CHƯƠNG 1036
“Bộp bộp bộp…!” Theo bước chân anh, chỉ trong chớp mắt đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu đều bay lộn nhào… Máu tươi lai láng giữa không trung!
Vô số thân thể nện xuống đất… mặt đất nứt ra và sụp đổ… một mảnh u ám đáng sợ…
Trong bức tường đổ nát cách đó không xa, vẻ mặt Tiêu Khắc Sanh dữ tợn, run rẩy bò đứng dậy… định lập tức chạy trốn… Giờ phút này, anh ta hoàn toàn khϊếp sợ! Người đàn ông trong bộ đồ vest đáng sợ trước mặt này… quả thực là một ác ma! Một ác ma tuyệt đối không cùng đẳng cấp với anh ta! Anh ta vốn không thể đối phó nổi! Vào lúc này, chỉ có trốn chạy để thoát chết!
Trần Xuân Độ lập tức di chuyển nhanh, hóa thành một dư ảnh, vọt tới chỗ Tiêu Khắc Sanh trong chớp mắt…!
Sắc mặt Tiêu Khắc Sanh thay đổi đột ngột! Nắm đấm sắc bén từ tay thoáng hiện, đấm thẳng về phía Trần Xuân Độ!
Nhanh như chớp, Trần Xuân Độ tóm lấy trong một chiêu: “Rắc rắc!” Cánh tay của Tiêu Khắc Sanh bị một lực khủng khϊếp vặn, trực tiếp bị trật ra và gãy nát!
Tiêu Khắc Sanh đau nhức khủng khϊếp, muốn phản kháng… tung cú đấm vào thái dương của Trần Xuân Độ! Chiêu chí mạng! Đây thủ đoạn gϊếŧ người cực kỳ hung tàn!
Trần Xuân Độ thuận thế nắm lấy nắm đấm của anh ta, cả người bất chợt nhảy dựng lên! Qua vai và quẳng thật mạnh!
“Rầm!” Cả người Tiêu Khắc Sanh bị đập dữ dội xuống đất, mặt đất lập tức sụp lún… bụi bốc lên mù mịt!
“Thằng khốn! Mày đi chết cho tao!” Tiêu Khắc Sanh nắm quả đấm trên mặt đất, lần nữa muốn bò người đứng dậy và đấm nắm đấm sắc bén vào thái dương của Trần Xuân Độ!
Đột nhiên, Trần Xuân Độ nắm nắm đấm và tung quyền!
“Bùm!” Một cú đấm ác liệt vào mặt Tiêu Khắc Sanh! Lực tấn công khủng khϊếp!
Toàn bộ đầu của Tiêu Khắc Sanh trực tiếp hãm sâu vào mặt đất… xương sống mũi hoàn toàn gãy vỡ và sụp xuống! Cả khuôn mặt ngập tràn máu tanh! Khuôn mặt bị cú đấm này đánh méo mó… biến dạng!
Hiện trường tĩnh lặng như chết!
Trên mặt đất… một mảng hỗn loạn, toàn bộ đám thuộc hạ của nhà họ Tiêu ngã rạp xuống đất… rêи ɾỉ trong đau đớn… một số thậm chí đã ngất đi… máu me đầm đìa…
Trong vòng chưa đầy một phút… đám thuộc hạ kiêu ngạo và hống hách của nhà họ Tiêu đã ngã xuống toàn bộ…!
Trần Xuân Độ chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, không hề cảm thấy có chút sát khí… Tất cả chuyện này dường như dễ như trở bàn tay.
Anh phủi đi lớp bụi trên bộ vest, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ Đình Đình, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Khuôn mặt xinh xắn của Hạ Đình Đình tái mét và đờ đẫn, vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi…
Trần Xuân Độ có hơi không trôi chảy, chần chừ vài giây rồi đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng ngọc của Hạ Đình Đình… hi vọng điều này có thể làm cô ổn định hơn đôi chút.
Sau một lúc, Hạ Đình Đình mới từ trong nỗi sợ kinh hoàng định thần lại, vội vàng lắc đầu không ngừng…
“Chàng trai, cậu thật lợi hại…” Ngay lúc này, Hạ Kiến Quốc đang bị thương đến nôn ra máu, hăng hái đi tới, nắm lấy tay Trần Xuân Độ, xúc động nói: “Có cậu, võ đạo thành phố T có hy vọng… “
“Nó là con gái tôi…” Hạ Kiến Quốc chưa nói hết lời, ánh mắt đã rơi vào tay Trần Xuân Độ và Hạ Đình Đình… Chỉ thấy lúc này Trần Xuân Độ đang nắm lấy tay Hạ Đình Đình… Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Đình Đình lập tức đỏ ửng lên…
Xẹt…! Vẻ mặt Trần Xuân Độ có chút lúng, vội vàng buông tay Hạ Đình Đình ra!