Chàng Rể Phế Vật

Chương 450: Bảo Thạch Hai Màu

Trên ghế ban giám khảo, mắt Trần Xuân Độ thoáng qua tia sáng, lúc này một giám khảo ngồi bên cạnh mới ung dung nói: “Lần này, tuyển thủ dự thi trong Chung Cực Tam Đao khác hẳn lúc trước, nên chúng tôi đã tăng thêm thời gian lên gấp sáu! để tạo giả tưởng dư thời gian cho người khác, để bọn họ từ từ lựa chọn, nhưng càng có nhiều thời gian và cơ hội, thì càng dễ mê hoặc, khó có thể đưa ra sự lựa chọn.

Mỗi người đều muốn chọn cái có giá trị cao hơn trong phiến đá thô, nhưng lúc bọn họ bắt đầu nghi ngờ sự lựa chọn của mình, thì đã rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn! ”

Mắt Trần Xuân Độ lóe lên, từ tốn hỏi: “Đây là ý tưởng của ai?”

“Của tôi đấy.

” Ông lão chế giễu Trần Xuân Độ lúc trước nhìn anh từ trên cao: “Sao nào, cậu có ý kiến gì không?”

“Ông làm thế đã không còn thử thách năng lực đổ thạch của người khác nữa, điều này đi ngược với ý định ban đầu Chung Cực Tam Đao.

” Trần Xuân Độ nhíu mày nói.

Ông lão cười khẩy nói: “Đến máy tính còn không biết đại hội đổ thạch đã mời tôi làm giám khảo bao nhiêu lần rồi, cậu từ đâu chui ra mà dám khoa tay múa chân với tôi! ”

Ông lão tới gần Trần Xuân Độ hơn từ tốn nói: “Trong Chung Cực Tam Đao tôi nói cái gì, thì Hiệp hội đổ thạch đều phải ngoan ngoãn làm theo, lời nói của tôi chính là quy tắc, cậu là cái thá gì, tôi sửa đổi quy tắc trò chơi cũng không đến lượt cậu khoa tay múa chân.



Từng câu từng chữ của ông lão đều cực kỳ khó nghe, ông ta lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, cuối cùng anh nhướng mày, nhìn chằm chằm ông ta, rồi từ tốn nói: “Ông hãy nhớ kỹ những lời ông đang nói với tôi.



Giọng điệu của Trần Xuân Độ bình tĩnh sâu xa, nhưng lọt vào tai ông lão lại biến thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Ông lão khinh thường cười khẩy, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt tràn đầy cảm giác ưu việt: “Được thôi, tôi sẽ nhớ kỹ từng chữ.



“Ông ta chọn nhanh như vậy là chọn đại à?” Một giám khảo bỗng lên tiếng, mấy người khác cũng nhìn theo tầm mắt của ông ta, chỉ thấy Trương Bảo Thành đang đặt phiến đá thô cuối cùng lên máy cắt, chuẩn bị cắt đá.

“Tôi còn tưởng ông ta định chọn đến hết buổi sáng.

” Một giám khảo khác cũng cười chế giễu.

“Có lẽ là vì không đủ thời gian, nên ông chọn đại một phiến.

” Một giám khảo khác lên tiếng.

Trần Xuân Độ nghe thấy đoạn đối thoại của mấy giám khảo này thì liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn lại hai phút nữa là kết thúc cuộc thi.

Lý do rất đơn giản, giữa vị giám khảo này và ông từng xảy ra cuộc chiến tranh chấp, lúc đó ông chiếm thế thượng phong, không ngờ lần này ông ta có thể được chọn làm giám khảo cho Chung Cực Tam Đao, đây đúng là cơ hội tốt nhất để ông ta mượn việc công trả thù riêng.

Mặt Trương Bảo Thành đỏ bừng, bình thường ông là hội trưởng Trương được mọi người kính trọng, nhưng giờ ông lại phạm phải sai lầm cấp thấp này chỉ vì không đủ thời gian, để mấy kẻ đê tiện nắm thóp, tùy ý sỉ nhục.

“Xong rồi.



Trên khán đài, tim Lê Kim Huyên đập mạnh, thở dài ngay.

Lúc vị giám khảo đó mở miệng, Lê Kim Huyên gần như đã biết được kết cục.

Trương Bảo Thành không kịp cắt phiến thứ năm, nên nó chẳng khác gì đá bỏ đi, ông ta sắp bị loại ở vòng đầu tiên rồi.

“Hội trưởng Trương phạm phải sai lầm cấp thấp như này, thật sự làm khó chúng tôi quá, chúng tôi không biết phải cho bao nhiêu điểm mới nể mặt ông đây.

” Một giám khảo cũng từng có ân oán với Trương Bảo Thành nói.

Trương Bảo Thành thầm thở dài, hai tay siết thành nắm đấm, để mình bình tĩnh lại, run rẩy nói: “Vậy các ông cứ làm theo quy tắc đi.



“Chậc chậc chậc, không ngờ đường đường là hội trưởng Trương, lại bị loại ngay vòng đầu tiên khi tham gia Chung Cực Tam Đao! ” Mấy giám khảo đó đều có ân oán với Trương Bảo Thành, nên mở miệng mỉa mai.

“Hội trưởng Trương, ông chỉ có thể kỳ vọng bốn phiến đá thô còn lại của ông là vật phẩm quý hiếm mà mọi người chưa từng nhìn thấy, như vậy mới có thể giúp ông không bị loại.

” Có một giám khảo khác lên tiếng.

.