Chàng Rể Phế Vật

Chương 595-600

Chương 595

Kinh liếc nhìn thoáng qua Hộ, rồi lên tiếng nói với giọng không nhanh không chậm: “Chỗ này người nhiều mắt tạp, không bằng chờ chim về tổ rồi gϊếŧ sau.”

Kinh dùng tay bóp tắt đầu điếu xì gà đang cháy, ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm.

Không trung bỗng nhiên tối sầm lại, không gian xung quanh không biết từ lúc nào bất chợt xuất hiện cảm giác bức bí, khiến cho cả hội trường hiệp hội đổ thạch như bị bào trùm lấy, linh cảm điều xấu nhẹ nhàng bao phủ lấy mỗi người trong hội trường.

“Đi thôi.” Kinh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua không trung, cúi đầu nhanh chân bước về phía trước, rồi sau đó rất nhanh biến mất ở khu khán đài.

***

Mà lúc này, Trần Xuân Độ cùng với Trương Bảo Thành, đã về tới khán đài, vừa bước vào khán đài, Trần Xuân Độ đã nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ đứng ở bên cạnh lan can, trên gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp đó lộ rõ vẻ mâu thuẫn phức tạp, gương mặt đó đang nhìn về hướng Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ mỉm cười, rồi cùng Trương Bảo Thành bước về phía đó, anh bình thản đi đến trước mặt Lê Kim Huyên.

Ánh mắt phức tạp của Lê Kim Huyên dừng lại trên người Trần Xuân Độ, cô nhìn anh lúc lâu rồi mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc thì anh còn giấu tôi điều gì nữa?”

Trần Xuân Độ sửng sốt, anh lên tiếng hỏi: “Kim Huyên, anh đã lúc nào giấu em điều gì đâu, em nói giống như là anh đang lừa dối em vậy…”

“Anh đổ thạch giỏi như vậy, sao không nói cho tôi biết, còn giả vờ như cái gì cũng không biết… Tôi còn tưởng anh không biết thật, sớm biết anh giỏi như vậy, thì tôi đã để anh đi…” Câu trả lời của Trần Xuân Độ như lập tức châm ngòi vào cơn lửa giận của Lê Kim Huyên, cô nữ thần tổng giám đốc nhất thời như nổ tung, cô tức giận lên tiếng nói, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Gương mặt của Lê Kim Huyên như bị đắp lên lớp sương lạnh, đến cả giọng nói cũng mang đầy sát khí, giống như tức giận đến mức muốn xé xác anh ra thành trăm mảnh!

Lúc này khóe môi Trần Xuân Độ khẽ nhếch, anh khẽ cười và giải thích: “Kim Huyên, anh chưa bao giờ nói là anh không biết mà, là do tự mình em cảm thấy mà thôi, và còn hội trưởng Trương từ đầu cũng nghĩ rằng là anh không biết chơi.”

“Anh!” Nhất thời Lê Kim Huyên nghẹn lời, cô bị một câu nói của Trần Xuân Độ khiến cho cô không phản biện được gì nữa, còn Trương Bảo Thành ở phía sau lưng Trần Xuân Độ, ông nghe được lời anh nói, cũng sửng sốt bất ngờ.

Trong lòng ông thầm chửi Trần Xuân Độ, trời đất ơi, thằng nhóc này còn dám giá họa cho mình!

Nhưng cơ bản là Trương Bảo Thành không cách nào biện giải được, những gì Trần Xuân Độ nói đều là thật, trong trận đấu sinh tử trước đó, lẽ ra Trương Bảo Thành nên phát hiện ra, nhưng sâu trong thâm tâm ông lại không muốn tin đó là sự thật.

Những gì Trần Xuân Độ nói không hề có vấn đề, trong lòng ông câm lặng, khó có thể biện giải được!

Nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp vẻ băng lãnh, cô lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, quát: “Im miệng!”

Đối với Trần Xuân Độ, cô gần như đã không thể nhịn được nữa! Người này này lá gan càng ngày càng lớn, lại dám cãi lại cô.

Tiếng quát này của nữ thần tổng giám đốc mới khiến Trần Xuân Độ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, khóe miệng anh hơi cong lên. Khuôn mặt già của Trương Bảo Thành đỏ bừng, bởi vì sự chú ý của những vị khách ở xung quanh đã bị hấp dẫn tới đây.

Người trong giới này ai mà không biết Trương Bảo Thành, những lời vừa rồi của Trần Xuân Độ, họ nghe không sót chữ nào, ánh mắt của những vị khách này nhìn Trương Bảo Thành nhất thời trở nên rất kỳ lạ.

