Chàng Rể Phế Vật

Chương 399: Hội Trưởng Xin Chỉ Bảo!

“Họ Trần kia!”

Trương Bảo Thành cảm thấy vô cùng bực bội, khó chịu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Xuân Độ, nói ra từng từ từng chữ một, ông ta sắp bị làm cho tức đến mức khóe mắt muốn nứt ra, thậm chí tức đến mức sinh ra bệnh tim rồi!

“Hội trưởng Trương, ngài bớt giận!” Bào Vũ ở bên cạnh Trương Bảo Thành cẩn thận đi lên, vuốt ngực cho Trương Bảo Thành, khơi thông khí cho Trương Bảo Thành.

Bào Vũ vừa xoa dịu Trương Bảo Thành, vừa ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, ánh mắt chợt lóe lên một tia phức tạp người khác khó mà phát hiện ra.

Trong lòng Bào Vũ không ngừng run rẩy, Trần Xuân Độ lúc này không chỉ đem đến cho Trương Bảo Thành sự kinh hoàng, còn đem đến cho Bào Vũ sự biến hóa khó mà tưởng tượng được.

Lúc trước Bào Vũ luôn cảm thấy Trần Xuân Độ vẫn luôn hữu danh vô thực, phô trương thanh thế mà thôi.

Mà bây giờ, Trần Xuân Độ hoàn toàn lật đổ nhận thức của Bào Vũ, khiến ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ của Bào Vũ thay đổi hoàn toàn.

Trước đây đương nhiên Bào Vũ sẽ không nghĩ đến Trần Xuân Độ lại bán được hai viên đá thô, hai viên đá thô này lại bán ra với giá hơn sáu mươi mấy tỷ!

Loại chuyện này ngay cả Trương Bảo Thành cũng không muốn tin, Bào Vũ sao có thể dễ dàng tin chứ?

Nhưng bây giờ, loại chuyện này thật sự xảy ra trước mắt, sự thật lạnh lùng, tàn nhẫn giống như một cái tát tát mạnh vào mặt của Bào Vũ và Trương Bảo Thành.

“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Trương Bảo Thành che ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Xuân Độ, từ trong miệng của Trương Bảo Thành có thể thấy được sự tức giận trong lòng của ông ta mạnh liệt đến mức nào!

Bào Vũ đứng bên cạnh, sắc mặt có chút ngượng ngùng, đương nhiên cô ta cảm nhận được Trương Bảo Thành, cô ta là một người suy nghĩ tinh tế, càng cảm nhận được vài phần hoang mang rối loạn từ trong cơn tức giận của Trương Bảo Thành mà đang cố gắng muốn che giấu.

Trương Bảo Thành đương nhiên là hoảng rồi, hai viên đá thô kia bán ra hơn 60 tỷ, chuyện này được sao?.

Ngôn Tình Tổng Tài

Cứ như vậy, 300 tỷ đối với Trần Xuân Độ mà nói thật sự không phải là vấn đề.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Bảo Thành càng cảm thấy hối hận không thôi, hơn 60 tỷ, mình ở đại hội đổ thạch vất vả đổ thạch mấy ngày cũng mới được mấy chục tỷ!

Mà cái tên lưu manh họ Trần này, sau khi đấu giá mấy viên đá thô với giá quy định, đem đi bán lại, cộng thêm danh tiếng của ông ta đã bán ra với giá cao mấy chục tỷ!

Lúc trước ông ta không nghĩ đến còn có thể như vậy?

Lê Kim Huyên ở bên cạnh Trương Bảo Thành, ngồi trên ghế, mặc dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lóe lên một tia kỳ lạ.

Với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, Lê Kim Huyên cũng chưa từng nghĩ đến, dùng cách thức này có thể nhanh chóng tùy ý kiếm tiền trong đại hội đổ thạch, chưa kể Trần Xuân Độ còn kéo cái loa lớn tiếng hét lên, giống như thủ đoạn khiến người xem thường của mấy người bán rau ở đầu đường, điều càng khiến Lê Kim Huyên không ngờ đến là nó còn có thể sinh ra hiệu quả ngoài dự đoán.

