn ông, những thiếu gia gia đình giàu có kia cũng sẽ không thích dáng vẻ như hiện tại của cô ta…

Làm cho Thi Nhã rất mất mặt.

Trong bụng cô ta chứa một cơn giận, hôm nay liền tính toán tổng nợ với Lục Yên.

Cô ta dùng ánh mắt hướng về phía mấy em gái lưu manh bên cạnh cô ta, bọn họ hiểu ý, sải bước đi về phía Lục Yên.

Lục Yên đề phòng lùi về sau mấy bước, vẫn bị bọn họ lôi kéo tay.

“Làm gì vậy, buông tay!”

Bọn họ cũng không làm gì cô, chỉ là khống chế hai cánh tay.

Thi Nhã đi đến trước mặt Lục Yên, cười lạnh vỗ vỗ mặt cô, nói: “Không phải cô rất được sao, trong nhà không phải luôn ỷ vào mình là con gái Lục gia mà làm khó dễ tôi sao.”

Lục Yên cắn răng nói: “Không phải tôi muốn làm khó dễ cô, là mẹ cô làm việc quá tuyệt tình, không cho Lục Trăn lối thoát, là mấy người không thấy rõ vị trí của mình, tham vọng quá đáng những thứ không thuộc về mấy người.”

Khóe mắt Thi Nhã run rẩy: “Mẹ tôi nói, chỉ cần có thể dựa vào hai tay cướp được thì đó chính là thứ thuộc về tôi!”

“Cướp?”

Khóe miệng Lục Yên rộ lên một vệt cười châm chọc: “Không phải còn muốn làm thục nữ sao, chiếm đồ giành được làm của riêng, đây không phải là thục nữ, là giặc cỏ giặc cướp.”

“Cô…”

Thi Nhã nói không lại Lục Yên, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, vung tay lên muốn cho cô một bạt tai.

Hai mắt Lục Yên nhắm nghiền.

Nhưng mà cái tát này chưa rơi xuống, mấy giây sau, cô mở mắt ra, nhìn thấy Giản Dao siết chặt cổ tay Thi Nhã, ném cô ta tới bụi cỏ bên cạnh.

Thi Nhã bị lực tay của cô ấy làm lảo đảo một cái, suýt nữa thì té ngã, cô ta tức giận khó nén, nhìn về phía Giản Dao: “Cô… xen vào việc của người khác làm gì.”

Giản Dao trầm mặt nói: “Cuộc đời tôi hận nhất là nữ sinh tát nữ sinh, chuyện này tương đối độc ác.”

Thi Nhã tức giận không nói.

Giản Dao đi đến bên cạnh Lục Yên, dùng ánh mắt lạnh băng quét qua bọn họ một cái, nói: “Buông cô ấy ra.”

Mấy em gái lưu manh đều biết Giản Dao, danh tiếng “Giản gia” của cô ấy cũng khá có sức nặng trong đám nữ sinh, bọn họ thật sự không dám chọc giận cô ấy nên buông Lục Yên ra.

Lục Yên lập tức trốn đến phía sau mẹ ruột của cô.

Giản Dao tiện tay nắm cổ áo của một nữ sinh lên, nặng nề ném cô ta về phía Thi Nhã, giọng nói lạnh lùng: “Lục Yên là bạn của tôi, cô động vào đầu ngón tay cô ấy, tôi sẽ bẻ gãy mười đầu ngón tay của cô, không tin thì có thể thử một chút.”

Nhóm em gái lưu manh đương nhiên biết, Giản Dao tuyệt đối không phải là người dễ chọc, cô ấy nói được làm được, lúc học lớp 10 vừa mới vào trường đã ném một bạn học nam nói lời lưu manh với cô ấy vào trong hồ nước, bạn học nam kia không biết bơi, suýt nữa thì chết người.