Đương nhiên Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra điểm này, sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Xuân Độ, sau đó xoay người, đưa Trương Bảo Thành nhanh chóng rời khỏi hội trường, để tránh lát nữa khách khứa tới xem vây kín họ lại, đến lúc đó sẽ khó mà rời đi được.

Sau khi Lê Kim Huyên ra khỏi hội trường, một nhân viên bước nhanh tới. Anh ta đi tới trước mặt cô, cung kính nói: “Cô Lê, lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cần hội trưởng Trương lên phát biểu cảm tưởng.”

Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn Trương Bảo Thành, gật đầu, sau đó không quay đầu lại, cũng không thèm liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ở phía xa, dẫm giày cao gót rời đi.

Tiếng gót giày cao gót lanh lảnh gõ trên sàn gạch hoa nghe rất chói tai. Trần Xuân Độ vẫn luôn đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cuối cùng đưa mắt nhìn đường cong hoàn mỹ của Lê Kim Huyên, khóe miệng dần cong lên một nụ cười sâu xa.

Nữ thần tổng giám đốc bình tĩnh đi phía trước, dù lúc này trong lòng cô đang ngùn ngụt lửa giận, cũng khó mà che giấu được khí chất lạnh lùng như nữ vương và đường cong uyển chuyển quyến rũ kia.

Dù ở bất cứ đâu, vẻ đẹp quyến rũ ấy cũng đều hấp dẫn vô số ánh mắt đàn ông. Cho dù là đàn bà, e là cũng khó mà không thầm ghen tị.

Trần Xuân Độ đi theo phía sau, hồi lâu sau, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, đột nhiên đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng như băng, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Đừng đi theo tôi nữa! Anh có thôi đi không hả?”

Chương 596

Trần Xuân Độ dửng dưng đáp lại: “Kim Huyên, anh chỉ vì lo cho sự an toàn của em thôi. Trước đó em cũng thấy đấy, một sát thủ rất đáng sợ đang ẩn náu ở đây.”

Khi nói, vẻ mặt của Trần Xuân Độ cũng nặng nề hơn, khiến cho Lê Kim Huyên tin hơn một chút.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi cứng lại, nháy mắt giọng điệu cũng không còn cứng rắn như vậy nữa, còn hỏi lại bằng giọng giễu cợt nhàn nhạt: “Vậy cũng không cần anh phải lo, anh có thể bảo vệ sự an toàn cho tôi sao?”

Trần Xuân Độ hơi sững sờ, ngay sau đó ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ. Cho dù Lê Kim Huyên đã chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô cũng sẽ không chọn tin tưởng anh.

Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ dừng bước, lúc này mới xoay người, tiếp tục đạp giày cao gót đi xa dần. Đúng lúc này, bên người Trần Xuân Độ vang lên giọng nói của Tô Loan Loan: “Anh lừa gạt cô ấy như vậy, khiến cô ấy cảm thấy mình như một thằng hề, bất cứ cô gái nào cũng sẽ tức giận.”

Trần Xuân Độ nghiêng đầu, nhìn Tô Loan Loan đang nhìn bóng lưng của Lê Kim Huyên, thật lòng nói với anh.

Trần Xuân Độ hơi sững sờ, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây khi anh ở nước ngoài, dẫu gì cũng có một thời gian phong lưu, kết quả bây giờ lại bị Tô Loan Loan trước mặt dạy dỗ đạo lý cơ bản.

Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, chân mày cau lại, nói: “Chẳng lẽ tôi phải nói sự thật cho cô ấy biết?”

Tô Loan Loan lắc đầu: “Nếu là anh, bị lừa lâu như vậy, anh sẽ có phản ứng như thế nào?”

Nói xong, Tô Loan Loan bước nhanh đuổi theo Lê Kim Huyên, bỏ lại Trần Xuân Độ một mình rơi vào trầm tư.

Sau khi ra khỏi hội trường, Lê Kim Huyên tới khu cược đá cấp thấp của đại hội đổ thạch. Bởi vì liên quan đến bên phòng Chung Cực Tam Đao, nên dường như phần lớn mọi người đều sang bên đó, khiến khu đổ thạch cấp thấp trống trải, vắng vẻ lạ thường.

