Đột nhiên Dư Hân cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, khẽ đưa tay lên day day vùng thái dương, ngay cả đứng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng vững, cả người lảo đảo suýt té.
"Dư Hân, cô sao vậy?" Minh Hiển đỡ lấy Dư Hân, đôi lông mày nhíu chặt lại: "Này, Dư Hân! Dư Hân?" Dư Hân như bị ngất xỉu, hai mắt nhắm chặt lại, dù hắn có gọi như thế nào cô cũng chẳng tỉnh dậy. Đáy lòng Minh Hiển nóng như lửa đốt, vội vàng đưa Dư Hân đến bệnh viện.
Như Gia và Giãng Viên lo lắng cho cô bạn của mình cũng chẳng kém, liền chạy đuổi theo Minh Hiển.
"Khương Nhược, mau đi thôi." Cẩm Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sao tự dưng một người đang tươi cười khỏe mạnh đột nhiên lăn ra ngất xỉu? Nhưng khi thấy mọi người gấp gáp như vậy cũng không kìm được mà nóng lòng, ấy vậy mà tên Khương Nhược kia lại...
"Phiền phức thật." Khương Nhược vò đầu bứt tai, nhấc chân cùng Cẩm Nhi đi theo mấy người kia.
***
"Du thiếu gia, cảm phiền cậu có thể ra ngoài một lát được không? À, cả hai người này nữa." Bà ngoại chỉ vào Cẩm Nhi và Khương Nhược.
Minh Hiển siết chặt lấy tay Dư Hân, mấy giây sau mới trả lời: "Vâng." Đoạn, liền đứng lên. Trước khi ra khỏi phòng bệnh còn không quên ngoái đầu lại nhìn Dư Hân một cái.
Cẩm Nhi nhún vai cười tinh nghịch với Khương Nhược, thấy Minh Hiển đi, hai người cũng liền cúi chào bà ngoại rồi mới rời khỏi.
Dư Hân nằm trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao, hai mắt nhắm nghiền lại, đôi môi tái nhợt, cả người giống như không còn sức sống.
Lãng Dư Dương cốc đầu em gái mình, nhăn mặt nói: "Đừng giả bộ nữa. Dậy đi."
Dư Hân trừng mắt: "Em sốt là thật. Dù sao cũng là người bệnh, vậy mà anh lại đánh em như vậy à?"
Dư Dương đột nhiên đen mặt lại.
Dư Hân khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cười xuề xòa: "Thôi mà, em sai rồi. Em xin lỗi được chưa?"
"Lần sau có làm gì cũng phải nói cho anh và bà ngoại biết đấy nghe chưa?" Dư Dương đưa tay lên dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Dư Hân: "Có biết lúc nghe bác sĩ nói em bị xuất huyết não, anh đã lo lắng như thế nào không hả?" Dừng một lát, anh lại ôm Dư Hân vào lòng mà nói tiếp: "Nhưng cũng thật may." Đúng, thật may. Thật may vì tin Dư Hân bị xuất huyết não chỉ là giả.
Bà ngoại khẽ ho khan hai tiếng: "E hèm, thực ra thì Dư Dương à, cái kế hoạch giả bệnh xuất huyết não này của Dư Hân bà cũng biết lâu rồi."
Dư Dương quay phắt nhìn bà ngoại, phẫn nộ: "Vậy sao bà không nói cho cháu biết?"
"Bà quên." Bà ngoại cười hì hì đáp.
Khóe môi Dư Dương giật giật. Hay, hay lắm. Ngoại tưởng một câu "Bà quên" là xong sao? Tức chết anh rồi mà.
"Còn hai đứa nữa." Dư Dương đột nhiên quay sang nói với Như Gia và Giãng Viên. Như Gia khẽ nuốt một ngụm nước bọt, tiêu rồi tiêu rồi, lần này thì tiêu thật rồi. Ngược lại với thái độ của Như Gia, Giãng Viên thậm chí còn hếch mặt nhìn Dư Dương bằng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ bất cần đời. Dư Dương bất giác nhíu mày, anh nói: "Hai đứa đã ăn uống gì chưa? Tiện đi mua cháo cho Dư Hân anh sẽ mua thêm cho hai đứa."
Như Gia xém tí ngã đập đầu, trời ơi, tưởng anh Dư Dương định mắng hai người bọn họ cơ chứ. Như Gia mỉm cười xua tay: "Dạ thôi không cần đâu ạ. Dù sao cũng đã muộn rồi. Thôi xin phép anh với bà, tụi em về ạ." Dứt lời liền huých khuỷu tay vào Giãng Viên, Giãng Viên nhăn mặt nhưng cũng cùng Như Gia cúi người chào rồi mới đi về.
Khi cả căn phòng chỉ còn lại ba người là Dư Dương, bà ngoại, Dư Hân, Dư Dương mới lên tiếng: "Anh không thích em đến với tên thiếu gia Du gia đó." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Nhưng đó lại là người mà em chọn, anh cũng chẳng còn cách khác ngoài ủng hộ hai đứa. Nếu có một ngày tên đó dám phản bội em, Lãng Dư Dương này dù có như thế nào cũng tuyệt đối không tha cho tên đó và cả Dư gia đâu." Nói đến đây, đáy mắt anh ánh lên một tia sắc bén, hai tay siết chặt thành hình nắm đấm.
Dư Hân ngỡ ngàng trong giây lát, liền cong môi cười tươi. Nhưng cô tin, tin chắc chắn rằng Minh Hiển sẽ không bỏ rơi cô đâu, cô biết, hắn đã thích cô rồi, dù bây giờ hắn vẫn chưa chịu thừa nhận điều đó. Du Minh Hiển, cứ đợi đấy, rồi cô sẽ bắt hắn thừa nhận, nhanh thôi.
***
Những ngày tiếp theo, Minh Hiển thường xuyên đến thăm Dư Hân. Nhưng hôm nào cũng thế, hắn đến rồi cũng chỉ ngồi bên cạnh cô một lúc rồi mới rời đi, còn Dư Hân thì vẫn luôn nhắm nghiền mắt nằm trên giường như bất tỉnh nhân sự.
Ngày hắn chuẩn bị sang Mỹ cũng là ngày phẫu thuật của Dư Hân, Minh Hiển đã đến bệnh viện thật sớm, hắn đặt bó hoa hồng xuống bàn rồi ngồi xuống cạnh Dư Hân, hắn vô thức nắm chặt lấy tay Dư Hân. Hắn muốn nói với cô rằng hôm nay hắn phải đi rồi, hắn muốn nghe giọng Dư Hân thêm một lần nữa nhưng... Ngay lúc này, hắn lại chẳng muốn lật tẩy cô.