Sau đó phụ huynh của bạn học nam làm loạn đến trường học muốn Giản Dao nhận lỗi, nếu không sẽ vận dụng "quan hệ" trong nhà để cô ấy nghỉ học.

Giản Dao chẳng những không xin lỗi mà còn vạch trần chuyện này đến chỗ truyền thông, sự việc ồn ào rất lớn, thậm chí còn đăng báo, ầm ĩ cái gọi là "quan hệ" trong nhà bạn học kia đến rớt đài.

Từ đó về sau, trong trường không có ai dám đối đầu trực tiếp với Giản Dao nữa.

Lúc đầu Thi Nhã không muốn cứ như vậy mà từ bỏ, nhưng các chị gái xung quanh đều kinh sợ, một mình cô ta cũng không giải quyết được tình cảnh trước mắt, sau khi chỉ có thể ngoan ngoãn để lại vài câu thì căm giận rời đi.

Lục Yên cuối cùng cũng thả lỏng, che lấy ngực, thở ra một hơi: “Nguy hiểm thật, suýt chút nữa tiêu trong tay cô ta rồi…”

Nếu như không có mẹ chạy tới kịp thời, hôm nay cô chắc chắn sẽ bị Thi Nhã "bạo lực trường học" một trận.

Thi Nhã đối với cô là hận đến khảm vào xương tủy, hôm nay tuyệt đối là một phen chiêu đãi gấp đôi "món ăn xa hoa" để hủy hoại cơ thể cộng với tinh thần của cô.

Giản Dao hỏi Lục Yên: “Sao em lại trêu chọc vào cô gái như vậy?”

Lục Yên bất đắc dĩ xoa xoa khóe mắt: “Đừng nói nữa, đều là một đống chuyện xấu trong nhà.”

Giản Dao thấy cô không nói thì cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa.

“Mẹ… không phải, Giản Dao, cảm ơn chị, ôi, em mời chị uống chút gì đó đi.”

Giản Dao cười nói: “Chuyện bao lớn chứ, chị cũng đúng lúc đi ngang qua mà thôi, dễ như ăn cháo, nhưng mà chúng ta cũng rất lâu không gặp rồi, ngồi xuống tâm sự, chị mời em uống nước trái cây.”

Lục Yên cũng không từ chối, cùng Giản Dao đi ra khỏi cổng trường, đi đến cửa hàng nước trái cây bên đường.

Lần trước hoàn cảnh ở quán bar ầm ĩ, hai người không thể tán gẫu, lần này ngồi xuống, hai người đều dự định cố gắng hiểu rõ đối phương.

Lục Nhiên đương nhiên là ôm mục đích muốn hiểu rõ hơn mẹ rốt cuộc là người như thế nào nên mới tới.

Mà Giản Dao quả thật lại không biết vì sao đối với Lục Yên vừa gặp mà như đã quen, vô cùng thích… thật giống như đời trước đã quen biết nhau.

Từ trong lời giảng giải của cô ấy, Lục Yên biết được, năm nay Giản Dao lớp 11, là bạn cùng tuổi với Lục Yên. Bắt đầu từ đầu năm lớp 12, cô ấy liền cùng đám Kiều Nam tổ chức và thành lập một ban nhạc, trong khi theo đuổi ước mơ cũng có thể kiếm thêm một chút thu nhập.

“Chị muốn làm ngôi sao sao?” Lục Yên hỏi cô ấy.

Giản Dao cắn ống hút, cười nói: “Đứa trẻ nào chơi nhạc lại không muốn đứng trên sân khấu ánh sáng rực rỡ, khiến cho cả nước thậm chí là cả thế giới... đều hét lên vì mình, khiến cho tất cả mọi người đều hát bài hát của mình, khiến cho buổi hòa nhạc biến thành hát hợp xướng toàn sân khấu.

Trong nháy mắt cô ấy đốt cháy trái tim vốn dĩ tĩnh lặng của Lục Yên, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng, lôi kéo tay Giản Dao, chộn rộn rục rịch.