Lê Kim Huyên ôm một bụng lửa giận, đi đã rất xa rồi, khi tới cửa mới giật mình tỉnh táo lại. Cô hoang mang nhìn bốn phía, thấy Tô Loan Loan đang bước nhanh đuổi theo, đôi mắt chứa đầy vẻ nghi ngờ.

“Tổng giám đốc Lê, cô đã đi một mình gần nửa tiếng rồi.” Tô Loan Loan đi tới bên cạnh Lê Kim Huyên, nhẹ giọng nói.

“Tôi biết rồi, chúng ta trở về thôi.” Lê Kim Huyên vuốt lại mái tóc dài hơi rối của mình, nhẹ giọng nói.

“Vâng.” Tô Loan Loan vừa gật đầu đồng ý, bỗng nhiên cô ta nhìn chằm chằm một điểm ở phía xa, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Sao vậy?” Lê Kim Huyên hơi nhíu mày. Với hiểu biết của cô về Tô Loan Loan, cô ấy có phản ứng này vậy là sắp xảy ra chuyện không hay rồi.

Tô Loan Loan không nói gì, ánh mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm phía xa. Khi Lê Kim Huyên nói chuyện với Tô Loan Loan vẫn nhìn về phía xa, lại thấy phía đó có một chiếc xe đang đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.

Lê Kim Huyên nhìn chiếc xe sang trọng này, hơi nhíu mày, bởi vì chiếc xe này rất quen mắt.

“Trùng hợp quá!” Ngay khi Lê Kim Huyên không hiểu chuyện gì, phía sau cô bỗng vang lên một giọng nói bình tĩnh.

Lê Kim Huyên thấy trái tim run lên, cô quá quen giọng nói thâm sâu này.

Nữ thần tổng giám đốc chậm rãi xoay người, thấy Lê Thần Vũ được đám vệ sĩ vây quanh, thong thả đi tới.

Lê Thần Vũ sắc mặt bình tĩnh trầm ổn, vẫn giống thường ngày, tựa như là hai người với con người u ám khó lường trước kia.

Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Kim Huyên, giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay, hờ hững nói: “Chúc mừng cô, Kim Huyên, có thể thu nhận được một đại tướng như Trương Bảo Thành.”

Giọng Lê Thần Vũ bình tĩnh như nước, không kèm theo chút cảm xúc nào.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lê Thần Vũ, Lê Kim Huyên không thấy vui cho lắm, lạnh lùng đáp: “Song Tử Thần, hai cấp dưới của anh cũng rất lợi hại, chỉ là người tính không bằng trời tính.”

Soạt!

Sắc mặt Lê Thần Vũ đột nhiên hơi cứng lại, lời này của Lê Kim Huyên tựa như đã đâm vào chỗ đau của Lê Thần Vũ, làm anh ta quá đau lòng… Người tính không bằng trời tính, cô đang châm chọc đây là số mệnh của anh ta sao?

Lê Thần Vũ vẫn không hề nổi nóng, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi, từ trước tới nay không tin số mệnh, bởi vì tôi… chính là số mệnh của nhà họ Lê.”

Chương 597

“Thật không? Vậy chúc anh may mắn.” Lê Kim Huyên nhíu mày, đáp lại một câu, sau đó kéo tay Tô Loan Loan, chuẩn bị xoay người rời đi.

“Gia chủ luôn nói có cơ hội muốn tôi mời cô về nhà họ Lê để gặp mặt một lần.” Lê Thần Vũ tựa người vào xe, nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, sau đó nói.

Những lời này của Lê Thần Vũ nghe như một câu tùy ý, nhưng lại khiến cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên run lên!

Nhà họ Lê vĩnh viễn là nỗi đau của Lê Kim Huyên.

Dù Lê Kim Huyên đã che giấu khá tốt, nhưng khi Lê Thần Vũ nhắc tới, cô vẫn không thể che giấu hoàn hảo những thay đổi trong nội tâm mình.

“Không cần, cả đời này tôi sẽ không bước chân vào nhà họ Lê nửa bước.” Giọng Lê Kim Huyên bất tri bất giác lạnh đi.

“Nhưng chúng tôi đã chọn cho cô một mối hôn sự thích hợp rồi, nhà họ Lê chuẩn bị trả giá cho lựa chọn sai lầm trước đây của cô và ba cô.” Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, nói từng câu từng chữ: “Mặc dù hàng đã dùng rồi giá trị sẽ tụt xuống, nhưng là con cháu của nhà họ Lê, cho dù là một người làm cũng có giá trị hơn những hạng tép riu kia.”

Soạt!

