Chàng Rể Phế Vật

Chương -45

Chương 45: Tỏ tình!

Đột nhiên! Trần Xuân Độ ra tay như điện xẹt, một bạt tai tát lên mặt Trương tổng!

"Bốp-" Tiếng vang này vang dội mấy lần so với Trương tổng quanh quẩn sảnh tiệc!

Trương tổng ôm lấy dấu tay đỏ bừng, cái tát này đánh ra khó khăn lắm mới không lùi về sau, chật vật không chịu nổi! Ông ta nhìn Trần Xuân Độ, trong ánh mắt đều là không ngờ nổi, khó có thể tin được! Khóe miệng của ông ta, chậm rãi chảy ra một chất lỏng màu đỏ...

Lê Kim Huyên bên cạnh hoàn toàn há hốc mồm, cô ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng rơi lộp bộp, nghiến răng nghiến lợi... người này, mình đã cảnh cáo anh ta, anh ta lại còn gây chuyện ở đây!

Lập tức, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh! Mọi người trong sảnh tiệc kinh hãi, ngơ ngác nhìn Trần Xuân độ, bọn họ căn bản không phản ứng được đối với tình huống đột nhiên xuất hiện, không hề chuẩn bị!

Đọc truyện tại đây.

Đây là muốn tạo phản! Trần Xuân Độ trong bữa tiệc đón gió của cậu Lê công khai tát người, đây là muốn làm loạn!

Anh dám! Anh dám làm loạn trên bữa tiệc đón gió của cậu Lê!

Trương tổng ổn định thân hình, rút khăn lau từ trong tây trang ra, lau đi vết máu nơi khóe miệng, giận quá hóa cười, nụ cười lạnh như băng!

"Tốt, rất tốt... lại dám đánh tôi, rất tốt!" Nụ cười Trương tổng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, ánh mắt oán độc!

"Đánh ông thì sao? Ông cho tôi một bạt tai, tôi trả lại ông một bạt tai, có qua có lại mới toại lòng nhau." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng.

"Cậu... cậu chờ đó cho tôi, cậu cũng biết đây là tiệc đón gió của ai, cậu cũng dám động thủ!" Trương tổng cười lạnh hỏi.

"Đương nhiên biết, cậu Lê." Trần Xuân Độ lạnh nhạt.

Mà vô số người trong phòng tiệc run sợ trong lòng, vô cùng chấn động! Bị Trần Xuân Độ hoàn toàn dọa đến!

Trần Xuân Độ biết đây là tiệc đón gió của cậu Lê, còn dám động thủ đánh người, đây không phải là kɧıêυ ҡɧí©ɧ trá hình!

"Tiệc tối đón gió của cậu Lê... ai dám làm loạn, cho dù là mấy vị công tử náo loạn nhất thành phố T, bây giờ trong bữa tiệc tối này cũng yên phận...."

"Anh ta đây là không muốn sống sao... Kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu Lê, quá càn rỡ! Anh ta có tư cách gì mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu Lê! Anh ta là ai chứ!"

"Bây giờ những hậu bối này, chưa từng thấy trời cao đất rộng, kiêu ngạo thành thế nào rồi, như thế này nếu bị cậu Lê biết, bảo đảm cậu ta không chịu nổi!"

Trương tổng cười ha ha: "Đồ không biết sống chết, tại thành phố T, trên bữa tiệc đón gió của cậu Lê lại không biết sống chết như vậy, đây là muốn cậu Lê đích thân đến chỉnh đốn cậu sao?"

Trần Xuân Độ bĩu môi: "Ông đây đánh ông, liên quan cái rắm gì với cậu Lê? Tiệc tối đón gió của anh ta thì sao? Khách sạn này cũng không phải nhà anh ta!"

! Xung quanh yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được!

Vô số người, bị lời nói kinh thiên động địa này của Trần Xuân Độ dọa sợ đến mức hoàn toàn biến sắc!

Thật quá ngông cuồng, đây căn bản là không để cậu Lê vào mắt!

Cậu Lê đã đến cho dù là thị chính thành phố T cũng phải tránh mũi nhọn đi, tên lỗ mảng không biết sống chết này lại không hề cung kính với cậu Lê, quả thật là đại nghịch!