Những vị khách ở hiện trường có thể bước vào khu đổ cao cấp, đặc biệt là những người thích đổ thạch kia, đương nhiên sẽ có cảm nhận sâu sắc với những chiêu trò trong đổ thạch, người thật sự dựa vào đổ thạch kiếm được không ít tiền rất ít.

Một dao nghèo, một dao giàu, một dao chém vải bố…trong giới đổ thạch, cho dù kinh nghiệm có phong phú đến đâu, nhiều lúc, vẫn cần dựa vào may mắn.

Nhưng vị khách VIP này mặc dù điên cuồng đấu giá, muốn đấu được khối ngọc mà Trần Xuân Độ có, nhưng trong lòng mỗi người bọn họ giống như gương sáng, biết rất rõ viên đá thô này đã bị cắt một đường, dường như đã phơi bày ra ngọc ở trong đá thô này, so với những viên đá thô tràn đầy sự không chắc chắn nhưng giá vẫn cao ngất ngưởng kia, không có ai cự tuyệt được loại cám dỗ này.

Cho dù tốn một số tiền lớn đấu giá được khối ngọc thô đã rõ ràng này, chỉ cần tìm một bậc thầy cẩn thận chạm trổ một hồi, hoàn toàn đáng tin hơn nhiều so với đổ thạch.

Cộng thêm còn có thể quen biết hội trưởng của hiệp hội đổ thạch trong truyền thuyết Trương Bảo Thành, đây là một cơ hội hiếm có!

Vì vậy Trương Bảo Thành mới nổi trận lôi đình, Trần Xuân Độ dễ dàng nắm đúng được điểm đau của đổ thạch, một chiêu này, giống như là đánh rắn đánh giập đầu với Trương Bảo Thành, đúng là sự đả kích có tính hủy diệt.

Trương Bảo Thành vừa kinh ngạc vừa tức giận, có thể hiểu điểm đau của đổ thạch như vậy, ngoại trừ sự bình tĩnh, lý trí, không có một chút tâm lý của con bạc quấy rối, hoặc là một nhân vật hàng đầu trong giới đổ thạch….

Điều này gần như đã nhìn thấu bản chất của đổ thạch, chắc chắn không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt!

Mà Trương Bảo Thành nhìn thế nào, đều cảm thấy Trần Xuân Độ không giống loại nào trong hai loại người này, mẹ nó, quả thật là một kẻ kì dị mà!

Nhưng kẻ kì dị này, đánh bừa mà trúng lại khiến trong lòng Trương Bảo Thành lúc này sinh ra sự chấn động, kinh hãi mạnh mẽ.

Trương Bảo Thành lạnh lùng, tức giận nhìn Trần Xuân Độ, hai tay nắm chặt, có âm thanh răng rắc vang vọng, hai mắt của Trương Bảo Thành gần như tóe ra lửa!

“45 tỷ…60 tỷ…” Từng viên đá thô được Trần Xuân Độ đem ra đấu giá, những vị khách VIP vây quanh Trần Xuân Độ ngày càng nhiều, cạnh tranh về giá ngày càng kịch liệt.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Xuân Độ đã bán ra một nửa đá thô, mà Trần Xuân Độ đã có 195 tỷ!

Trương Bảo Thành nhìn cuộc đấu giá của Trần Xuân Độ, ngồi trên ghế, thở phì phò, trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác bất lực, ông ta đã không có cách nào ngăn cản Trần Xuân Độ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ nhanh chóng thẳng tiến đến 300 tỷ kia!

Mà Lê Kim Huyên, nhìn chằm chằm vào hình bóng của Trần Xuân Độ, những nhân vật lớn bình thường cao cao tại thượng, vẻ mặt lãnh đạm, thờ ơ kia, lúc này đều dồn thành một cục, trên mặt lóe lên sự hưng phấn khó mà che giấu, hơn nữa, vẻ mặt hưng phấn liên tục ra giá, cho dù đã đấu giá được một viên đá thô, vẫn nóng lòng muốn thử, muốn đấu giá thêm được viên thứ hai!.