Lê Thần Vũ vừa nói lời này, Tô Loan Loan thầm chấn động, còn Lê Kim Huyên quay phắt người lại, nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ!

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lạnh đến thấu xương. Đó là tức giận. Câu nói vừa rồi của Lê Thần Vũ thật sự đã chọc giận tổng giám đốc nữ thần!

Những lời vừa rồi của anh ta đã xúc phạm Lê Kim Huyên và ba cô! Còn nói cô là hàng đã dùng rồi, đó là xúc phạm tôn nghiêm của cô!

Sao Lê Kim Huyên có thể chịu đựng được chuyện này. Ai cũng có giới hạn của mình. Bây giờ, Lê Thần Vũ đang không chút e dè xúc phạm cô.

Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, giây phút cô xoay người, Lê Thần Vũ nở nụ cười thâm sâu.

Anh ta rất rõ, quả nhiên Lê Kim Huyên đã mắc câu.

“Lê Thần Vũ, phép khích tướng này rất ấu trĩ, còn nữa mong anh đừng tùy tiện hạ nhục người khác, anh hãy tự trọng!” Lê Kim Huyên chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, nói năng đầy khí phách. Đây là lời cảnh cáo sau khi cô tức giận, không phải một lời uy hϊếp tùy tiện.

Nếu như Lê Thần Vũ còn ngang nhiên xúc phạm cô nữa, cô nhất định sẽ không bỏ qua!

“Tôi có xúc phạm cô sao? Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, nụ cười trên môi càng tươi hơn: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ tìm cho cô một đối tượng kết hôn thích hợp nhất.”

Bỗng nhiên!

Một tiếng xé gió bỗng nhiên lao tới!

“Cậu Lê, cẩn thận!” Vệ sĩ bên cạnh Lê Thần Vũ tỉnh táo lại đầu tiên, gã quát to!

Nhưng đến khi Lê Thần Vũ hiểu ra thì đã muộn rồi!

Lê Thần Vũ quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen, đang bay vun vυ't về phía anh ta.

Hai con ngươi của Lê Thần Vũ co rụt lại, vô thức né đầu sang một bên.

“Bốp!”

Bóng đen kia nặng nề nện lên chiếc siêu xe sau lưng Lê Thần Vũ, vang lên tiếng kêu thật lớn, phần đầu của chiếc siêu xe kia lập tức lún xuống, Lê Thần Vũ sợ hãi tột độ nhìn chiếc siêu xe này.

Đương nhiên độ chắc chắn và khả năng bảo vệ của chiếc siêu xe mà Lê Thần Vũ đang lái không phải là hạng xoàng, nhưng phần đầu của chiếc siêu xe này giống như đã trải qua một vụ va chạm với tốc độ cao, toàn bộ phần đầu xe bẹp dúm.

Nhưng khi Lê Thần Vũ nhìn rõ bóng đen đã nện bẹp dúm phần đầu của chiếc siêu xe này nhất thời vẻ mặt anh ta cứng ngắc.

Bóng đen kia… ấy thế mà lại là một chiếc giày da màu đen!

Sau khi chiếc giày da màu đen nện bẹp dúm đầu xe liền rơi xuống bên cạnh săm lốp xe, Lê Thần Vũ nhìn chằm chặp chiếc giày da màu đen kia, vẻ mặt u ám.

Mà những vệ sĩ bên cạnh Lê Thần Vũ sau khi nhìn rõ đây là chiếc giày da màu đen thì vẻ mặt càng trở nên nghiêm nghị.

Chỉ là một chiếc giày da mà đã đập hỏng phần đầu chiếc siêu xe cứng như thép. Đây là sức mạnh kinh khủng cỡ nào.

Nhưng ít nhất sức mạnh này đã khiến đám vệ sĩ kia không dám coi thường.

Chương 598

“Ai?”

Mấy vệ sĩ kia nhanh chóng chắn trước người Lê Thần Vũ. Đám vệ sĩ đứng dày đặc xung quanh Lê Thần Vũ, nhằm ngăn chặn khả năng anh ta bị ám sát từ mọi góc độ!

Lê Thần Vũ được đám vệ sĩ bảo vệ kín kẽ, anh ta nhìn về phía xa, đột nhiên ánh mắt trở nên sâu thẳm.

Lê Thần Vũ nhìn kỹ bóng người đằng xa trước mặt, sau khi bóng người đó xuất hiện, trong mắt anh ta thoáng lóe lên tia sáng u ám, lạnh lẽo.

