Chàng Rể Phế Vật

Chương 1141

CHƯƠNG 1141

“Sao anh không uống?” Lưu Tịnh Tịnh không khỏi hơi bĩu môi đỏ mọng khi thấy Trần Xuân Độ không uống. Cô ta bưng ly rượu đến bên miệng Trần Xuân Độ, nói nhỏ: “Anh, uống một ngụm đi.”

Ánh mắt Trần Xuân Độ liếc qua vòng cung trắng trên chiếc áo phông trắng của Tịnh Tịnh, hơi khô miệng khô lưỡi, Anh cũng bưng lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Vị rượu Brandy êm dịu chảy trong cổ họng, Cảm nhận hương thơm nồng nàn của rượu, Trần Xuân Độ đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, Anh dường như cảm thấy hương vị của rượu, giống như xen lẫn với hương vị khác?

Trần Xuân Độ nghi ngờ lắc đầu, đoán là rượu ngoại trong quán bar này vốn được pha lẫn với rượu ngoại giả… Bên trong sảnh quán bar, ở một góc tối cách đó không xa.

Ánh mắt của người đàn ông mặc vest nhìn thẳng vào chỗ này, như thể đang quan sát điều gì đó, Khi anh ta nhìn thấy Lưu Tịnh Tịnh và Trần Xuân Độ uống cạn ly rượu ngoại, Ngay lúc đó, khóe miệng người đàn ông mặc vest nhếch lên độ cong thâm thúy. Đó là một nụ cười, nụ cười khiến người ta thấy sợ.

Trần Xuân Độ và Lưu Tịnh Tịnh uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Trần Xuân Độ uống đến có hơi choáng váng, chỉ cảm thấy đầu óc hơi căng ra, nồng độ cồn cũng dần xông lên não.

Còn Lưu Tịnh Tịnh đã say đỏ bừng mặt như trái táo đỏ, rất dễ thương và quyến rũ.

Hai người ly cụng ly, tiếp tục uống, Cảnh đêm trong quán bar sáng rực, những bản DJ sôi động cứ vang lên, Cách đó không xa, người đàn ông mặc vest ở trong góc tối kia đột nhiên đứng dậy, chỉnh lại cà vạt, sau đó mỉm cười chậm rãi đi về phía Lưu Tịnh Tịnh.

Người đàn ông mặc vest phong độ nhẹ nhàng, tựa như không cùng thế giới với DJ sôi động của quán bar này, Quý ông bước tới trước quầy bar, nở nụ cười thâm thúy và đưa tay ra: “Trần Xuân Độ, thật trùng hợp.”

Trần Xuân Độ choáng váng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người đàn ông mặc vest.

“Tiết Nghĩa?” Đôi mắt Trần Xuân Độ hơi nheo lại.

Tiết Nghĩa chỉnh lại bộ đồ vest rồi mỉm cười ngồi xuống: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, anh Trần cũng thích đến quán bar chơi? Còn đi cùng với cô em xinh đẹp như vậy.” Tiết Nghĩa nói, ánh mắt ngắm nhìn Lưu Tịnh Tịnh đầy ẩn ý.

Nhìn thấy người đàn ông mặc vest đột nhiên xuất hiện này, gương mặt đỏ bừng của Lưu Tịnh Tịnh đột nhiên đông cứng, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Tôi đã cho phép anh ngồi xuống chưa?”

Trên gương mặt tuấn tú của Tiết Nghĩa hiện lên nụ cười nhợt nhạt: “Cô em thú vị đó.”

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tiết Nghĩa đầy ẩn ý: “Cậu Tiết Nghĩa, sự tình cờ gặp này của cậu diễn quá không giống thật rồi, nói đi, theo dõi tôi bao lâu rồi?”

Nụ cười trên mặt Tiết Nghĩa hơi sững lại, nhưng trong nháy mắt nụ cười ấy càng rạng rỡ hơn.

“Anh Trần thật biết nói đùa. Hôm nay tôi và anh gặp nhau, chỉ có thể nói là do duyên số, tình cờ ngẫu nhiên xảy ra, xem ra tôi và anh Trần có duyên thật.” Tiết Nghĩa mỉm cười, giọng nói bình tĩnh.

Lưu Tịnh Tịnh ngờ vực nhìn người đàn ông mặc vest này, quay đầu hỏi Trần Xuân Độ: “Anh ta, là bạn của anh?”

“Bạn con khỉ, là kẻ thù.” Trần Xuân Độ thản nhiên thốt ra mấy chữ, hiển nhiên anh không có cảm tình tốt với Tiết Nghĩa trước mặt.

Tiết Nghĩa chỉnh lại cà vạt, nghiêm túc nói: “Anh Trần, tôi biết giữa tôi và anh có hiểu lầm, chuyện tổng giám đốc Lê bị tấn công bất ngờ lần trước, tôi có thể lấy tính mạng ra đảm bảo, tuyệt đối không phải do tôi làm.”

Trần Xuân Độ dửng dưng đảo mắt nhìn anh ta, nghi ngờ trong lòng càng tăng thêm, Ánh mắt của Tiết Nghĩa vô cùng bình tĩnh, thâm sâu đến mức nhìn không thấu, điều này khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Trần Xuân Độ càng thêm tăng, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Mục đích của anh ta là gì khi diễn ra cái gọi là cuộc gặp gỡ tình cờ trong quán bar này?

“Kẻ bám đuôi, tôi không chào đón anh, mời nhanh chóng rời cho!” Lưu Tịnh Tịnh quát mắng Tiết Nghĩa với gương mặt xinh đẹp lạnh lùng và dáng vẻ bà hoàng.