Ánh mắt không ít người đều nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong lòng phức tạp, ánh mắt không ngừng thay đổi, thậm chí có một số thương cảm, theo bọn họ, người đàn ông này...Hôm nay chạy trời không khỏi nắng, sợ là đêm nay không ra khỏi khách sạn này được

Giọng điệu liều lĩnh làm càn như vậy, đoán chừng không cần cậu Lê biết, đã có người ra tay giải quyết anh ta?

Lời nói Trần Xuân Độ như sấm bên tai, cho dù là những nhân vật lớn ở thành phố T, cũng có chút hứng thú nhìn Trần Xuân Độ... Bọn họ muốn nhìn xem, cái tên không biết sống chết này, đắc tội với cậu Lê, sẽ có kết cục gì...

Mà khuôn mặt Lê Kim Huyên dĩ nhiên trắng bệch, hô hấp dồn dập lộn xộn, nhìn Trần Xuân Độ, sắp phát điên rồi... Người này, quả nhiên lại úp một cái sọt... Hơn nữa là một cái sọt mình có thể không cách nào xử lý được!

Xong rồi xong rồi! Ngay cả Lê Kim Huyên đối đầu với cậu Lê có mấy phần không nắm chắc, kết quả mấy lời ba hoa của anh, đã tạo ra một cái họa ngập trời!

"Vậy cậu cũng biết, quan hệ của tôi với cậu Lê thế nào không?" Giám đốc Lê dữ tợn cười, trong lời nói đều là kiêu ngạo!

"Quan hệ?" Trần Xuân Độ hàm xúc cười, đột nhiên bất thình lình ra tay, một phát nắm lấy vạt áo Trương tổng, lại tát một cái lên!

Lực tát cái này của Trần Xuân Độ rất lớn, gần như là tát cho Trương tổng bay ngược ra, phun một ngụm máu ra!

"Tôi quan tâm mấy người có quan hệ gì! Đánh phụ nữ, ông còn có lý..." Hai tay Trần Xuân Độ cắm vào túi quần, không kiêng nể mở miệng, Trương tổng té lên mặt đất, cơ thể run rẩy muốn đứng lên, nhưng ông ta không làm được!

Cái tát này của Trần Xuân Độ, ra tay quá độc ác, xương cốt trên người ông ta cũng bị gãy mấy cái!

Xung quanh hoàn toàn hoảng sợ chấn động, mặc dù là những nhân vật đã từng gặp qua sóng to gió lớn cũng đều thay đổi! Từ lời nói vừa rồi, bọn họ có thể đoán được, Trương tổng hình như có chút quan hệ với cậu Lê, mà Trần Xuân Độ, căn bản không để vào mắt.

Tất cả mọi người khó có thể phản ứng kịp, nhìn chằm chằm vào hình ảnh chấn động này, hô hấp rối loạn!

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt bay đến, làm cho xung quanh ồn ào tạm thời yên tĩnh lại.

Một thanh niên mặc tây phục, vẻ mặt tuấn lãng, từ bên cạnh cửa khách sạn đi về phía Trần Xuân Độ này, đám người tự giác nhường ra một con đường, trên trần sảnh tiệc, một bộ đèn treo kim cương khổng lồi, ánh đèn chói mắt chiếu xuống, vẻ mặt người trẻ tuổi bình tĩnh, hai mắt thâm sâu, mỗi một bước vô cùng vững vàng, khí chất trên người anh ta, căn bản không phù hợp với tuổi tác bây giờ.

Ở đây vô số người nhìn thấy anh ta, vẻ mặt bỗng nhiên cung kính, bởi vì anh ta, chính là chủ nhân của bữa tiệc này! Cậu Lê đến từ nhà họ Lê ở Yến Kinh!

Cậu Lê đi về phía Lê Kim Huyên, Trương tổng lạnh lùng nhìn Trần Xuân độ, vẻ mặt dữ tợn, sát khí đầy trời!

"Cậu Lê, ngài đến rồi," Trương tổng cung kính mở miệng, ông ta muốn đứng lên, nhưng Trần Xuân Độ đạp gãy xương cốt của ông ta, ông ta không cách nào bò dậy được!

"Được rồi, ông xuống trị thương trước đi." Cậu Lê nhìn liếc qua Trương tổng, lạnh nhạt phất phất tay, hai vệ sĩ áo đen đi đến, đỡ Trương tổng xuống dưới.

Xung quanh, không ít người biến sắc, Trương tổng thật sự có quen biết với cậu Lê... Ông ta và cậu Lê rốt cuộc có quan hệ thế nào?

Không ít người âm thầm suy đoán trong lòng, nhưng đều không có chứng cứ.