“Bà xã của tôi xinh đẹp tuyệt trần như vậy, thế mà anh lại dám tùy tiện sỉ nhục sao?”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên quay đầu lại thì thấy Trần Xuân Độ đi tới.

Chỉ là bây giờ Trần Xuân Độ trông khá chật vật và buồn cười, một chân đi giày da, còn một chiếc giày da của chân kia đã nện lên phần đầu của chiếc siêu xe, chỉ còn lại chiếc tất hoa, bước đi khập khiễng hoàn toàn không có chút khí chất nào, ngược lại giống một gã hề.

Lê Kim Huyên nhíu mày, Trần Xuân Độ lại tới đây vào lúc này, chẳng phải càng gây thêm phiền phức cho cô sao?

Lê Thần Vũ trừng mắt nhìn chăm chăm Trần Xuân Độ. Anh ta không hề quên, Lê Hồng đã tốn rất nhiều công sức để mở đường cho anh ta nổi tiếng phòng đổ thạch nhưng kết quả lại bị gã này phá hư kế hoạch. Điều này khiến anh ta không thể chịu đựng nổi!

Lần này cũng là gã này. Giữa Lê Thần Vũ và Trần Xuân Độ đã có mối thù không thể bỏ qua!

Song Tử Thần đã bị anh ta xử lý, thế mà gã này lại còn kiêu ngạo nhảy tới trước mặt anh ta, khiến Lê Thần Vũ ước gì nếu có thể, anh ta muốn tát cho Trần Xuân Độ một bạt tai chết đi sống lại.

Nhưng mấy gã vệ sĩ bên cạnh ta thật sự có tư cách gϊếŧ chết Trần Xuân Độ sao?

Lê Thần Vũ hít sâu một hơi còn Trần Xuân Độ lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lê Thần Vũ, không e dè nói: “Rõ ràng người nhà họ Lê của các người là đang ghen ăn tức ở với người khác, bản thân xấu xí liền không muốn Lê Kim Huyên dễ sống. Hành vi đê hèn như vậy thật sự không biết anh lấy can đảm từ đâu mà dám nói ra.”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ ngập tràn khinh bỉ, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nói của Trần Xuân Độ vang vọng bên tai mọi người. Còn Lê Kim Huyên ở bên cạnh vốn đang khó chịu trong lòng, nhưng khi nghe Trần Xuân Độ nói vậy, vẻ mặt nghiêm nghị ngoài ý muốn. Cô không ngờ Trần Xuân Độ lại dùng cách này đối phó Lê Thần Vũ.

Ánh mắt của Lê Thần Vũ càng lúc càng lạnh lẽo. Thậm chí đám người Lê Kim Huyên cũng phát hiện ra sát khí nhàn nhạt toát ra từ trên người Lê Thần Vũ. Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lời nói lúc nãy của Trần Xuân Độ quả thật là ăn miếng trả miếng trần trụi mà.

Lê Thần Vũ xấu xí? Chỉ bằng vẻ ngoài điển trai, ôn hòa và khí chất dịu dàng, lịch lãm mà anh ta đã xuất hiện trên tạp chí thời trang và tuần san tài chính vô số lần. Không biết đã khiến bao nhiêu cô chủ nhà giàu và các công chúa quý tộc thầm thương trộm nhớ.

Nếu không phải Lê Thần Vũ không thích ràng buộc thì lúc này nhà họ Lê rất có thể đã xuất hiện trước ống kính truyền thông với một cô chủ giàu có nào đó rồi.

Một người như vậy lại bị nói là xấu xí, câu nói này của Trần Xuân Độ dù là Lê Kim Huyên cũng cảm thấy cực kỳ châm chọc.

Trần Xuân Độ che trước người Lê Kim Huyên, tuy dáng vẻ anh rất chật vật, rất buồn cười nhưng không hề khiến sắc mặt Lê Thần Vũ dễ coi chút nào.

Anh chàng này, nửa giờ trước đã phá hỏng kế hoạch mà anh ta và Lê Hồng đã dày công chuẩn bị, khiến mọi cố gắng của bọn họ đều trôi sông đổ biển.

Lê Thần Vũ trợn trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ: “Dù sao cô ấy cũng họ Lê, một người ngoài như anh không có tư cách xía vào.”

“Vậy anh tính toán điều gì? Có bản lĩnh thì bảo Lê Hồng nói những lời này trước mặt tôi. Là ông ta không có mặt mũi nào gặp tôi, nên mới tìm người chạy việc vặt đến truyền lời à?” Trần Xuân Độ liếc mắt nhìn Lê Thần Vũ, giọng điệu tràn đầy châm chọc nói.