“Em… em cũng muốn hát, em cũng muốn để cho nhiều người nghe thấy giọng hát của em, em cũng muốn bắt đầu biểu diễn!”

“Vậy được!” Giản Dao phấn chấn nói: “Em gia nhập với tụi chị, cùng nhau chơi đùa.”

Đối với việc này, hai người gần như là ăn nhịp với nhau.

Ở kiếp trước giấc cơ của cô đã bị Lục Trăn dập tắt từ trong trứng nước, mà bây giờ, gặp được mẹ, có thể đi theo mẹ cùng nhau chơi nhạc, đối với cô mà nói thật sự là một chuyện hạnh phúc.

“Đúng rồi, em biết đánh dương cầm không?” Giảng Dao hỏi cô.

“Biết nhé, ở kiếp trước em… không phải, em học dương cầm từ nhỏ rồi.”

Giản Dao lập tức nắm lấy tay cô: “Vậy thì quá tốt rồi! Tháng sau là kỷ niệm ngày thành lập trường, bên ban văn nghệ có tranh tài ca hát, tụi chị thiếu một người biết đánh đàn dương cầm, em có muốn gia nhập với tụi chị không?”

“Được chứ.”

“Vậy thì quyết định rồi.”

Lục Yên chợt nhớ tới cái gì đó, hỏi Giản Dao: “Nhưng mà em nhớ hát cho lễ kỷ niệm thành lập trường, là Thư Mộng Phi.”

“Đánh đàn dương cầm à?”

Giản Dao xua xua tay, trên mặt biểu hiện một chút chán ghét: “Cô ta lừa gạt giáo viên ban văn nghệ nói mình biết đánh dương cầm, thật ra vốn dĩ không biết, đều là bây giờ đang học, ấp a ấp úng, căn bản không lên được sân khấu, còn nói sau khi cô ta lên sân khấu, đến lúc đó để giáo viên mở nhạc phối. Chị cũng bó tay rồi, mở nhạc phối thì còn cần cô ta làm gì.”

Khóe miệng Lục Yên giật một cái: “Không biết đàn còn khăng khăng muốn lên sân khấu, thật là có dũng khí.”

Giản Dao nhún nhún vai: “Không hiểu cô ta suy nghĩ gì, có thể chính là cảm thấy đánh đàn dường cầm rất ngầu nhỉ.”

Lục Yên phát hiện ra mẹ của cô thật sự là một cô gái kiên cường.

Thư Mộng Phi khăng khăng lên sân khấu đánh dương cầm đương nhiên không phải bởi vì ngầu. Có lẽ vẫn là muốn khoe khoang trước mặt người khác, thành toàn cho tên tuổi "tài nữ" vừa có đạo đức vừa có tài nghệ của cô ta.

“Được, mẹ, mẹ nói với giáo viên ban văn nghệ, con có thể lên sân khấu.”

Khóe mắt Giản Dao tràn đầy ý cười: “Vậy cứ quyết định như thế!”

“Ừm.”

Giản Dao nắm ống hút, khuấy khuấy nước trái cây, đột nhiên hỏi: “Ôi, vừa rồi em gọi chị là mẹ?”

“Phụt!” Lục Yên phun ngụm nước trái cây ra ngoài, bắn lên mặt Giản Dao.

Giản Dao: …

“Xin lỗi chị xin lỗi chị!” Lục Yên vội vàng rút khăn tay lau mặt cho cô ấy: “Em… chị ơi em sai rồi.”

Giản Dao cũng không để ý chuyện này, cười nói: “Ha ha, nếu đã gọi là mẹ rồi thì mẹ cũng không thể trách con đúng không.”

Lục Yên chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía cô ấy.

Giản Dao sờ sờ trán cô, cố ý nói đùa gọi: “Con gái ngoan?”

“Này…?”