Cậu Lê đi đến trước mặt Lê Kim Huyên, ánh mắt nhìn thẳng Lê Kim Huyên, đôi mắt trong veo bình tĩnh, không có chút dao động.

Bên ngoài Lê Kim Huyên bình tĩnh, đối mặt với cậu Lê, nhưng trong lòng đã sớm đập bang bang kinh hoàng, vô cùng căng thẳng!

Cuối cùng, vị thiếu gia nhà họ Lê ở Yến Kinh này xuất hiện trước mặt Lê Kim Huyên....Lê Kim Huyên không biết mục đích cậu Lê từ nơi ngàn dặm xa xôi đến đây.... nhưng tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

Cậu Lê này, rõ ràng không phải là thứ dễ chọc, gia tộc ở Yến Kinh có thể phái anh ta đến, đương nhiên là người khó chơi.

Cả sảnh tiệc yên tĩnh, vô số người nhìn cậu Lê, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Đột nhiên, cậu Lê hơi khom người: "Cô Lê, hôm nay tại hạ mời cô đến dự tiệc tối, lại gây ra chuyện này, làm cô chê cười rồi."

Lê Kim Huyên sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không sao."

Người xung quanh sững sờ, cậu Lê, chuyện đầu tiên khi cậu Lê vào sảnh tiệc là xin lỗi Lê Kim Huyên...với thân phận của cậu Lê, căn bản không cần làm như vậy... Nhưng anh ta lại làm như vậy, là vì sao?

Tất cả mọi thứ, thật là quỷ dị.

Cậu Lê đưa tay, nhẹ nhàng nắm tay Lê Kim Huyên, rồi vô cùng ga lăng rút về.

"Cô Lê, hôm nay cô có thể đến tham gia tiệc tối, là vinh hạnh của tôi." Cậu Lê mỉm cười, nhận lấy hai cốc chân cao từ người phục vụ bên cạnh, đưa cho Lê Kim Huyên.

Mặc dù trong lòng Lê Kim Huyên căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn cười nhẹ, không lộ chút sơ hở: "Cậu Lê, anh là nhân vậy lớn, Kim Huyên chỉ là một nhân vật nhỏ không có danh phận, gặp gỡ ở bữa tiệc tối thế này, Kim Huyên cũng không ngờ đến."

"Từ lúc ở Yến Kinh, đã nghe thấy vô số lời hay về cô Lê, hôm nay trăm nghe không bằng mắt thấy, trong mắt tôi, cô Lê chẳng những là mỹ nữ số một thương giới thành phố T mà còn là mỹ nữ số một thương giới nước C." Cậu Lê lạnh nhạt cười.

"Cậu Lê, vẻ ngoài của Kim Huyên, sợ là chỉ có thể nổi danh ở nơi nho nhỏ như thành phố T đây, nước C lớn như vậy, mỹ nữ như mây, Kim Huyên tính là cái gì."

Vẻ mặt cậu Lê đột nhiên nghiêm túc lên nhiều, giọng điều có chút chờ mong và khẩn cầu: "Cô Lê, thật ra tôi từ Yến Kinh đến đây, chính là vì cô."

"Tôi?" Lê Kim Huyên sững sờ, trong lòng cảm thấy có chút hoang đường.

Cuối cùng cũng muốn nói mục đích đến đây sao? Chỉ sợ không phải là cậu Lê này muốn gì, mà là con quái vật khổng lồ nhà họ Lê kia.

Tim Lê Kim Huyên đập gia tốc, cậu Lê gật nhẹ đầu, vẻ mặt lạnh nhạt lại vô cùng nghiêm túc: "Liên hôn."

"Liên hôn?" Lê Kim Huyên sững sờ, lập tức cười nhẹ, muốn nói sang chuyện khác: "Cậu Lê nói đùa, Kim Huyên đã là phụ nữ có chồng, sớm đã không còn là một cô gái độc thân tự do tự tại như trước."

Khóe miệng cậu Lê nở một nụ cười thâm sâu, lại có chút khinh thường: "Không sao, theo như tôi biết, chồng của cô Lê, chẳng giúp được gì cho cô Lê, mà tôi, lại không giống thế."

Giọng điệu cậu Lê có phận tự tin và chân thật, anh ta đã sớm chuẩn bị hết, chồng của Lê Kim Huyên, chỉ là một phế vật vô dụng.

Hơn nữa Lê Kim Huyên đối với chồng của mình, cũng không chút hảo cảm.