“Đương nhiên Lê Hồng muốn gặp các người, sáu giờ tối chủ nhật tuần này tôi sẽ bảo Lê Hồng tổ chức tiệc riêng tại biệt thự nhà họ Lê. Nếu các người muốn gọi tên cho đúng thì có thể đến.” Đột nhiên, Lê Thần Vũ nhếch miệng mỉm cười kỳ lạ. Anh ta mời khách đột ngột như vậy khiến Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đều ngơ ngác.

Sau đó liếc nhìn phần đầu xe, hờ hững nói: “Lần này tôi không so đo với các người, chủ nhật tuần này chúng ta sẽ gặp nhau ở biệt thự nhà họ Lê…” Lê Thần Vũ mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó vệ sĩ kéo cửa xe ra, Lê Thần Vũ liền ngồi vào trong.

Động cơ của chiếc siêu xe gầm lên, sau đó nghênh ngang rời đi. Sau khi chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên liền cau mày.

Chương 599

“Gay go, trúng bẫy của anh ta rồi.” Lê Kim Huyên lên tiếng: “Chỉ sợ anh ta đã âm mưu từ trước, bảo chúng ta đến biệt thự nhà họ Lê là để tham dự Hồng Môn Yến.”

Lê Kim Huyên lo lắng nói.

Đây gần như là âm mưu của Lê Thần Vũ, ý đồ kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên!

“Sau khi thất bại ở phòng đổ thạch anh ta mới nghĩ ra kế sách này.” Sắc mặt Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, dường như đã đoán được mọi hành động của Lê Thần Vũ.

“Về khách sạn trước đi.” Lê Kim Huyên cau mày. Càng ngày cô càng cảm thấy Lê Thần Vũ hình như thay đổi khá nhiều so với lúc trước, cũng khó đối phó hơn.

Vừa nãy anh ta đột nhiên mời bọn họ tham dự buổi tiệc Hồng Môn Yến, khiến Lê Kim Huyên thấy rất bất ngờ.

Sau khi nhóm người Lê Kim Huyên trở về khách sạn. nữ thần tổng giám đốc ngồi trên sô pha trong phòng mình xem real time trên laptop, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ba hot search đều liên quan đến chúng ta.” Lê Kim Huyên đóng laptop lại thở dài thườn thượt.

Tô Loan Loan ở bên cạnh im lặng không lên tiếng. Phòng đổ thạch lần này Trương Bảo Thành nổi tiếng như cồn nhưng người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió lại là Trần Xuân Độ.

Từ vị thẩm phán hẹn riêng bí ẩn đến huyền thoại bất bại trong giới đổ bạc, rồi lại để một huyền thoại bất bại khác âm thầm lặng lẽ rời sân. Kiểu tin tức bùng nổ này dù Trương Bảo Thành có giành được bao nhiêu chức vô địch đi nữa cũng không sao sánh được.

Nhưng không lâu sau Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên liền bị giày vò. Từ sau khi trở về khách sạn, điện thoại của Lê Kim Huyên không ngừng reo.

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng Lê Kim Huyên cũng không chịu nổi tiếng chuông điện thoại di động quấy rầy, liền tắt máy, sau đó thờ ơ nói: “Giá cổ phiếu của tập đoàn Lê thị đã đạt đến giới hạn rồi.”

“Đây không phải là chuyện tốt sao?” Tô Loan Loan ở bên cạnh thấy sắc mặt của Lê Kim Huyên tệ như vậy, không khỏi lấy làm lạ.

“Tốt quái nào được. Những thứ này vốn nên thuộc về Lê Thần Vũ.” Đột nhiên, Trần Xuân Độ đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài thốt lên.

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói của Trần Xuân Độ lộ ra vẻ sâu xa khác thường. Lúc này Trần Xuân Độ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không giống dáng vẻ cợt nhã thường ngày.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bỗng trở nên nghiêm nghị, khoảnh khắc này cô thấy dường như mình không hiểu rõ được Trần Xuân Độ.

“Có ý gì?” Tô Loan Loan hỏi.

