Trần Xuân Độ vừa dứt lời, liền bị Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành trừng mắt lườm hung dữ, Trương Bảo Thành cả giận quát: "Cậu căn bản không biết giá trị của những nguyên thạch này, căn bản không biết chúng đáng giá ra sao!"
“Cậu cho là mình giỏi lắm sao?” Trương Bảo Thành hừ lạnh: “Những nguyên thạch mà cậu mở ra trước đây vốn không thể so sánh với nguyên thạch trong bảo khố.
Những khối trong bảo khố mới là bảo vật quý hiếm trên thế giới.
Những khối mà cậu đã mở ra trước đây, cũng chỉ là khá hiếm hoi trong mắt của phần lớn người."
"Đối với lớp người đi trước thấy nhiều biết rộng, chuyên tâm nghiên cứu sâu vào đổ thạch mà nói, số nguyên thạch, bảo vật quý hiếm kỳ lạ mà họ đã thấy qua, e rằng còn nhiều hơn cơm cậu ăn.
Đến cả bộ sưu tập nguyên thạch mà họ đã từng khen ngợi, cậu cũng dám lên tiếng sỉ nhục, thực sự có mắt mà không biết núi Thái Sơn."
Lời nói đầy kiêu ngạo của Trương Bảo Thành khiến Lê Kim Huyên sững sờ một lúc.
Lê Kim Huyên kinh ngạc nhìn Trương Bảo Thành, ngay cả cô cũng cảm thấy Trương Bảo Thành thổi phồng có hơi quá.
“Hội trưởng Trương, thực sự hiếm hoi đến vậy sao?” Lê Kim Huyên kinh ngạc hỏi.
Trương Bảo Thành gật đầu: "Đương nhiên.
Hiệp hội đổ thạch đã có từ thời xa xưa.
Khi đó, tổ tiên đã có thói quen thu thập một số loại nguyên thạch cao cấp có vô số tiềm lực mà họ gặp phải.
So với hiện đại thiếu hụt tài nguyên, nhiều chủng loại đã biến mất, đã được coi là nguyên thạch thượng đẳng ở thời cổ đại, cho tới bây giờ nói nó là bảo vật vô giá cũng không quá lời."
“Theo ông nói thì hiệp hội đổ thạch cực kỳ giàu có?” Trần Xuân Độ nói.
"Hiệp hội đổ thạch tuy giàu có, nhưng vì phòng ngừa thế lực các nơi chỗn rộn muốn gây rối, hàng năm đều phải tốn rất nhiều sức người và sức của để giữ vững an ninh..." Trương Bảo Thành nói.
Vì để có thể giữ lấy tòa Kim Sơn cực kỳ giàu có mà tổ tiên để lại, mỗi năm hiệp hội đổ thạch đều phải động não các kiểu.
"Nếu chúng ta may mắn, quả thực có thể đi trước xem qua một chút, nhưng điều kiện trước tiên là chúng ta phải giành được chức vô địch Chung Cực Tam Đao.
Nếu không, cho dù là tôi, cũng không có cách nào nhận được sự đồng ý của các phó hội trưởng để đưa hai người vào trong bảo khố."
Lê Kim Huyên như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên, từ phía sau nhóm người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, có âm thanh cực kỳ ồn ào truyền tới.
Lê Kim Huyên quay đầu nhìn lại thì thấy ở phía xa xa bên ngoài hội trường, một biển người mênh mông đông nghịt đang nhốn nháo, dường như sắp bao phủ hơn phân nửa đường chân trời!
"Chuyện này..." Lê Kim Huyên mở to đôi mắt đẹp.
Đây là tình huống sôi nổi cô chưa từng thấy!
Bên ngoài hội trường, biển người đông nghịt khuấy động, khắp nơi đều là đầu của khách đánh bạc.
Thanh thế thật lớn, đó là một sự kiện đạt đến mức rầm rộ chưa từng có!
Những gì Trần Xuân Độ nói không những không cường điệu, thậm chí còn quá khiêm tốn…
Khi Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành tìm thấy Trần Xuân Độ thì Trần Xuân Độ đang ngồi trên ghế trong hội trường.
Anh đang ngồi nhìn những bàn được thăm hỏi trong hội trường, ánh mắt lóe lên bất định, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười vô lại, nhìn đến trông lấm la lấm lét, giống như một tên trộm đang suy tính đến kế hoạch nào đó.
“Này, anh làm gì ở đây vậy?” Lê Kim Huyên ở cách đó không xa, mang đôi giày cao gót tinh xảo và quyến rũ, nhất thời nổi giận đùng đùng xông tới, nhéo tai Trần Xuân Độ, tức giận quát.
Trần Xuân Độ bị đau, lập tức kêu lên một tiếng “ui cha” đau điếng, quay đầu nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo nhưng đầy tức giận của Lê Kim Huyên, nặn ra nụ cười nịnh nọt, ngượng ngùng nói: "Kim Huyên, sao em lại tìm đến đây?"
“Anh nói xem?” Lê Kim Huyên hừ lạnh, giọng điệu tràn đầy sát khí: “Mấy người chúng tôi vì để tìm anh, mà dường như đã lục tung hết mấy hội trường ở nơi này, mới tìm được anh ở đây!”
“Không ngờ Kim Huyên em vẫn quan tâm đến anh.” Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt vô cùng cảm động.
"Không phải cậu không tham gia Chung Cực Tam Đao sao? Tự mình chạy tới đây để làm gì?" Trương Bảo Thành liếc mắt, nụ cười và giọng điệu mang vẻ giễu cợt.
Trần Xuân Độ khó khăn lắm mới làm Lê Kim Huyên buông tai mình ra, anh xoa xoa tai.
Buồn bực trong lòng...!Anh đương nhiên không ngờ, vì để tìm anh mà Lê Kim Huyên lại thực sự tìm hết qua một lượt nơi này.
“Anh tới đây làm gì?” Lê Kim Huyên hỏi thẳng, không để ý đến Trần Xuân Độ mồm mép láu lỉnh.
"Tất nhiên là xem cuộc vui rồi.
Một lát nữa, ở đây sẽ có một trận gió tanh mưa máu xuất hiện.
Vị trí này của anh cực tốt, có thể nhìn thấy những người đó, giống như những con khỉ, gắng sức thi đấu dưới sân." Trần Xuân Độ đặt mông ngồi xuống, chỉ vào trung tâʍ ɦội trường trong khi hai chân vắt chéo, trông vô cùng thích chí..