Chính mình, hoàn toàn hữu dụng hơn nhiều cái tên phế vạy kia.

Loại chuyện tốt này, Lê Kim Huyên sao có thể từ chối được?

Giọng của cậu Lê không nhỏ, sảnh tiệc vốn rất yên tĩnh, rất nhiều người đều đưa ánh mắt nhìn sang, trong lòng kinh ngạc.

"Cô Lê, từ lúc ở Yến Kinh, tôi đã vô cùng ái mộ cô, tôi muốn cho cô mọi thứ mà cô muốn." Cậu Lê cười nhẹ một tiếng, bụ cười tuấn lãng làm cho vô số người ở sảnh tiệc kinh ngạc.

"Kim Huyên, anh thích em." Lời nói của cậu Lê đột nhiên thay đổi, đổi "cô Lê" thành Kim Huyên, xưng hô thân mật này, ái muội hơn trước rất nhiều! Làm người ta mơ màng không thôi!

Tỏ tình!!

Cả sảnh tiệc đều sắp sôi trào! Rất nhiều nhân vật nổi tiếng quyền quý đều nhìn chằm chằm vào cậu Lê và Lê Kim Huyên, ánh mắt cực nóng.

Một vị là tống giám đốc nữ thần đại danh đỉnh đỉnh của tập đoàn Lê thị, dù là tướng mạo, hay là năng lực kinh doanh, cũng là đại danh đỉnh đỉnh của thành phố T.

Mà một vị khác, lai lịch còn lớn hơn, đến từ nhà họ Lê ở Yến Kinh, thiếu gia nhà họ Lê, rất có thể trở thành gia chủ tương lai.

Những nhân vật lớn nhìn chằm chằm vào cậu Lê và Lê Kim Huyên, vẻ mặt thay đổi, chẳng ai ngờ được, tiệc đón gió hôm nay, lại biến thành nơi cậu Lê tỏ tình.

Khuôn mặt tinh xảo của Lê Kim Huyên lập tức ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, lâu sau cũng không phản ứng kịp...Anh ta trước mặt nhiều người như vậy, tỏ tình với mình?

Đây là muốn?

Anh ta không phải đối địch với mình... ngược lại còn thích mình? Sao có thể?

Lê Kim HUyên cũng đã chuẩn bị quan hệ của mình và cậu Lê hôm nay chuyển biến xấu, lại không ngờ đến phản ứng này của cậu Lê, hoàn toàn rối loạn trận tuyến.

Rất nhiều người cũng nín thở, trong lòng kinh hoảng, đợi Lê Kim Huyên lựa chọn.

Mỗi một người con gái, phu nhân ở đây, cũng đều hy vọng người cậu Lê tỏ tỉnh đổi thành mình.

Đây là chuyện các cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ, nếu như thật sự xảy ra, chỉ sợ các cô nằm mơ cũng cười tỉnh.

"Kim Huyên, người khác có thể cho em, anh cũng có thể cho em, người khác không thể cho em được... anh cũng có thể." Cậu Lêm mỉm cười, dung mạo anh tuấn của anh ta, lại thêm giọng điệu ôn nhu này, đủ để làm rất nhiều người con gái mê đến thần hồn đi đảo, ám ảnh.

"Anh sẽ không để em phải chịu bất kỳ uất ức nào, cũng sẽ không để em bị người chỉ trở, anh không giống những phế vật vô năng, anh có thể bảo vệ em, để em không chút thương tổn." Cậu Lê tiếp tục nói, làm nội tâm không ít người run lên, lời này của cậu Lê, rõ ràng là nhằm vào ông chồng vô năng trong lời đồn của Lê Kim Huyên kia!

Thành phố T đã có lời đồn truyền ra, Lê Kim Huyên gã cho một ông chồng, chẳng những hết ăn lại nằm, mỗi lần gặp nguy hiểm sẽ là người trốn đi đầu tiên, ngay cả một người đàn ông cũng không xứng đáng.

Mà cậu Lê, so với chồng của Lê Kim Huyên, quả thực chính là cách biệt trời đất, làm cho không ít người khinh bỉ người con rể vô năng nhà họ Lê kia, người phụ nữ của mình sắp bị cướp rồi, lúc này anh ta còn không biết đang ở đâu.

"Kim Huyên, mới chỉ một lát sao em đã chạy đến đây rồi, tỉm nửa ngày không thấy em đâu." Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt từ một bên phiêu đến.