“Những thứ này vốn đều là chuẩn bị cho Lê Thần Vũ. Chúng ta cướp đi những thứ đã chuẩn bị cho Lê Thần Vũ, tất nhiên anh ta sẽ ra tay đối phó chúng ta…” Trần Xuân Độ nói tiếp: “Giá cổ phiếu của tập đoàn Lê thị đạt đến giới hạn không chứng minh được điều gì. Mà điều quan trọng là chúng ta đã lọt vào tầm ngắm của nhà họ Lê rồi.” Trần Xuân Độ chậm rãi thở hắt ra. Sau khi Lê Kim Huyên nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp bỗng tái mét.

“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lê Kim Huyên hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Tới đâu tính tới đó.” Trần Xuân Độ bật thốt lên nhìn Lê Kim Huyên nói: “Kim Huyên, em yên tâm. Nếu nhà họ Lê có làm gì tập đoàn Lê thị, anh sẽ không để bọn họ đạt được mục đích đâu.”

Ánh mắt kiên định của Trần Xuân Độ khiến Lê Kim Huyên hơi sững người. Cô nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng khẽ run lên, dường như hơi xúc động.

Nhưng bề ngoài Lê Kim Huyên vẫn tỏ ra lạnh nhạt, hừ lạnh nói: “Nói hay lắm, nhưng suy cho cùng anh vẫn không có cách đối phó cụ thể.”

Trần Xuân Độ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm không ngừng nhìn xa xăm, khóe miệng đột nhiên cong lên: “Trước tiên phải bắt đầu từ biệt thự nhà họ Lê vào chủ nhật tuần này. Phải gặp mặt những người nhà họ Lê kia của em trước đã.”

*** Buổi tối trong khách sạn, bên trong một căn phòng Vip nào đó, trên một bàn tiệc rượu khổng lồ, bầu không khí cực kỳ sôi động.

Trương Bảo Thành ngồi giữa bàn rượu, bên cạnh là Lê Kim Huyên và hội trưởng hội đổ thạch địa phương. Tối nay Lê Kim Huyên mặc chiếc đầm ống màu tím, mái tóc dài buông xõa bờ vai, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, khiến cho nữ thần tổng giám đốc dường như có một sức quyến rũ và gợi cảm khó tả.

Đêm nay, nữ thần chủ tịch xinh đẹp không sao tả xiết.

nữ thần tổng giám đốc và vị hội trưởng hội đổ thạch Yên Kinh kia chia nhau ngồi hai bên Trương Bảo Thành, lần lượt từng người chúc rượu Lê Bảo Thành.

Trong chốc lát, khuôn mặt Trương Bảo Thành đã ngà ngà say, bầu không khí trên bàn tiệc bỗng trở nên sống động.

Chương 600

Nhưng điều mà những người trong phòng Vip này không biết là lúc này trong khi bọn họ đang ở trong này ca hát nhảy múa, thì bên ngoài khách sạn, từ xa là một đoàn xe hơi màu đen đang lao nhanh tới.

Một luồng sát ý nhàn nhạt tràn ngập khắp bầu trời, hiển nhiên bọn họ là đến gây chuyện!

Tối nay hẳn là một đêm địa ngục kinh hoàng được rửa sạch bằng máu tươi!

Đêm khuya, ánh đèn hai bên đường mờ ảo đổ bóng lớn xuống con đường, nhưng sau khi những chiếc xe này xuất hiện từ đằng xa, nhiệt độ trong không khí như đột ngột giảm xuống!

“Vù vù vù!”

Khi những chiếc xe này phóng vụt qua, đi ngang qua những cột đèn đường, những ánh đèn mờ ảo chợt vụt tắt, bóng tối bao trùm lên mọi thứ khiến người ta cảm nhận được một nỗi bất an mãnh liệt.

Những chiếc xe này dường như đến từ địa ngục, nuốt trọn lấy ánh sáng, khiến cả thành phố chìm trong bóng đêm!

Ở giữa những chiếc xe này là một chiếc Maybach đang được bao bọc bởi những chiếc xe màu đen, bên trong xe là không gian lớn xa xỉ đã được cải tạo lại, Kinh ngồi thoải mái trên một chiếc sofa da tê giác đỉnh cấp, nhìn màn hình điện tử siêu lớn trước mặt, trong tay là một điếu xì gà, ánh mắt sâu thẳm.

Bên cạnh là một cô hầu gái đang cẩn thận lấy ra một hộp diêm cao cấp, nhận điếu xì gà Cuba từ trong tay Kinh, cẩn thận cắt nó bằng kéo, rồi châm một que diêm, nhẹ nhàng xoay vòng điếu xì gà để châm lửa.

Chẳng mấy chốc, không gian trong xe được bao phủ bởi một mùi hương êm dịu lạ thường, cô hầu gái kia dâng điếu xì gà trong tay cho Kinh, cúi đầu thấp giọng nói: “Đại nhân, xin mời dùng.”

Kinh nhận lấy điếu xì gà, chậm rãi hút một hơi, nhả ra một hơi khói, nhắm mắt lại thưởng thức một lúc rồi đột nhiên nói: “Thượng Khả, không đủ kinh nghiệm, tối nay luyện tập lại năm mươi lần việc châm lửa từ đầu đến cuối.”

“Vâng.”

Cơ thể cô hầu gái kia khẽ run rẩy, trong lòng thầm nói, may là mới chỉ có năm mươi lần, chỉ là tối nay không thể nghỉ ngơi nữa rồi, cũng không phải hình phạt quá quá đáng… “Đại nhân, sắp đến rồi.”

Một tên đàn em ngồi ở ghế trên quay đầu xuống nói.

Kinh chậm rãi quay sang, nhìn bên ngoài cửa sổ của chiếc xe Maybach đã được cải tạo lại, ở nơi xa có một khách sạn, ban đàu chỉ mới thấy được lờ mờ, giờ đây, Kinh thậm chí có thể thấy rõ những ngọn đèn sáng bên trong, những căn phòng còn sáng đèn.

Kinh nhếch miệng: “Hành động, nói với Hộ, bây giờ cậu ta muốn làm thế nào thì làm thế đó.”

“Rõ.”

Tên đàn em kia lấy điện thoại, rất nhanh, những chiếc xe xung quanh xe của Kinh đột nhiên tản đi, cả đoàn xe của Kinh chợt tăng tốc, động cơ của những chiếc xe gầm rú không ngừng, phóng như tia chớp về phía khách sạn kia!

“Vù vù vù!”

Bên ngoài khách sạn, ánh đèn hai bên đường đồng loạt dập tắt, tất cả mọi thứ rơi vào trong màn đêm!

Mà hàng loạt chiếc xe màu đen dựa vào bóng tối này mà nhanh chóng tiếp cận đến khách sạn!

Trong một chiếc xe màu đen dẫn đầu trong số đó, Hộ ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt sắc lạnh như đao, trong ánh mắt đó là sát ý vô cùng đáng sợ, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi run rẩy!

“Long… biệt danh là Long, quả nhiên anh vẫn để lại manh mối.” Hộ cúi đầu, miết bức ảnh đầy nếp nhăn trong tay, đó là một bức ảnh tập thể của rất nhiều người, một người trong số đó có khí chất và thần thái lạnh lùng như Trần Xuân Độ hiện giờ!

“Vào trong tay tôi rồi, anh chạy không thoát đâu!” Hộ lẩm bẩm nói, siết tấm ảnh trong tay, rồi chợt nắm chặt lại, lúc tay ta mở tay ra, tấm ảnh kia đã biến thành vô số mảnh vụn!

Ánh mắt của Hộ hiện lên sát ý lạnh lẽo, hơi thở xung quanh cơ thể trở nên vô cùng lạnh lùng!

Mà giờ phút này, mấy người trong phòng bao ở khách sạn hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, Lê Kim Huyên đang cầm ly rượu một cách tinh tế, đi về phía Trương Bảo Thành mặt đang đầy ánh sáng đỏ, cười nhạt nói: “Hội trưởng Trương, tôi kính ông một ly, chúc mừng ông đã chiến thắng Chung Cực Tam Đao, giành được giải quán quân!”

Đôi môi đỏ mọng của Lê Kim Huyên mấp máy, giọng nói gợi cảm tràn đầy từ tính được thốt ra từ đôi môi đó, lại thêm lúc này nữ thần đang nở nụ cười nhạt, từ trên xuống dưới đều tỏa ra sự hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ.

Trương Bảo Thành cầm rượu sâm panh lên, tự rót cho mình một ly nữa, cười lớn: “Đây không hoàn toàn là công lao của tôi, may mắn mà thôi, may mắn mà thôi.”

Hội trưởng hiệp hội đổ thạch Yên Kinh đứng bên cạnh cười tươi, nịnh bợ nói: “Ông Trương, ông khiêm tốn rồi, sao có thể quy về sự may mắn được chứ, nếu như dựa hết vào sự may mắn, vậy thì người bình thường cũng có thể thành quán quân rồi… Không có kiến thức và căn bản thâm sâu như ông thì sao có thể thành quán quân được chứ!”